Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch)
Danh kỹ Trần Sương!
Dịch: Cầu Đạo Giả
Biên: Mựp
“Vâng.”
Trần Sương gật đầu một cách cảm động, nàng không hề nghĩ rằng Vân ca ca sẽ hiểu cho nàng nhanh như vậy, nàng sợ rằng Vân ca ca sẽ giận dữ rời đi.
Tần Vân cười hỏi:”À đúng rồi, khi ta ở ngoài cũng đã nghe được việc chọn hoa khôi, ngươi cũng tham gia sao?”
Cô nàng Trần Sương cười nói:” Đúng vậy đấy Vân ca ca, mặc dù các chị em trong Yến Phượng Lâu đều là bạn với nhau nhưng cũng sẽ có một số tranh chấp cả trong sáng lẫn ngoài tối, hơn nữa chúng ta cũng sẽ phân cao thấp với những danh kỹ thanh lâu khác, ta cũng không muốn rớt lại phía sau nên đương nhiên muốn tranh giành thắng thua.”
Tần Vân cười nói: “Nơi nào có người thì sẽ có tranh giành. Giữa các danh kỹ thanh lâu vốn cũng sẽ tranh giành lợi hại như thế.”
“Tranh giành sợ là còn mạnh mẽ hơn những nơi khác.”
Trần Sương cười nói:” Dù sao danh khí càng lớn, bạc cũng liền càng nhiều, tranh giành đương nhiên sẽ càng lợi hại. Hơn nữa sau lưng rất nhiều danh kỹ còn có những hào khách ủng hộ, từ đó tranh giành sẽ càng kịch liệt hơn nữa, có một số bên ngoài là chị em tốt nhưng sau lưng không biết đang nghiến răng nghiến lợi như thế nào đâu! Vân ca ca, ngươi không cảm thấy những chuyện tranh giành này cũng rất thú vị sao?”
“Ngươi vui là tốt rồi.” Tần Vân cũng cười.
. . .
Tần Vân đang tán dóc với Trần Sương, nàng kể lại đôi chút những ngày tháng ở trong thanh lâu này, Tần Vân cũng đơn giản nói lại một số chuyện ly kỳ thú vị khi hắn đang du ngoạn ở ngoài.
“Ta ở đây cũng xấp xỉ hơn nửa canh giờ rồi, ta nên rời đi thôi.” Tần Vân đứng dậy, Yến Phượng Lâu cũng vì mặt mũi của Tần Vân nên không dám tới quấy rầy hắn.
“Vân ca ca nè, sau này ngươi không cần tốn ngân lượng để tới đây gặp ta đâu. Khi nào ta rảnh vào ban ngày sẽ đi Tần phủ tìm ngươi.” Khuôn mặt Trần Sương vui vẻ nói, “Phiền dì Tiết giúp ta đưa tiễn Vân ca ca nhé.”
“Chăm sóc tốt bản thân đấy, chịu oan ức gì cứ đến tìm ta.” Tần Vân đứng dậy cười nói.
Lập tức hắn cùng dì Tiết một đường đi ra ngoài.
Trần Sương đi tới cửa, lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn Tần Vân rời khỏi.
Trong lầu chính của Yến Phượng Lâu.
Trên đường trở về, Tần Vân đề nghị: “Dì Tiết, nếu Tiểu Sương có chuyện gì thì phải lập tức nói cho ta biết, ta biết rõ danh kỹ ở những chỗ phong trần này sẽ khó tránh khỏi việc sa vào một số phiền phức, ngươi xưa có bốn chữ tửu, sắc, tài, vận, từ xưa đến nay đã không có biết bao nhiêu người điên cuồng chỉ vì một chữ ‘Sắc’ này mà bỏ cả tính mạng.”
“Ta biết rõ, chúng ta từ trước đến nay đều rất cẩn thận, Yến Phượng Lâu cũng bảo vệ chúng ta rất tốt, bên tiêu cục cũng có một số người già nguyện ý đi theo Tiểu Sương.” Dì Tiết cũng nói.
“Ừm.”
Tần Vân gật đầu rồi đi đến chỗ Điền Ba nói:”Tiểu Ba Ba, chúng ta về thôi.”
“Không xem nữa à?” Điền Ba vẫn còn đang nghe dở khúc nhạc ở trên bục.
“Xem cái gì mà xem.” Tần Vân thúc giục một câu.
“Được rồi…” Điền Ba nhét hai viên điểm tâm vào miệng rồi lại tiện tay cầm lấy hai viên, “Còn nhiều món chưa ăn hết nữa…”
Tần Vân cùng Điền Ba đi ra ngoài.
Những vị khách xung quanh đều nhìn Tần Vân với ánh mắt sợ hãi, vừa rồi vị Lưu gia công tử ‘Lưu Kỳ’ kia chính là bị Tần Vân ném xuống lầu, uy thế của luồng kiếm khí kia họ đều đã thu vào trong mắt, làm họ biết rõ người này là một người tu tiên.
“Tần công tử, Điền công tử, xin mời.” Tú bà liền nhiệt tình mời mọc, vừa bước ra cửa đã thấy đám người hầu chuẩn bị sẵn ngựa tốt.
“Người về đi dì Tiết.” Tần Vân nói xong lập tức nhảy lên ngựa cùng Điền Ba rời đi.
Dì Tiết ngắm nhìn họ từ phía xa.
Tú bà cười nói:” Tháng ngày sau này của cô nương Trần Sương nhà các ngươi sẽ tốt hơn rồi nhỉ? Sợ rằng sẽ không còn ai dám lừa gạt cô nương nhà ngươi giữa ban ngày nữa, đúng rồi Tiết tỷ tỷ, cô nương nhà ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với vị Tần công tử này vậy?”
Dì Tiết cười nói: “Thanh mai trúc mã!”
Nói xong bà lập tức quay người trở vào trong Yến Phượng Lâu.
Tú bà đợi đến lúc dì Tiết rời đi mới cười phì nói:” Thanh mai trúc mã ư? Nếu thật như thế thì hắn đã sớm mang nàng trở về Tần Phủ rồi, làm sao còn để nàng lại chốn phong trần này cơ chứ? Xem ra cũng chỉ là muốn thổi phồng cô nương kia mà thôi”
. . .
Hai người Tần Vân và Điền Ba cưỡi ngựa về nhà.
Điền Ba hỏi:” Ngươi nói chuyện với Tạ Sương muội muội ra sao rồi? Ngươi có cách gì đối với khế ước bán thân của nàng sao? Dù sao gán nợ cũng gần hai vạn hai ngàn lượng, cho dù là một người tu tiên như ngươi muốn giải quyết cũng sẽ không dễ dàng.”
Gió đêm mát lạnh thổi lên mặt.
Tần Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nói:” Nàng cũng không phải tự bán mình vào Yến Phượng Lâu mà đó chỉ là khế ước bình thường mà thôi, ta đã tìm Yến Phượng Lâu để nghiệm chứng việc này nên ngươi cũng cũng đừng truyền ra bên ngoài.”
Điền Ba giật mình:”Không phải là khế ước bán thân ư? Vậy sao ngươi không chuộc thân cho nàng?”
Tần Vân nói: “Suy cho cùng thì nàng cũng đã đi vào chốn phong trần này, cho dù là thoát khỏi đó thì nàng cũng không thể gả làm chính thê cho phú hào đại tộc được. Nàng cũng không cam lòng làm thiếp, những người nhà nghèo lại không thể bảo vệ được nàng. . . Nàng nói với ta rằng quãng thời gian này sống ở đây cũng rất tốt, so với việc cả ngày phải sống cô độc trong phủ đệ còn vui vẻ hơn nhiều. Nếu như Tiểu Sương cảm thấy vui vẻ thì nghe theo nàng vậy, dù sao khế ước nàng cũng chỉ thuộc loại bình thường nên trong tương lai muốn đi là có thể đi.”
Điền Ba nhịn không được nói: ” Ngươi hồ đồ rồi Vân ca ạ. Có thể thoát khỏi chốn thanh lâu thì tại sao phải lưu lại cơ chứ?”
“Cuộc đời người chỉ có trăm năm thì cần gì phải để ý tới ánh mắt của người khác cơ chứ, chỉ cần nàng vui là được.” Tần Vân nói.
Điền Ba khuyên nhủ: “Nhưng suy cho cùng đó vẫn là chốn phong trần. Chúng ta sao có thể để Tạ Sương muội muội ở một nơi như thế được, cho dù ra sao cũng phải đưa nàng thoát khỏi đó trước đã. Chúng ta không thể để nàng ích kỷ như vậy được!”
Tần Vân nhìn về phía Điền Ba hỏi: “Ngươi xem thường danh kỹ sao?”
Điền Ba cứng họng hồi lâu mới thốt nên lời: “Ta cho rằng nàng đã bị những thứ viển vông kia làm cho mê muội đầu óc rồi, bị sự theo đuổi của các vị khách kia làm cho cõi lòng rối loạn, không thể thoát ra, cũng không muốn thoát khỏi.”
Tần Vân bèn nhớ kỹ lại ánh mắt của Tiểu Sương.
Tần Vân quả quyết: “Nàng không rối lòng hay hoa mắt gì đâu.”
Mà bên kia Yến Phượng Lâu.
Dì Tiết xuyên qua lầu chính rồi dọc theo hành lang đi vào lầu Đông trở về phòng cô nàng Trần Sương.
“Dì Tiết.” Trần Sương cô nương ngồi ở đó lẳng lặng viết chữ, “Vân ca ca đã về rồi sao?”
Dì Tiết nói: “Ừm, đã về rồi… Tiểu Sương này, hay là ngươi cùng Tần Vân rời khỏi đây và sống một cuộc sống an lành đi.”
“Không!”
Trần Sương cô nương nói khẽ: “Thù của ca ta, ta quên không được! Thù của mấy trăm huynh đệ Tiêu cục ta càng quên không được! Ta không thể sống một cuộc sống bình yên mà thù vẫn chưa nguôi!”
Dì Tiết liền nói: “Vậy sao ngươi không nói sự thật cho Tần Vân? Cái chết của anh ngươi và mấy trăm huynh đệ tiêu cục không đơn giản là do yêu quái. Mà là do ‘Bách Lý gia’ thuộc Đông Cung quận thả yêu quái ra làm chuyện xấu. Bách Lý gia quá cường đại, mà Tần Vân cuối cùng cũng mở ra Tiên Môn trở thành người tu tiên, chỉ cần hắn giúp ngươi thì hy vọng báo thù cũng lớn hơn nhiều.”
“Bách Lý gia!” Khi nhắc đến ba chữ này trong mắt Trần Sương như có tia âm lãnh hiện ra.
Yêu quái làm hại.
Trên thế gian này còn có chuyện một số đại gia tộc cấu kết với yêu quái, lấy danh tiếng của yêu quái để giết chóc và cướp bóc.
Trần Sương cô nương nói khẽ: “Bách Lý gia chính là đại gia tộc lớn nhất Đông Cung quận, cơ sở thâm căn cố đế, đó cũng là nơi mà Quận chủ đại nhân vô cùng kiêng kị, nếu so sánh Quận chủ như dòng chảy thì Bách Lý gia lại vững chãi như một bức tường sắt. Lão tổ Bách Lý gia càng là một vị cao nhân tu tiên ‘Tiên Thiên Thực Đan cảnh’, đã sống qua hơn hai trăm năm. Bách Lý gia rắc rối phức tạp, không hề ít yêu quái ngoan ngoãn thần phục nghe lệnh.”
“Vân ca ca của ta cũng mới chỉ mở ra Tiên Môn thì làm sao có thể địch nổi đây? Nếu ta nhờ hắn giúp thì chỉ tổ rước họa về cho hắn, là hại hắn!”
“Ta đã mất một người anh rồi, ta thật sự không muốn mất thêm một người anh nữa.”
Trần Sương cô nương nói khẽ: “Vẫn là dựa theo kế hoạch trước đó của ta đi, chỉ một chữ ‘sắc’ nhưng lại uy lực vô cùng, mỹ nhân hại cả một gia tộc hay hại cả một tòa thành trì lịch sử đều có, ngay cả việc quốc gia tàn lụi vì mỹ nhân cũng có! Ta không cần làm một quốc gia suy vong, cũng không cần hủy diệt một tòa thành, Bách Lý gia chỉ là một cái gia tộc mà thôi, ta không tin dùng hết sức một đời lại không đối phó được một Bách Lý gia.”
Dì Tiết liền nói: “Tiểu Sương, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cho dù hiện tại không nói cho Tần Vân biết thì trong tương lai khi Tần Vân có đủ thực lực giúp ngươi, ngươi lại nói với hắn cũng không muộn mà. Ngươi cứ tiếp tục như vậy là sẽ lún càng sâu, sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể quay đầu lại.”
Nàng rất đau lòng khi phải trơ mắt ngắm nhìn một tiểu cô nương như Tạ Sương đi đến mức này.
“Từ ngày ta tiến vào Yến Phượng Lâu thì trên đời này đã không còn người nào tên Tạ Sương nữa, chỉ còn Trần Sương, danh kỹ Trần Sương.” Cô nàng Trần Sương tiếp tục viết chữ, không nói thêm lời nào nữa.
Dì Tiết khẽ lắc đầu.
Nàng đã khuyên quá nhiều lần nhưng căn bản là không thể lay động suy nghĩ trong đầu Trần Sương.
Cô nàng Trần Sương lộ ra nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói nhỏ: “Vân ca ca, thật tốt khi thấy ngươi đã về…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!