Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch)
Kiếm Lão Nhân!
Tần Vân dẫn theo Y Tiêu dựa vào màn hào quang Chu Thiên kiếm quang cẩn thận tiến về phía trước. Trầm Sa kiếm thì một mực ẩn trong ống tay áo, tùy thời đều có thể thả ra.
Hành lang tĩnh mịch, hai bên đều là thạch bích.
Bọn hắn vừa di chuyển trên hành lang, gió cũng bắt đầu thổi qua, “Xuy xuy xuy” từng dòng khí kình vô hình không ngừng cắt lên Chu Thiên kiếm quang.
– Chiến pháp của Cảnh Dương Tiên Nhân hoàn toàn không nên tàn nhẫn như vậy.
Y Tiêu thấp giọng nói:
– Sau khi nhị thúc ta tiếp xúc với trận pháp thì không kiên trì được bao lâu đã bị xoắn giết rồi. Là ta vận khí tốt, vừa rồi bị cuốn vào trong thông đạo này. Nhưng nếu như không phải Tần Vân huynh đến, sợ rằng chỉ thêm một lát nữa thôi ta cũng đã bị khí kình vô hình này xoắn giết mà bỏ mạng rồi.
Tần Vân gật đầu nói:
– Khí kình vô hình này đến vô ảnh đi vô tung, bước vào đây, phải nhờ vào kiếm ý lĩnh vực ta mới có thể phát hiện ra chúng. Chẳng khác gì đám thích khách cả.
– Tần Vân huynh phải cẩn thận. Người bày bố ra trận pháp lợi hại như vậy chắc chắn là có dụng ý gì đó.
Y Tiêu lên tiếng nhắc nhở.
– Ta biết rõ.
Tần Vân cũng vô cùng cảnh giáng, hắn không muốn chết, hắn còn muốn dẫn Y Tiêu thoát ra ngoài đấy.
Đến góc rẽ hành lang.
Bọn hắn một đường tiến thẳng về phía trước, thì lại bị khí kình vô hình tập sát.
– Hử?
Tần Vân và Y Tiêu cùng đi qua một khúc rẽ, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một tòa đại sảnh cung điện tinh xảo.
Lúc hai người Tần Vần và Y Tiêu bước vào bên trong đại sảnh cung điện thì không bị khí kình công kích nữa.
Cả hai người quay đầu nhìn về hành lang tĩnh mịch sau lưng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
– Nơi này hẳn là khu vực mà Cảnh Dương Tiên Nhân bế quan.
Y Tiêu suy đoán.
– Đi vào xem một chút.
Tần Vân tiếp tục dẫn theo Y Tiêu dựa vào sự bảo hộ của Chu Thiên kiếm quang, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.
Trong cung điện này cũng chỉ có một chiếc đệm nhỏ, thanh lịch vô cùng.
Bên trái đại sảnh cung điện có một tấm bình phong, sau tấm bình phong là một gian phòng, có sách vở, bàn ghế, và phía sau còn có giường chiếu.
– Hẳn là trong quá khứ, Cảnh Dương Tiên Nhân từng ngồi ở đây luyện chữ, còn nghỉ ngơi ở bên kia.
Tần Vân vừa quan sát, vừa nói.
– Tần Vân, phía sau còn có một cánh cửa.
Y Tiêu vội vàng lên tiếng.
– Đi xem.
Vừa bước đến bên cạnh đẩy nhẹ một cái, cửa gỗ liền mở ra.
Tình huống bên ngoài cửa gỗ kia làm Tần Vân và Y Tiêu kinh ngạc vô cùng, đó là một mảnh vườn đấy. Một mảnh vườn trong lòng đất. Phía trên mái vòm khảm nạm từng viên châu ngọc, để nó phát ra ánh sáng, chiếu sáng cho khu vườn. Trong vườn cũn có một vài hoa cỏ, dù cho cả ngày không nhìn thấy ánh mắt trời những những cây hoa cỏ này vẫn sinh trưởng tốt, quả nhiên là thần kỳ.
– Tần Vân.
Y Tiêu lôi kéo Tần Vân chỉ về phía xa.
– Hử?
Tần Vân quay đầu nhìn lại nhất thời cũng cả kinh.
Ở một nơi hẻo lánh trong khu vườn, có một người đang khoanh chân ngồi đó, không nhúc nhích cũng không có bất kỳ khí tức gì.
– Trong mảnh vườn này không hề có trận pháp. Kiếm ý lĩnh vực của ta cũng không cảm ứng được chung quanh có bất kỳ động tĩnh gì. Ngược lại an toàn vô cùng đấy.
Tần Vân thu hồi Chu Thiên kiếm quang, Bản Mệnh Phi Kiếm cũng quay về trong tay áo.
Tần Vân và Y Tiêu bước qua.
Người đang khoanh chân ngồi đó là một lão giả tóc bạc, một thân khoác áo bào màu đen, gầy yếu vô cùng.
Tần Vân và Y Tiêu ngẩng đầu nhìn thạch bích bên cạnh, trên thạch bích có khắc mấy dòng chữ.
“Ta mười hai tuổi khấu mở tiên môn tu phù lục nhất mạch. Hơn hai mươi năm sau, năm ba mươi sáu tuổi nhận được Kiếm Tiên truyền thừa, ngộ kiếm ý, chuyển tu Kiếm Tiên, từ đó danh truyền thiên hạ. Ta vô địch thiên hạ ba trăm năm, Tiên Nhân Ma Thần đều bại dưới lưỡi kiếm của ta. Để ta chém giết một vị Ma Thần. Đại nạn tuổi thọ năm trăm năm đến, ta sưu tập điển tịch trong thiên hạ, nhưng cuối cùng cũng không thể sáng chế ra Nguyên thần nhất mạch bước vào Nguyên Thần pháp môn. Không thành Nguyên Thần, không được gọi là trường sinh bất lão, gì mà xưng là Kiếm Tiên? Buồn cười, thật buồn cười!”
Phía dưới còn đề tên: Kiếm lão nhân.
– Kiếm lão nhân?
Cả Tần Vân và Y Tiêu đều lắp bắp kinh hãi.
– Là lão nhân ấy sao?
Tần Vân ngước mắt nhìn thi thể đang ngồi khoanh chân trước mặt mình, vị Kiếm Tiên tiếng tăm lừng lẫy trong quá khứ này lại mà chết ở chỗ này.
Y Tiêu đứng bên cạnh cũng lên tiếng:
– Tính tình của Kiếm lão nhân quái đản tàn nhẫn, nhưng thực lực thì không thể tưởng tượng nổi. Ở trong thời đại của hắn, hắn là đệ nhất thiên hạ trong số những người dưới Nguyên Thần cảnh đấy. Bất kể là Nhân tộc, Yêu tộc hay là Tứ hải Thủy tộc, hắn thật sự là người vô địch nhất. Có thể khẳng định, hắn đã từng chém giết một vị Ma Thần của Quá Hỏa Liên cung. Đánh bại Ma Thần hoàn toàn khác với chém giêt một vị Ma Thần đấy.
Tần Vân gật đầu:
– Lấy Tiên Thiên Kim Đan cảnh giới chém giết Ma Thần. Quá giỏi, thật không tưởng tượng nổi.
– Nghe nói lúc trước, là Tiên Nhân hay Ma Thần cũng đều không muốn trêu chọc Kiếm lão nhân này. Dù sao thì nhân quả cũng quá lớn, nếu như giết Kiếm lão nhân sợ rằng tam tai cửu nạn sẽ bộc phát, có lẽ ngay cả tính mạng cũng không giữ được.
Dù sao thì Y Tiêu cũng là đệ tử của Thần Tiêu môn, còn là người của Y thị, về những chuyện trong quá khứ này, nàng khá hiểu rõ đấy.
– Nhưng Kiếm lão nhân vì để sáng chế ra Kiếm Tiên Nhất mạch bước vào Nguyên Thần pháp môn mà ở khắp nơi thu thập điển tịch. Điển tịch đa phần đều là những truyền thừa cơ bản của một vài Tông phái đấy. Tự nhiên bức ép một vài Tiên Nhân Ma Thần phải ra tay, nhưng những Tiên Nhân, Ma Thần kia cũng chỉ bắt được ông ấy chứ không dám giết chết hắn ta.
– Nhưng những vị Tiên Nhân, Ma Thần xuất thủ với hắn phần lớn đều bại dưới tay của Kiếm lão nhân.
Y Tiêu lắc đầu, lại nói tiếp:
– Còn có một vị chết dưới lưỡi kiếm của Kiếm lão nhân.
– Nghe đồn Bản Mệnh Phi kiếm của Kiếm lão nhân rất kỳ lạ. Một thanh phi kiếm nhưng có thể phân thân thành bảy thanh phi kiếm. Bảy thanh phi kiếm lại cấu thành kiếm trận.
Y Tiêu cảm khái:
– Kiếm lão nhân cũng cực kỳ am hiểu về Trận pháp nhất đạo đấy. Có lẽ, trận pháp tàn nhẫn bên ngoài kia là do Kiếm lão nhân để lại đấy.
Tần Vân gật đầu:
– Đáng tiếc, Kiếm Tiên vô địch một thời lại không đánh bại nổi đại nạn tuổi thọ. Trong lịch sử Kiếm Tiên Nhất mạch ta cũng có vài vị nắm giữ Kiếm đạo, nhưng chém giết Ma thần giống như Kiếm lão nhân thì chỉ có được mấy người. Nhưng bây giờ cũng chỉ được ghi chép lại trong thư tịch mà thôi. Giống như Linh Bảo sơn thánh địa Đạo gia, Thần Tiêu cung, Hỗn Nguyên tông, đều có rất nhiều Tiên Nhân còn sống sót. Dù Cảnh Sơn phái không còn cường thịnh như trong quá khứ, nhưng trước mắt vẫn còn một vị Tiên Nhân tọa trấn.
– Chỉ có Kiếm Tiên Nhất mạch ta, căn bản là không có Nguyên Thần cảnh pháp môn.
Tần Vân lắc đầu lại nói tiếp:
– Kiếm lão nhân nói đúng, không thành Tiên được nói gì đến Kiếm Tiên chứ. Hoàn toàn quá buồn cười.
Y Tiêu nắm chặt tay Tần Vân. Mà Tần Vân cũng quay đầu nhìn lại Y Tiêu.
– Tần Vân, huynh đã từng nghe nói qua về Trương tổ sư Thần Tiêu môn ta chưa? Y Tiêu nói.
Tần Vân gật đầu, đường nhiên là biết rõ.
Trương thị của Thần Tiêu môn không hề thua kém gia tộc Bạch gia của Linh Bảo sơn. Trương tổ sư đã đẩy Thần Tiêu lôi pháp lên đến cảnh giới không thể nào tưởng tượng nổi, khiến cho Thần Tiêu môn quật khởi, trực tiếp tiến vài hàng ngũ thánh địa của Đạo gia. Từ đó… nhiều đời Chưởng môn của Thần Tiêu môn đều là do người của Trương gia đảm nhiệm. Cũng không có bất kỳ người nào cảm thấy oán hận, bởi vì các đệ tử Thần Tiêu môn vô cùng sùng bái Trương tổ sư. Hơn nữa, cho đến bây giờ, Trương tổ sư vẫn còn sống.
– Lúc trước, Thần Tiêu lôi pháp cũng không được tính là mạnh mẽ. Thậm chí Thần Tiêu môn ta cũng không phải là Thánh địa Đạo gia. Trương tổ sư khiến cho Thần Tiêu lôi pháp trở nên hoàn thiện, hơn nữa còn được công nhận là thiên hạ đệ nhất lôi phát.
Y Tiêu nói:
– Đều nói Lôi pháp đứng đầu vạn pháp. Thần Tiêu lôi pháp càng là xưng tôn trong đó. Hết thảy đều nhờ vào Trương tổ sư.
– Trương tổ sư có thể đẩy một bộ pháp môn lên đến cảnh giới như thế. Vậy thì Tần Vân, tương lai huynh cũng sẽ dễ dàng sáng chế ra Kiếm Tiên nhất mạch bước vào Nguyên Thần cảnh pháp môn.
Tần Vân gật đầu. Thế nhưng trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ.
Trương tổ sư chính là nghiên cứu đưa Thần Tiêu lôi pháp lên một bậc cao hơn, chỉnh sửa giúp nó hoàn thiện. Nhưng Thần Tiêu lôi pháp cũng là một loại thuộc Phù lục nhất mạch. Mà trong Phù lục nhất mạch sớm đã có các Pháp môn lợi hại khác để tham khảo rồi.
Nhưng Kiếm Tiên nhất mạch thì khác.
Từ xưa đến nay, chưa từng xuất hiện bất kỳ Kiếm Tiên Nguyên Thần cảnh pháp môn nào cả. Sáng tạo ra cái này đương nhiên sẽ khó hơn nhiều. Trong quá khứ có biết bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thậm chí còn có mấy vị Kiếm Tiên tuyệt thế nắm giữ Kiếm Đạo, nhưng cuối cùng cũng đều ảm đạm lìa xa trần thế chứ. Ví dụ như Kiếm lão nhân đây.
– Kiếm lão nhân chết ở nơi này, lần này Tiên phủ mở ra cũng là nhờ sáu khối phù bài tụ hội lại.
Tần Vân nói:
– Sợ là chúng ta là người đầu tiên nhìn thấy thi thể của Kiếm lão nhân tiền bối đấy. Chúng ta giúp tiền bối nhập thổ vi an đi.
– Ừm.
Y Tiêu gật đầu:
– Bây giờ chúng ta cũng không thể ra được, chung quanh cũng chỉ có vườn hoa này là cảnh sắc tốt nhất thôi.
– Thì đặt ở nơi này đi.
Tần Vân vung tay lên.
Kiếm khí bay ra, nhanh chóng đã đào một hố to trên mặt đất. Sau đó kiếm khí lại cắt thạch bích bên cạnh thành một cỗ quan tài đá. Quan tài đá đặt vào trong hố đất, lại thao túng thiên địa lực lượng trực tiếp di chuyển thi thể của Kiếm lão nhân tiền bối vào bên trong quan tài. Sau khi đặt thi thể nằm xuống, lại đậy nắm quan tài. Lúc này hai người bọn hắn mới phủ đất, dựng một tấm bia mộ.
Trên bia mộ có khắc một dòng chữ: Kiếm Lão nhân mộ. Còn có một dòng chứ nhỏ khác: Mạt học hậu tiến Tần Vân, Y Tiêu dựng.
– Dập đầu trước tiền bối đi.
Tần Vân nói:
– Dù sao tiền bối cũng là một nhân tài kiệt xuất của Kiếm Tiên nhất mạch ta.
– Ừ.
Y Tiêu cũng gật đầu. Cả hai người đều đồng thời quỳ xuống dập đầu.
Lúc này, trong lòng Tần Vân bỗng dưng cảm thấy, tương lai có lẽ hắn cũng gặp phải khốn cảnh như vậy, bị mắc kẹt tại Tiên Thiên Kim Đan cảnh. Hy vọng lúc hắn còn sống, có thể sáng chế ra Nguyên Thần pháp môn, con đường này đã định trước là nhấp nhô vô cùng.
Dập đầu xong, cả hai người lại đứng dậy.
– Tần Vân, Kiếm lão nhân tiền bối này hoàn toàn không có gì, cũng không bao theo bất kỳ pháp bảo nào.
Y Tiêu hỏi:
– Hơn nữa trên thạch bích cũng không viết ra ngoài bằng cách nào.
– Chúng ta tiếp tục quan sát đi. Kiếm lão nhân tiền bối bố trí trận pháp này chắc chắn có mục đích.
Tần Vân cũng nhìn kỹ chung quanh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!