Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch)
Ba Tòa Thạch Thất
Hai người Tần Vân và Y Tiêu cẩn thận tìm kiếm trong hoa viên.
– Hả?
Rất nhanh, Tần Vân đã phát hiện ra mặt thạch bích phía xa xa có chút kỳ quặc, đẩy nhẹ một cái, cửa đá lập tức bị đẩy ra.
– Nơi này còn có thạch thất?
Y Tiêu cũng cẩn thận quan sát.
Tần Vân gật đầu, sau đó cũng bước vào gian thạch thất. Gian thạch thất này tương đối rộng rãi, phía trên một mặt thạch bích còn khắc mấy dòng chữ: “Muốn ra ngoài? Có thể phá vỡ cửa ải ba tòa thạch thất, chẳng những có thể thoát ra ngòi còn có thể có được tích lũy nhiều năm của lão phu. Bằng không hãy cùng lão phu chết già ở nơi này đi.”
– Kiếm lão nhân này sao lại tàn nhẫn như vậy. Sớm biết như vậy đã không cho hắn ta xuống mồ rồi.
Y Tiêu lập tức nổi giận.
– Hắn cũng đã chết rồi, không cần phải so đó như thế. Vả lại cửa ai ba tòa thạch thất này là cửa ải gì chứ?
Tần Vân liếc mắt một cái, liền nhìn thấy trong gian thạch thất này có đặt một quyển sách.
Phía trước bọn hắn một đoạn còn có một tảng đá, trên tảng đá đặt một quyển sách. Mà trên tảng đá kia còn có khắc mấy chữ: “Hóa Hồng Chi Thuật” là một loại thuật phi độn độc đáo do ta sáng tạo. Nếu như luyện đến tầng thứ bảy có thẻ mở ra phong ấn của tòa thạch thất thứ hai. Đây là cửa ải đơn giản nhất trong ba toàn thạch thất.
Y Tiêu thử chạm nhẹ lên một cửa đá, quả nhiên cửa đã này đã bị phong ấn bởi trận pháp:
– Tần Vân, phong ấn này rất mạnh.
– Ngươi tránh ra trước đi.
Tần Vân nói. Y Tiêu liền nghe lời lui về phía sau, đến bên cạnh Tần Vân.
– Đi.
Tần Vân không chút do dự, lên tay liền thi triển kiếm pháp Giang Thượng Minh Nguyệt. Bản mệnh Phi kiếm hóa thành kiếm quang giống như ánh trăng trực tiếp đâm vào trận pháp phong ấn trên cửa đá. Còn Trầm Sa kiếm thì đặt thẳng trước người, bất cứ lúc nào cũng có thể chặn lại sự cố ngoài ý muốn.
“Oanh long long”. Hào quang phong ấn trên cửa đá phong đại, quét ngang toàn bộ gian thạch thất, khiến cho bụi đá vỡ nát bay tán toạn.
– Định!
Trong đầu Tần Vân khẽ niệm. Trực tiếp đình trệ vô số bụi đá giữa không trung, sau đó để cho chúng nhanh chóng rơi xuống, nện trên mặt đất. Trong gian thạch thất không còn chút bụi mù nào nữa.
– Chẳng mảy may nhúc nhích được.
Tần Vân lắc đầu:
– Tuy rằng Kiếm lão nhân luôn đối xử tàn nhẫn với những người không quen biết như vậy. Nhưng xét về trận pháp, hắn thật sự lợi hại.
Tần Vân nói xong lại lật dở quyển sách trên tay để xem.
“Hóa Hồng Chi Thuật” là một loại thuật phi độn, thủ đoạn phi hành thường thấy nhất của Kiếm Tiên chính là “Ngự kiếm phi hành”. Nếu như cảnh giới đủ cao thâm, kiếm ý bao trùm thân thể thì có thể dùng bản thân làm kiếm, có thể thi triển thuật phi hành vô cùng lợi hại.
– Có ý tứ. Kiếm lão nhân sáng chế ra “Hóa Hồng Chi Thuật” thật là đặc biệt vô cùng
Tần Vân nhìn qua một chút, sau đó liền bày ra vẻ trầm tư.
Nguyên lý của Hóa Hồng Chi Thuật chính là cố định Pháp lực ngoài thân, kết thành một tòa trận pháp. Một khi thúc giục, Pháp lực cũng sẽ vận chuyển, cả người đều như biến thành một thanh phi kiếm. Tốc độ phi hành của thuật này… hoàn toàn không thua kém tốc độ giết địch của Phi kiếm.
Hóa Hồng Chi Thuật chính là thuật phi hành do Kiếm Tiên tuyệt thế Kiếm lão nhân dung hợp một thân trận pháp cao siêu của mình mà sáng tạo ra đấy, tổng cộng gồm có chín tầng.
Nếu như lấy lời của Kiếm lão nhân nói thì chỉ cần luyện đến tầng bảy thì có thể phá giải phong ấn trên cửa đá thứ hai rồi.
– Thuật phi hành thật lợi hại.
Tần Vân đưa quyển sách cho Y Tiêu:
– Y Tiêu, ngươi cũng xem một chút đi.
– Ta cũng xem?
Y Tiêu có chút do dự. Tần Vân nhìn qua một lần, từ ngữ trên trang giấy đã phai nhạt đi một chút, dù sao thì pháp môn càng nghịch thiên thì càng bị trời ghét. Điển tịch bình thường đều giới hạn số lần đọc cả đấy.
– Dù sao thì cũng chỉ có hai chúng ta thôi. Đoán chừng quyển sách này có thể nhìn qua năm sáu lần đấy.
Tần Vân cười cười nói. Y Tiêu đón lấy quyển sách, nhìn qua một lượt, kế đó gật đầu nói:
– Lợi hại! Hóa Hồng Chi Thuật này thật sự là khó lường đấy. Thế nhưng so với Thân Hóa Lôi Đình của Thần Tiêu Lôi Pháp chúng ta còn kém hơn một chút.
Tần Vân nở nụ cười:
– Lôi đình tự nhiên sẽ nhanh hơn lôi kiếm.
– Thế nhưng muốn luyện đến tầng bảy thì rất khó.
Y Tiêu lại nói:
– Cảm giác như đây là một dạng kiếm thuật rất phức tạp!
– Ừ. Dung hợp kiếm ý thành trận pháp. Kiếm lão nhân này…
Tần Vân dừng một chút lại nói:
– Y Tiêu, nàng ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, trước tiên ta thử luyện một chút.
– Được.
Y Tiêu gật đầu. Lúc này, Tần Vân tìm đến một nơi rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngưng thần tĩnh tu. Trong đầu hiển hiện tất cả phương pháp tu hành Hóa Hồng Chi Thuật.
Tần Vân không am hiểu về trận pháp lắm, nhưng hắn lại am hiểu kiếm pháp.
Mà Hóa Hồng Chi Thuật lại thuộc về một loại trận pháp kiếm thuật, trong nháy mắt thi triển thuật này, thân sẽ hóa thành cầu vồng, xẹt qua trời cao.
Tu luyện pháp thuật này, Tần Vân phải hoàn toàn đắm mình vào trong đó.
Y Tiêu ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi. Nàng nhìn Tần Vân khoanh chân nhắm mắt tu hành, bộ dáng rất nghiêm túc thì không khỏi nở nụ cười, cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn hắn.
Nửa canh giờ sau.
“Hưu…u…u”. Trong nháy mắt, thân thể Tần Vân hóa thành một đạo lưu quang, lập lòe trong gian thạch thất hai lần. Vòng một lượt khắp hoa viên sau đó lại trở về trong gian thạch thất, tiếp tục khoanh chân ngồi đó.
– Thế nào?
Y Tiêu hỏi.
– Lúc mới bắt đầu đương nhiên gặp phải một chút phiền toái nho nhỏ.
Tần Vân mở mắt ra cười nói:
– Nhưng cũng đã tháo gỡ được rồi, bây giờ còn sớm đã tu hành đến tầng ba rồi. Ta tiếp tục tu luyện.
– Đây đã là tầng ba rồi hả?
Y Tiêu giật mình. Tần Vân thì không đáp lời, tiếp tục đắm mình trong đó.
Trong lòng đất căn bản không có ngày đêm, ánh sáng đều là do những viên châu ngọc khảm nạm trên mái vòm hoa viên tản ra.
Y Tiêu đợi thật lâu, sau đó lại lấy từ trong túi càn khôn ra một chén trà. Lại thi triển pháp thuật, ngưng tụ thành một dòng nước rót vào trong chén trà. Đã có một chén nước, Y Tiêu bắt đầu uống, sau đó lại nhìn Tần Vân đang ngồi cách đó không xa.
– Cũng không biết phải ở trong lòng đất này bao nhiêu lâu nữa. Cũng là vì ta nên Tần Vân mới rơi vào đây.
Rốt cuộc Tần Vân cũng mở mắt ra lần nữa.
– Tu luyện thế nào rồi?
Y Tiêu vội vàng hỏi.
– Thuật phi hành quá lợi hại. Bất tri bất giác liền đắm chìm trong đó.
Tần Vân cười cười, lại nói tiếp:
– Chỉ là ta tích lũy kiếm ý chưa đủ. Một hơi tu hành đến tầng tám thôi. Còn muốn tu hành đến tầng chín, sợ rằng phải đợi lúc kiếm ý đạt đến Cực cảnh đấy.
– Tần thứ tám rồi sao?
Y Tiêu không khỏi giật mình:
– Ta nhìn qua thấy nó rất khó. Tùy người mà nó sẽ không khó.
Tần Vân cười cười nói tiếp:
– Thuật này thuộc về một môn kiếm thuật đặc biệt. Mặt khác, sử dụng kiếm thuật lúc mới nhập môn thì có chút phiền toái, nhưng sau khi gỡ bỏ được rồi thì sẽ rất dễ dàng.
– Cũng chỉ với ngươi mà nói.
Y Tiêu cười cười, tiếp tục lên tiếng:
– Trong quyển sách kia, Kiếm lão nhân cũng đã nói rõ rồi. Những người tư chất bình thường đều không thể nhập môn. Người có tư chất cực cao cũng phải mất ba năm để nhập môn. Chỉ những thiên tài Kiếm đạo khó gặp mới có thể nhập môn mất một hai ngày thôi. Về phần muốn tu hành đến cảnh giới cao thì càng khó hơn. Kiếm lão nhân nói chúng ta muốn truyền thụ pháp môn này ra noài cũng phải cực kỳ thận trọng. Người không có tư chất tuyệt đỉnh thì không thể truyền thụ. Mà huynh chỉ cần nửa canh giờ để nhập môn, trong một ngày đã tu đến tầng thứ tám rồi.
Tần Vân nghe xong thì chỉ cười cười:
– Hết thảy kiếm thuật, bản chất đều nằm ở kiếm ý, còn lại cũng chỉ là túi da bên ngoài mà thôi. Đi, đi xem xem gian thạch thất thứ hai có gì.
– Được.
Y Tiêu cũng vô cùng mong đợi.
Hai người đi đến trước cửa đá bị phong ấn.
Tần Vân vừa nhìn qua liền hiểu rõ, muốn mở ra trận pháp phong ấn này thì cần phải có lời dẫn, mà lời dẫn kia chính là kiếm trận ý đồ tầng thứ bảy của Hóa Hồng Chi Thuật.
Tâm niệm Tần Vân khẽ động.
Hưu…u…u!
Kiếm Tiên pháp lực bay ra, trong nháy mắt, kiếm trận ý đồ tầng thứ bảy của Hóa Hồng Chi Thuật được ngưng tụ, toàn bộ trận pháp phong ấn chấn động một chút, sau đó liền tự động tiêu tán.
“Ầm ầm”. Tần Vân đẩy nhẹ một cái, cửa đá kia lập tức bị đẩy ra, để lộ ra gian mật thất thứ hai.
Trong gian thạch thất thứ hai này, có một chiếc bàn đá dài, phía trên bàn đá có đặt bảy bản ngọc thạch giống như điển tịch nằm ngay ngắn.
Tần Vân và Y Tiêu cùng bước qua đó, liền thấy rõ phía trên chiếc bàn đá dài này cũng có khắc mấy dòng chữ.
“Căn cơ kiếm đạo của lão phu chính là bảy chủng kiếm ý này. Học kiếm thuật của ta phải nắm giữ bảy loại kiếm ý này. Nắm giữ được liền có thể bước vào gian thạch thất thứ ba. Đây cũng là cửa ải thứ hai.”
Vừa đọc xong dòng chữ này, sắc mặt của Tần Vân lập tức biến hóa.
Y Tiêu càng không nhịn được mà thốt lên:
– Nắm giữ bảy loại kiếm ý? Sao lại độc ác như vậy chứ. Dù cho là tuyệt thế Kiếm Tiên trong truyền thuyết đi nữa thì muốn nắm giữ một loạt kiếm ý cũng phải hao phí mất một đoạn thời gian. Bảy loại kiếm ý khác nhau, phải tu hành bao nhiêu lâu mới nắm giữ được chứ. Tần Vân, mất công huynh dựng lên bia mộ cho hắn ta rồi.
Tần Vân cũng đành chịu. Về con đường tu hành kiếm thuật, hắn rất tự tin. Nhưng nắm giữ bảy loại kiếm ý khác nhau thì…
– Y Tiêu.
Tần Vân nhìn về phía Y Tiêu bên cạnh.
– Bảy loại kiếm ý. Không nói đến cửa ải thứ ba. Chỉ là thời gian tu luyện bảy loại kiếm ý này không phải là ngắn. Xem ra, ta và nàng phải ở lại nơi này dài dài rồi.
Y Tiêu nhìn Tần Vân, vừa nghĩ đến hai người sẽ ở chung với nhau một chỗ lâu dài, không có bất kỳ ai khác quấy rầy, đột nhiên Y Tiêu cảm thấy, như vậy chưa hẳn là không tốt.
– Chỉ là huynh không thể đi gặp bá phụ bá mẫu được!
Y Tiêu liền nói.
– Đã có ca ca ta chiếu cố. Hơn nữa ta cũng nói Hồng Cửu chăm sóc người rồi.
Tần Vân cười cười nói:
– Dựa vào thực lực và mánh khóe của Hồng Cửu là đủ rồi.
Hồng Cửu thế nhưng mang theo rất nhiều bảo vật đấy, thậm chí còn có cả Kim Đan Ngoại Đan. Hơn nữa hắn ta còn bản lĩnh bói toán tránh hung tìm tốt, tính ra Tần Vân vô cùng yên tâm đấy.
– Ừ.
Y Tiêu gật đầu:
– May mắn là cả ta và huynh đều sớm bước vào Tiên Thiên rồi. Dù là ăn gió uống sương, cũng sẽ không chết đói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!