ác mộng bóng đêm
kí ức ùa về
Sáng hôm nay trời mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, mới vài phút mà ngoài đường không khác gì một cái ao.
Trên trời cũng không có lấy 1 tia nắng,ngoài đường bây giờ cũng không một bóng người.Cả bọn vừa chán nản vừa vui sướng vì hôm nay được nghỉ học nhưng lại ko đc gặp “mĩ nữ” và “công tử”.Kurumi ngồi một mình ở một cái ngõ cụt, đang nghỉ ngơi để hồi sức.Thanh kiếm mà Shido đã đâm vào cô khiến cô khó mà hồi sức đc vì nó vốn ko phải thanh kiếm bình thường.
Cô thiếp đi từ lúc nào ko hay.
Trong giấc mơ…
“Dưới mặt trời “thiêu đốt” vạn vật, có 3 đứa trẻ đang chơi trên một cái đồi ở đó
-Kurumi, ra đây tớ bảo nè!- bạn của Kurumi-Rumia với mái tóc vàng óng ả đang bay theo gió, hét to
-Gì zậy, có gì hay cho tớ xem à?!-Kurumi nở một nụ cười tươi, trông thật hồn nhiên, trong sáng làm sao
-Ê, ra đây chơi cho vuiiiiii cái ông kiaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-Rumia
Một bé trai nữa chạy đến, tóc màu bạch kim, tay vẫy chào:
-Ờ đợi xíuuuuuuuuuu
Cả 3 đứa xúm lại xem con mèo hoang đang nằm ngủ.Kurumi lấy đâu ra 1 cuộn len rồi đưa cho con mèo chơi. Nhìn con mèo mới đáng yêu làm sao.
-Trời nóng quá-Cậu bé đó tay cầm tờ báo vừa quạt vừa than thở
Để tớ chạy về nhà lấy 3 que kem ăn cho đỡ nóng nha!!!-Rumia
Sau khi lấy kem xong, cô bé chạy thật nhanh để kem khỏi chảy còn Kurumi và cậu bé đó vừa đúng vừa gọi. bỗng nhiên một phần kem bị rơi xuống đất, cô bé không hề hay biết, chạy qua và bị vấp ngã, khi chưa kịp đứng dậy thì một cái xe công lao tới.
Cô bé đã bị xe đâm còn ông lái xe cứ thế mà chuồn đi mất.
Kurumi chạy đến, nước mắt cứ tuôn ra:
-RUMIAAAAAAAAAAA!!!!!!!
Cậu con trai đó cũng chạy theo.Khi 2 đứa chạy đến chỗ cô bé Rumia thì cô bé đã bất tỉnh, máu chảy lênh láng, toàn thân cô bé dính đầy máu, 3 cái kem bây giờ chỉ toàn 1 màu đỏ.Kurumi mặc kệ, chạy đến lay lay Rumia:
-Tỉnh dậy đi!Tỉnh dậy ddiiiiiiiiiiiii!TỈNH DẬY ĐI ! XIN CẬUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU
Gọi hoài mà cô bé ko tỉnh.Cậu con trai gọi xe cứu thương đến. Sau khi đưa cô bé đến bệnh viện, lòng Kurumi lo lắng vô cùng, cứ thế mà chạy theo, bé trai đó cũng vậy.
một lúc sau, bác sĩ ra khỏi phong, Kurumi chạy thật nhanh đến, tra hỏi bác sĩ:
-Bạn cháu sao rồi ạ, bạn ấy ko sao phải ko ạ????!!!!
-Xin lỗi cháu, bác đã cố hết sức có thể nhưng mà…
Trong mắt Kurumi lúc này ko còn một tia sáng hi vọng nào nữa, đau buồn chẳng nói lên lời, ngã xuống đất, may mà có cậu con trai đỡ.Lúc này chân tay Kurumi run run, sợ hãi, chỉ biết ôm đầu mà khóc:
-KHÔNG THỂ NÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!
Kurumi và cậu bé đó cùng đi nhìn Rumia lần cuối. Lúc gần về đến nhà, Kurumi nắm chặt lấy tay cậu bé, đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều và nói :
-Cậu cũng sẽ ko bỏ mik đúng ko.hứa đi, hứa đi mà, xin cậu, xin cậu!!!
Cậu bé đó trả lời một cách hiền từ:
-Ừ, hứa mà, thôi đừng khóc nữa, Rumia mà biết cậu khóc là bạn ý buồn đấy.Nào,cười lên
-ukm-Kurumi cười nhưng trong trái tim cô bé vẫn còn đọng lại một vết thương, vết thương dường như ko thể chữa lành.Hai đứa đi về trong buổi hoàng hôn hiu quạnh.
Chợt có cơn mưa rào đổ xuống, Hai đứa chạy về nhà với bộ đồ ướt sũng.Sau hôm đó.Sáng sớm, những giọt nước mắt của trời vẫn còn đọng lại trên lá.Mới sáng sớm mà đã có tiếng lạch cạch của đồ đạc và xe chở hàng.Kurumi ngó xuống xem, chợt thấy cậu bé đang định chuyển đi. cô hốt hoảng chạy một mạch xuống chỗ cậu bé, ko thèm để ý đến vẻ ngoài của mình đang lộn xộn.Cậu bé định lên xe thì chợt có một bàn tay nắm lại
-Cậu đi đâu vậy???!!!-Kurumi vừa khóc vừa hỏi.Cậu bé nắm lấy tay Kurumi và nói:
-Xin lỗi cậu nhiều, gia đình mình phải chuyển đi vì ba mình phải sang bên Đức làm việc.
-KHÔNG PHẢI CẬU ĐÃ HỨA RỒI SAO, CẬU HỨA SẼ KHÔNG BỎ TỚ MỘT MÌNH MÀ. SAO CẬU LẠI…LẠI…
-Tớ đâu có bỏ cậu, chỉ là chúng ta xa cách thôi mà. Cứ yên tâm, nhất định sẽ có ngày gặp lại. Khi nào gặp lại cậu thì tớ sẽ cho cậu mắng chửi kiểu gì cũng đc.Thôi, đừng khóc, cứ như trẻ con ý. Cười lên mới xinh
-KỆ, TỚ KO CẦN XINH, TỚ KO MUỐN GÌ HẾT, TỚ CHỈ CẦN CẬU Ở CẠNH TỚ MÃI MÃI THÔI!!!!!
-Ngoan nào, chúng ta sẽ gặp lại mà. Có gì cần nói với tớ ko, nhanh lên ko tớ đi mất đấy
Kurumi khóc nức nở, ôm chặt lấy cậu bé. Tay nắm chặt, lấy hết dũng khí ra và hét thật to:
-TỚ THÍCH CẬU,TỚ THÍCH CẬUUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!
Cậu bé đó nở một nụ cười nhỏ, ôm lại Kurumi,khẽ nói:
-Tớ cũng thích cậu, tớ thích cậu ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.Vậy nên chắc chắn chắc chắn tớ sẽ trở về, hãy ráng đợi nhé…
Nói xong cậu bé lấy từ túi quần ra là một chiếc nhẫn bằng vàng(nhà giàu vãi ^^)rồi quì xuống, cầu hôn như một chàng hoàng tử thực thụ:
-cậu sẽ là vợ tương lai của tớ chứ
-ukm, tớ đồng ý
Cậu bé đeo nhẫn cho Kurumi rồi lên xe đi mất
Kurumi vẫy tay chào một câu thật to:
BYE BYE SHIDOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO.HẸN GẶP LẠIIIIIIIIIIIIIIIIIIII”
Kurumi chợt tỉnh giấc,tim cô nhói đau, quay về thế giới thực tại.Cô hoang mang ko biết tại sao trong giấc mơ của cô lại có cái người tên Shido đó.
Cô cố nhớ nhưng chẳng ích gì.Dường như giấc mơ vừa nãy đang muốn nói với cô một điều gì đó rất quan trọng, thực sự rất quan trọng.Bỗng một cái ánh sáng xuất hiện, mái tóc bạch kim và đôi cánh trắng xuất hiện .
Chính là hắn, là hắn, kẻ thù của cô đã tới với mong ước sẽ tiêu diệt được cô.Hắn cười với giọng điệu khinh bỉ:
-Bắt đầu cuộc chơi nhé…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!