Long Huyết Chiến Thần
Chương 1100: Hạo Thiên Kiếm Thần
“Nếu như ta tu luyện thành công Thí Thần Kiếm Trận này, rồi tăng thực
lực của mình lên tới Thần Vũ cảnh tầng một viên mãn, miễn cưỡng sử dụng
thêm Xích Huyết Thiên Hoang, khi đó ta thi triển ra Thí Thần Kiếm Trận
này là có thể chiến đấu với võ giả Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn rồi.”
Đây chính là điểm nghịch thiên của Xích Huyết Thiên Hoang và Thí Thần Kiếm Trận.
Nếu như không có hai thứ này, bây giờ Long Thần cao lắm cũng chỉ có thể đối phó được với Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn, không thể nào đánh lui Đằng Long.
“Pháp quyết tu luyện Thí Thần Kiếm Trận không có vấn đề
gì, ta đã hiểu hết rồi. Tiếp theo chính là vấn đề tu luyện… Cần tới
một ngàn thú hồn của yêu thú Thần cấp tam phẩm sao, thần vũ hồn cũng
được… Thí Thần Kiếm Trận này quả thật là một công pháp kinh khủng, bảo sao Diệp Vô Thương lại được gọi là Sát Thần. Đương nhiên hắn đã từng
nói, hắn không giết người tốt.
Lời của Diệp Vô Thương, Long Thần tin tưởng.
Một ngàn thú hồn của yêu thú Thần cấp tam phẩm, đúng lúc Long Thần muốn đi
rừng rậm Quỷ Vực, nơi đó nhất định có nhiều hơn một ngàn quỷ thú Thần
cấp tam phẩm. Nhưng muốn lấy được nhiều thú hồn như vậy, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là xong.
“Xem ra, muốn tu luyện
thành công Thí Thần Kiếm Trận này, còn cần một đoạn thời gian nữa.” Long Thần có chút không biết làm sao, hắn cảm giác thời gian không đủ dùng.
Đối với người tu luyện Thần Vũ cảnh mà nói, một lần tu luyện, động cái
là năm năm mười năm, là chuyện rất bình thường. Nhưng Long Thần cảm thấy thật sự quá chậm.
Hắn vốn là một người nghịch thiên, không thể so sánh với người khác.
Người khác tốn trên mười năm là bình thường, mà Long Thần tốn trên mười năm, đó chính là lãng phí.
“Cho dù nói thế nào, ở trong rừng rậm Quỷ Vực phải tu luyện thành công Thí
Thần Kiếm Trận. Sau khi có một sát chiêu bảo toàn tính mạng, ta mới đi
Đông Hoàng Cung, lẻn vào xem một chút, có thể tới lãnh thổ Tây Hoàng hay không.”
Đây chính là kế hoạch của Long Thần. Đồng thời khoảng
thời gian này ẩn nấp trong rừng rậm Quỷ Vực, cũng có thể làm cho sóng
gió của lăng mộ Sát Thần dịu xuống một chút.
…
Trong
thời gian ngắn đi qua hai phủ, đến Bích Viêm phủ cũng không phải chuyện
đơn giản như vậy, cũng may tốc độ Long Thần hiện giờ nhanh hơn trước vô
số lần. Sau khi hắn dùng hết tốc lực tiến về phía trước, ước chừng mất
một tháng, cuối cùng cũng tới được rừng rậm Quỷ Vực mà Diệp Huyên nói.
Một tháng này, tu vi và thương thế của Long Thần đã sớm khôi phục hoàn
toàn. Bởi vì vẫn luôn đi đường, nên thần nguyên cũng tinh tiến không ít, dọc theo đường đi, Long Thần cũng không nhàn rỗi, Thí Thần Kiếm Trận
kia hắn đã hiểu thông suốt hết rồi, chuyện tiếp theo, chính là thực
hành.
Chuyện này cũng không tốn quá nhiều thời gian của hắn, tốn
thời gian nhất chính là phải tìm được một ngàn quỷ thú Thần cấp tam
phẩm, sau đó đánh chết cướp lấy hồn phách của chúng, tu luyện Thí Thần
Kiếm Trận.
Chỉ là Long Thần không thấy được, sau khi hắn rời đi, U Minh phủ bạo phát một đợt sóng gió vô cùng to lớn, phong ba này trong nháy mắt lan rộng, tràn tới tận mấy phủ xung quanh, thậm chí còn kinh
động cả Đông Hoàng Cung.
Bởi vì sau khi Tô Dương biết Tô Chân đã
chết, thì lập tức truyền ra thông tin, Long Thần có chiến kỹ vô danh và
Xích Huyết Thiên Hoang, ra ngoài. Một tên Thần Vũ cảnh tầng một thôi,
lại có bảo vật tuyệt thế như vậy, ai mà không nóng mắt chứ.
Vì vậy toàn bộ U Minh phủ hỗn loạn rồi.
Đầu tiên, mấy gia tộc trong U Minh phủ vội vàng xuất thủ đối phó Diệp
Huyên, nhưng bọn họ phát hiện, Diệp Huyên mặc Đế Giáp U Minh vào thì bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ. Mặc dù không có tin chính xác, nhưng
dường như có tin đồn, ngay cả phủ chủ U Minh phủ cũng đã tự mình đi tìm
Diệp Huyên, nhưng cuối cùng là chật vật trở về, không thể làm gì được
nàng.
Bọn họ chỉ muốn thông qua Diệp Huyên tìm được tung tích của Long Thần mà thôi, nhưng bọn họ lại vấp phải cản trở của Diệp Huyên,
Trong nhất thời, toàn bộ cường giả U Minh phủ xuất động, lục soát từng ngóc
ngách trong U Minh phủ tìm kiếm bóng dáng Long Thần. Nhưng Long Thần đã
trước một bước, rời khỏi U Minh phủ, khiến bọn họ vồ hụt.
Đồng thời, trong phủ thành, Diệp Huyên dường như cũng biến mất.
Qua một đoạn thời gian, bỗng nhiên truyền ra tin tức Diệp Huyên đã bị phủ
chủ U Minh phủ bắt được. Không biết tin tức này là thật hay giả, nhưng
lại truyền bá rất rộng, làm cho rất nhiều người biết tới. Mà sau khi tin tức này truyền ra, vào một buổi đêm yên tĩnh….
Ở trong phủ
thành U Minh phủ có một tòa U Minh Trấn Ngục tháp, đây là nơi phủ chủ U
Minh phủ nhốt phạm nhân, ở bên cạnh đó là hành cung của phủ chủ U Minh
phủ, hành cung có vô số cung điện, hành lang dài, vườn hoa lương đình. Ở chỗ sâu nhất trong hành cung, có một kiến trúc cao lớn, cũng chính là
nơi thiết lập truyền tống trận càn khôn của U Minh phủ. Lúc này ở trong
kiến trúc đó có một đại trận màu vàng kim, đường kính đại trận chừng hơn ba trăm thước, có vô số ký hiệu màu vàng phiền phức trông như nòng nọc
quẫy đuôi, xoay tròn.
Ở bên cạnh đại trận màu vàng kim này có
hai người đang đứng. Một người trong đó có thân hình cao lớn, mặc khôi
giáp màu đen vừa dày vừa nặng, nhìn lạnh băng như một cỗ máy chiến đấu.
Nhìn bộ dạng hắn có vẻ không lớn tuổi, chỉ có thể coi là một thanh niên, tương đối xấu mặt là hắn có một cái đầu trọc lóe sáng, ở trong bóng đêm này phản chiếu có chút lấp lánh.
Đứng trước võ giả đầu trọc mặc
khôi giáp này là một thanh niên mặc cẩm y hoa lệ sang trọng màu xanh
đậm, trong ánh mắt hiện lên vẻ khôn khéo. Trong tay hắn cầm một cái quạt xếp, lúc này đang nhẹ nhàng phe phẩy, có thể nhìn thấy trên mặt quạt có mấy hình mỹ nhân không mặc đồ.
“Phủ chủ, nhiều đồ tốt như vậy,
ngươi lại không lấy được một phần, ngươi can tâm sao.” Đại hán đầu trọc
vạm vỡ kia nói, giọng nói lại không dữ dằn như vẻ bề ngoài, mà rất trầm
ổn, thậm chí có chút cảm giác u lãnh lạnh như băng, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Mặc dù bề ngoài là thanh niên, nhưng từ giọng nói già
nua kia có thể nghe ra, tuổi tác của hắn nhất định là ngang ngửa với Tô
Chân.
Bị hắn hỏi như vậy, thanh niên còn lại bộ dạng tương đối
suy yếu nhẹ nhàng phe phẩy quạt có đông cung đồ, khẽ cười nói: “Là của
ta thì sẽ là của ta, không phải của ta thì không nên cưỡng cầu. Đồ chắc
chắn không có trong tay Diệp Huyên, nàng ta chỉ có Đế Giáp U Minh và Cửu Trọng Sát Ngục, bảo vật quan trọng nhất là chiến kỹ vô danh và Xích
Huyết Thiên Hoang đã bị thiếu niên tên là Long Thần đó cầm đi. Hắn có lẽ đã rời khỏi U Minh phủ.”
“Rời khỏi U Minh phủ thì sao, từ trong
tin tức có được, dựa vào quan hệ giữa tiểu tử này và Diệp Huyên, chỉ cần Diệp Huyên xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ trở lại, tự chui đầu vào
lưới.” Đại hán đầu trọc nói.
“Ha ha ha…” Thanh niên cầm quạt
xếp, cũng chính là phủ chủ U Minh phủ cười lớn nói: “Không phải ta chưa
thử qua, Diệp Huyên có Đế Giáp U Minh, ta không đánh lại nàng. Người
sống thì phải biết đủ, loại đồ vật như chiến kỹ vô danh và Xích Huyết
Thiên Hoang, người Đông Hoàng Cung năm đó đã đỏ mắt thèm muốn, cho dù ta có lấy được, người Đông Hoàng Cung cũng sẽ lấy mạng ta. Bọn họ không
phải sắp tới rồi sao…”
Hiển nhiên là bọn họ đứng bên cạnh truyền tống trận càn khôn là để đợi người nào đó tới.
“Mặc dù là nói vậy, nhưng vẫn có chút không cam lòng. Ít nhất là Cửu Trọng
Sát Ngục Thần kỹ thất phẩm, nếu như lấy được, thực lực của phủ chủ cũng
sẽ gia tăng không ít.”
“Cửu Trọng Sát Ngục này, người Đông Hoàng Cung chưa chắc đã để ý tới, nhưng bọn họ đã tới đây thì cũng không tới
lượt ta. Chuyện lăng mộ Sát Thần này vượt khỏi phạm vi mà ta có thể
khống chế, bây giờ tin tức đã lộ, vẫn nên biết khó mà lui thôi. Ta là
người Đông Hoàng Cung, nghe theo mệnh lệnh của Đông Hoàng Cung, không
thể vì lòng tham mà bồi cả mạng mình theo. Làm tốt có khi bọn họ lại ban thưởng cho ta thứ tốt gì đó cũng nên, còn mấy món đồ quá mức nghịch
thiên kia, tuổi tác chúng ta đều không nhỏ nữa, không dám hy vọng xa
vời.”
Không biết vì sao nam tử đầu trọc cười lên.
“Đúng
vậy, không nhỏ, nếu không thật sự sẽ đi liều mạng một lần. Tiểu tử tên
Long Thần kia, lại có thể giết chết lão quỷ Tô Chân, chuyện này thật sự
khiến ta khiếp sợ đó.”
Nhớ tới Long Thần, ánh mắt phủ chủ lại híp lại.
“Quả thật là một tiểu tử thần bí.”
Hắn lắc đầu một cái nói: “Nhưng nếu người Đông Hoàng Cung đã tới, mọi rục
rịch đều sẽ bị trấn áp, những cao thủ của phủ khác nếu dám làm bậy, Đông Hoàng Cung ra lệnh một tiếng cũng có thể làm cho bọn họ đổi một phủ chủ mới. Tên tiểu tử Long Thần này không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay
Đông Hoàng Cung. Còn về phía Diệp Huyên, mặc dù không biết nàng và người nhà đi nơi nào, nhưng Sở Thiên Ca sẽ tìm được bọn họ.”
“Sở
Thiên Ca, là người được gọi là Hạo Thiên Kiếm Thần, đứng hạng trước mười những người trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai trong Thiên Tử Bảng sao.” Nghe
được cái tên này, trong ánh mắt đại hán đầu trọc lóe qua một chút sợ
hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước, giống như Hạo Thiên Kiếm
Thần kia đã đứng ngay trước mặt hắn.
Phủ chủ U Minh phủ nhẹ phẩy
quạt xếp, gật đầu một cái, có chút kính sợ nói: “Có lẽ khi tin tức này
truyền tới Đông Hoàng Cung, Nguyên Hoàng Tôn giả sẽ tạm thời phong tỏa
tin tức, rồi cho Sở Thiên Ca – đệ tử thân truyền giỏi nhất của ông ta
tới. Sở Thiên Ca tuổi chưa tới trăm, đã là Thần Vũ cảnh tầng sáu viên
mãn, tu thành Vô Thượng Kim Thần, thân bất tử, hơn nữa còn có siêu cấp
thần binh “Hạo Thiên Kiếm” mà Nguyên Hoàng Tôn giả tự mình truyền cho
hắn. Vì thế hắn có thể sánh ngang với cường giả Thần Vũ cảnh tầng bảy –
Thiên Địa Pháp Tướng. Người trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai như vậy, ở Đông
Hoàng Cung cũng là nhân vật hô phong hoán vũ. Vì thế nên làm như thế
nào, ngươi tự hiểu lấy đi…”
Đại hán đầu trọc cũng chính là
thống soái cấp bậc cao nhất trong U Minh quân, thận trọng gật đầu một
cái, nói: “Nếu Sở Thiên Ca đã tới, thì cho dù là Diệp Huyên hay là Long
Thần, cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn, bất kể là chiến kỹ vô danh hay là Xích Huyết Thiên Hoang, đều là đồ của Nguyên Hoàng Tôn giả, tiểu nhân vật như chúng ta, phải vô cùng phối hợp, có lẽ sẽ lấy lòng
được đối phương, đối với chúng ta, đây cũng là một chuyện tốt.”
“Ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi.” Phủ chủ U Minh phủ cười.
Hắn cung kính nhìn truyền tống trận càn khôn kia, ngay vào lúc này, truyền
tống trận bỗng nhiên sáng lên, phù văn màu vàng bay lên không trung,
giăng khắp nơi, toàn bộ truyền tống trận ánh lên màu vàng kim. Ánh sáng
màu vàng phản chiếu lên mặt hai người, khiến cho bọn họ trở nên vô cùng
thần thánh.
“Cung nghênh đại sứ Đông Hoàng Cung, Sở Thiên Ca thiếu chủ.”
Phủ chủ U Minh phủ và Minh Đế vội vàng quỳ xuống, trên mặt tràn đầy thành kính.
Bọn họ vừa nói xong, chính giữa truyền tống trận càn khôn xuất hiện hai
bóng người, một người màu vàng chính khí hạo nhiên, người khác lại đỏ
như máu, yêu dị tà khí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!