Long Huyết Chiến Thần
Chương 1105: Võ Giả Thần Bí
Cái tên bé tí hon trước mặt này dường như là một con siêu cấp yêu thú
cao hơn nó vô số cấp bậc, khiến nó vừa kính trọng lại vừa sợ hãi. Cái
cảm giác này hệt như lúc phải đối mặt với Quỷ Ma Thi Giao.
Bóng
người vung cánh tay lên, đánh một quyền lên đầu con Bát Tí Yêu Long. Tức thì lân giáp trên đầu nó hoàn toàn vỡ vụn, một mảng lớn máu thịt bắn
tung toé.
Ba người dừng lại xem đã sợ tới ngã lăn quay. Bọn họ
mất bao nhiêu công sức mà chẳng phá được lớp lân giáp này, thế mà bóng
người kia có thể dễ dàng đánh nát, vậy kẻ này rốt cuộc mạnh tới mức
nào…
Từng quyền rồi từng quyền nện xuống. Bát Tí Yêu Long càng giãy yếu dần đi, tiếng gầm gừ càng lúc càng nhỏ, vết nứt trên đầu ngày
càng nhiều. Màu đỏ trong con mắt nó dần tan đi, nó hoảng sợ nhìn thiếu
niên đang áp đảo nó về sức mạnh này.
“Con thứ bảy trăm.”
Nắm đầu Bát Tí Yêu Long, Long Thần đá thân thể nó lên giữa không trung. Lúc này Bát Tí Yêu Long còn chưa chết, đang định chạy trốn, nhưng người bên dưới lại đang cầm một thanh kiếm trong tay.
“Trảm Long!”
Kiếm quang bốc lên, chặt luôn đầu Bát Tí Yêu Long xuống.
Long Thần không nói gì, dọn dẹp xong là lập tức biến mất, để lại ba người
kia nhìn bãi hỗn độn sau trận đánh này. Vẻ mặt ba người cứng ngắc đó
thật lâu. Mãi một lúc lâu sau bọn họ tụ tập lại, câu nói đầu tiên của
bọn họ là: “Các huynh đệ, ta chắc không phải đang nằm mơ đâu nhỉ?”
“Chỉ mong ta đang nằm mơ.”
Khiếp sợ đã choán mất thần trí của bọn họ.
Trong lúc mơ màng, ba người đi ra ngoài rừng rậm. Bát Tí Yêu Long đã chết,
bọn họ phải đổi mục tiêu khác. May trong rừng rậm Quỷ Vực này còn có
không ít mãnh thú thần cấp tam phẩm.
Long Thần đã tích góp được
bảy trăm thú hồn của mãnh thú thần cấp tam phẩm, mất chừng hơn hai
tháng. Tiếp theo hắn mà muốn tìm mãnh thú thần cấp tam phẩm thì phải đi
sâu vào trong rừng rậm Quỷ Vực thì mới tìm được. Nhưng càng vào sâu, khả năng kinh động tới Quỷ Ma Thi Giao sẽ lại càng lớn. Long Thần không
muốn đi vào, nhưng hiện tại số mãnh thú thần cấp tam phẩm có thể tìm
được thật quá ít.
Không đi vào thì không biết bao giờ mới hoàn thành được cái nhiệm vụ một nghìn thú hồn này.
Quyết định xong, Long Thần khẽ cắn môi, lại đi tới tầng ngọn lửa màu xanh
bích thứ mười. Loại lửa lạnh lẽo này hoàn toàn không làm gì được thân
thể Long Thần, bởi Long Thần từng gặp phải một loại lửa lạnh như băng,
đó là Cửu U Ma Tổ hoả của Mạc Tiểu Lang.
Cùng lúc đó, ở một nơi
cách rừng rậm Quỷ Vực chừng ba trăm dặm, một người đi vào Đông Phong
thành. Hắn mặc đồ đen từ đầu tới chân, khoác áo choàng nên không rõ dáng vẻ như nào, nhưng trên người có một thứ khí tức khủng bố khiến người
thường không dám tới gần.
Người này nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, những người khác thế mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp
tục cuộc sống thường ngày.
“Nghe nói lần trước đám người thành
chủ đi rừng rậm Quỷ Vực, không ngờ lại gặp phải thi ma. Sau đó một người cầm một thanh trường kiếm màu đỏ đã đánh chết thi ma ấy.”
“Đúng vậy đó, nghe nói người nọ là thiếu niên. Chỉ là thiếu niên là đã có sức mạnh như vậy, thật là làm cho người ta bội phục mà.”
Chờ người nọ đi rồi, mọi người bắt đầu bàn tán.
Lúc này trên đại điện rộng lớn ở phủ thành chủ của Đông Phong thành, vị
thành chủ trung niên mà Long Thần gặp được trong rừng rậm Quỷ Vực đang
xử lý công việc của Đông Phong thành.
Con gái của hắn rảnh rỗi
ngồi bên cạnh, nói: “Cha, con không muốn gả cho tên kia đâu. Nghe nói
hắn háo sắc từ bé, không phải người tốt.”
Võ giả trung niên ngẩng đầu, nói lời thấm thía: “Người ta là trưởng tử của đại gia tộc ở thành
Đông Phong này, có địa vị cao hơn cha nhiều, mà thực lực đã tới Thiên Vũ cảnh tầng chín, là một vị thiên tài tuyệt thế, đến chủ thành cũng là
một nhân vật. Hắn coi trọng con đã là phúc cho con rồi…”
Thiếu nữ trẻ tuổi cười một tiếng, nói: “Cái người con gặp trong rừng Quỷ Vực kia, hắn mới được coi là thiên tài.”
Những lời này khiến vị thành chủ trung niên không thể phản bác được.
Đúng lúc này, một người đội đấu bồng màu đen đi vào trong đại điện. Hắn tuỳ
tiện đi vào như nơi này chính là nhà mình, mà chẳng ai ngăn cản hắn.
“Ngươi là ai? Vào bằng cách nào? Mau cút đi.” Thiếu nữ trẻ tuổi đang rất kích động, quát to.
Người nọ như không nghe thấy lời của nàng ta, tiếp tục đi tới trước mặt thành chủ trung niên kia.
“Câm miệng.” Thành chủ trung niên đã cảm nhận được sự khủng bố của người
này, chắc chắn không phải là không ai ngăn cản hắn, mà là người ngăn cản hắn đã chết cả, trong đó bao gồm hai võ giả Thiên Vũ cảnh tầng tám, trợ thủ đắc lực của thành chủ trung niên.
“Ngươi… Ngươi là vị tiền bối nào?” Thành chủ trung niên run rẩy hỏi.
Vị thiếu nữ ngồi bên mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, nàng
vội ngậm miệng lại, ánh mắt đầy sợ hãi. Đúng lúc này, nam tử mặc áo gấm
màu đen kia khẽ búng ngón tay, một ngọn lửa màu tím tức thì lan ra, hoá
thành một quả trứng lửa to đùng bao phủ lấy cô gái kia vào trong. Nhiệt
độ nóng rực đó khiến nơi đây nóng lên không ít.
“Ngươi… Ngươi đừng có động con gái ta…” Thành chủ trung niên kinh hãi.
“Ngươi thành thật trả lời vài câu hỏi của ta thì cả hai sẽ bình an. Nếu không, các ngươi sẽ bị thiêu chết.” Giọng nói nghe có vẻ nho nhã, nhưng lời
nói lại khiến người ta phải khiếp sợ như vậy.
Thành chủ trung
niên ý thức được người như vậy chắc chắn là đại nhân vật siêu cấp ở chủ
thành, hoặc phủ thành, là kẻ mà mình không thể nào đắc tội được. Hắn vội vàng nói: “Ngài cứ hỏi đi, tiểu nhân biết gì thì sẽ nói hết cho ngài.”
“Nghe nói ngươi từng gặp một thiếu niên cầm trường kiếm màu đỏ, chỉ ra tay
một cái là giết được một con thi ma, đúng không?” Người nọ lạnh lùng
hỏi.
Thì ra là hắn.
Nghĩ tới thiếu niên kia, thành chủ
trung niên hiển nhiên là biết người này tới tìm thiếu niên kia, hơn nữa
là tới để giết thiếu niên ấy. Mặc dù thiếu niên kia là ân nhân cứu mạng
của mình, nhưng giờ tính mạng con gái còn nằm trong tay kẻ này, mà thời
gian dài như vậy liệu thiếu niên kia còn ở trong rừng rậm Quỷ Vực hay
không còn không rõ, cho nên hắn đặt sự an nguy của con gái lên hàng đầu, bèn vội nói: “Vâng, ta đã từng gặp hắn. Nhờ có hắn giết thi ma nên mới
cứu được đội ngũ thành Đông Phong bọn ta.”
Võ giả thần bí cười gằn một tiếng, tiếp tục hỏi: “Ngươi miêu tả vẻ ngoài của hắn cho ta nghe.”
Võ giả trung niên vội nói tất cả những gì mình biết cho hắn.
“Như vậy chắc chắn là Long Thần rồi. Không ngờ lại trốn tới rừng rậm Quỷ Vực ở Bích Viêm phủ này, đúng là thông minh đó. Nhưng ngươi cho rằng làm
như vậy là sẽ thoát khỏi sự trả thù của ta ư?”
Võ giả thần bí
cười cười. Khi nhận được tin tức mà mình muốn, hắn quay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, gió to thổi qua vén lớp vải che mặt của đấu bồng lên,
chính là Tô Mặc.
Thuộc hạ của hắn vốn đang ở Bích Viêm phủ, ngẫu
nhiên nghe được tin về Long Thần nên báo về cho hắn. Hắn chạy tới xác
nhận. Thực tế là từ sau khi khôi phục cánh tay, hắn vẫn truy tìm tung
tích của Long Thần.
“Tiền bối, lửa này…” Tô Mặc đi ra rồi, ngọn lửa màu tím kia vẫn còn cháy.
“À ừ…” Tô Mặc cười lạnh lẽo, rút đi ngọn lửa màu tím, để lộ thi thể bị đốt trọi bên trong.
“Ngươi…” Thành chủ trung niên trợn trừng mắt, lao tới đánh Tô Mặc. Hắn không ngờ Tô Mặc nói không giữ lời, hỏi xong lại còn giết người.
“Con kiến nhỏ bé mà cũng dám giãy dụa trước mặt ta.”
Tô Mặc nhấc ngón tay lên, đầu còn không thèm quay lại. Ngọn lửa màu tím
trong đại điện lại quấn lấy vị thành chủ trung niên kia trong tích tắc,
không tạo nên tiếng động nào. Chờ khi ngọn lửa tan đi, chỉ còn một khối
thi thể cháy đen.
“Dám cắt cánh tay ta, dám giết lão tổ Tô gia
ta, dám cướp tất cả mọi thứ của ta, Long Thần, đây sẽ là kết cục của
ngươi.” Nhìn về đường chân trời xa xăm phía trước, nơi đó tối đen, chính là rừng rậm Quỷ Vực.
Tô Mặc cười gằn, như một cơn gió mạnh mà phóng tới phía khu rừng Quỷ Vực kia.
“Trong phạm vi bao phủ của thần trí của ta, ngươi sẽ không thể núp được ở đâu cả.”
Thần Vũ cảnh tầng bốn, Vũ Chi Cực cảnh đại viên mãn, thậm chí đã tới gần
Thần Vũ cảnh tầng năm. Hiện tại tuy cánh tay cụt của Tô Mặc đã mọc lại,
nhưng sức chiến đấu có chút suy giảm. Tu vi hơn một ngàn năm nên lượng
thần nguyên mênh mông không biết lớn hơn Long Thần bao nhiêu lần. Cho dù Long Thần có thể đánh đuổi được Đằng Long, nhưng chắc chắn không phải
đối thủ của Tô Mặc. Bởi vì Tô Mặc mạnh hơn Đằng Long mấy chục lần.
“Mối thù chặt tay lúc trước, và cả nhiều thù oán như vậy, ta sẽ trả lại hết
cho ngươi. Tiểu tử kia, từ lúc ngươi xuất hiện đến giờ đã làm hỏng không biết bao nhiêu chuyện tốt của ta rồi.”
Hai lần ám sát Diệp Hiên
thì lại bị Long Thần cứu, chuyện lăng mộ Sát thần cũng do hắn làm lộ,
thậm chí Diệp Huyên vốn đã tới tay lại bị Long Thần cứu đi. Còn chuyện
xảy ra ở trong lăng mộ Sát thần kia thì càng khỏi cần nói.
“Cuộc đời này mà không chặt ngươi làm thịt vụn, Tô Mặc ta thề không làm người.”
…
Ở sâu trong rừng rậm Quỷ Vực.
Nếu như từ bên ngoài khu rừng mà đi tới chỗ Quỷ Ma Thi Giao là một quá
trình dài, như vậy Long Thần đã đi đường ba phần tư con đường rồi. Phía
trước có một cái cảm giác vô cùng đè nén, dường như có một trái tim cực
lớn được chôn trong khu rừng này. Mỗi một chốc mặt đất sẽ rung rung, như là trái tim đang đập.
Cái loại thi khí nồng đặc trong không khí che phủ tầm mắt. Dù là ban này, khu rừng Quỷ Vực này vẫn u ám thiếu ánh sáng. Cây cối cao chót vót, phải tới cả nghìn mét. Mỗi một cây kia đều
là một con quái vật lớn, che cả bầu trời. Dưới những tán cây rậm rạp,
đâu đâu cũng là thi khí màu đen. Mùi hôi ấy khiến Long Thần phải cau
mày.
Thực tế thì cho dù cường giả nhân loại cũng không dám tới
gần chỗ này. Khi hít nhiều thi khí này vào người, thân thể sẽ dần hư
thối, thậm chí là trở thành cái xác không hồn, không còn sức mạnh cũng
chẳng còn thần chí.
Những thứ đó đều là khí thể mà Quỷ Ma Thi Giao thở ra.
Rất khó tưởng tượng nhân vật khủng bố như vậy sẽ khổng lồ tới cỡ nào.
May là thân hình tổ long của Long Thần không bị thi khí này ảnh hưởng. Nếu không thì hắn sẽ không ở lại nơi này hơn mười ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!