Long Huyết Chiến Thần - Chương 1124: Thôn Kim Kiếm Khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Long Huyết Chiến Thần


Chương 1124: Thôn Kim Kiếm Khí



Được Long Thần triệu hồi, Hoàng Kim Lôi Ngục Long dùng ánh mắt khinh thường mà liếc Sở Thiên Ca một cái. Vòi nước màu vàng được đẩy lên cao, sau đó lao xuống, phải nói là chui vào trong cánh tay trái của Long Thần. Sấm sét màu vàng chia làm ngàn vạn tia mà hội tụ vào khiếu huyệt ở cánh tay trái của Long Thần, thậm chí còn lan ra các khiếu huyệt trên thân thể hắn. Ở trong bàn tay của Long Thần, một hoa văn thần long tia chớp màu vàng xuất hiện.

Long Thần có thể cảm nhận được sự đói khát vô cùng của đối phương.

“Ngay cả sức mạnh của Hoàng Kim Lôi Ngục Long cũng đã bị tiêu hao tới cực hạn rồi. Qua một chốc lát nữa có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất, may là ta tới kịp.”

Lúc trước Hoàng Kim Lôi Ngục Long trông có vẻ rất uy phong, nhưng thực ra chẳng còn bao nhiêu sức, bởi vì nó không được bổ sung sức mạnh. Lúc này tất cả các tia chớp màu vàng kia đều xộc tới cánh tay Long Thần. Toàn bộ cánh tay của Long Thần đều bị những tia chớp ấy quấn kín. Cảnh tượng này trông rất đáng sợ, đồng thời cũng làm cho người ta phải khiếp sợ. Rốt cuộc vì sao mà Long Thần lại được những tia chớp này ưu ái?

Sở Thiên Ca đã rất sốt ruột, bởi Hoàng Kim Lôi Ngục Long đều đã đến tay Long Thần rồi.

Lúc này Long Thần gặp phải áp lực lớn như vậy mà hắn không hề hoang mang, mang hai mươi nghìn thần tinh còn lại trong Thái Hư Cảnh đặt ở trong lòng bàn tay mình. Hoàng Kim Lôi Ngục Long này ăn năng lượng trong thần tinh rất khoẻ, hơn Tiểu Kim lúc trước rất nhiều. Long Thần cảm thấy hai mươi nghìn thần tinh của mình đang giảm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Toàn bộ đều vào cái bụng của Hoàng Kim Lôi Ngục Long như một cơn lốc xoáy.

Sở Thiên Ca không nín nhịn được nữa, lập tức phóng tới phía Long Thần. Mọi người đều quăng cho Long Thần ánh mắt thương hại. Long Thần mặc kệ lời khuyên của Sở Thiên Ca mà làm xằng bậy, đổi lại là bọn họ e là đã tức giận từ lâu rồi.

“Đưa thứ ở trên người ngươi cho ta.” Đứng ở cách Long Thần mười mét, Sở Thiên Ca ra lệnh.

Long Thần không trả lời mà tiếp tục cho Hoàng Kim Lôi Ngục Long vốn đang cạn kiệt năng lượng này ăn với tốc độ cao. Cảm giác được sức mạnh của Hoàng Kim Lôi Ngục Long càng lúc càng lớn, Sở Thiên Ca cau mày lại, bởi đây không phải tin tốt gì.

“Đây là thứ chỉ thuộc về ta, cho dù ngươi lấy được cũng không có tư cách sử dụng.”

Điều khiến người ngoài bất ngờ là Long Thần không quan tâm tới uy áp từ Sở Thiên Ca, vừa nói chuyện Long Thần vừa lùi ra sau, ánh mắt loé lên tia sáng đỏ rực như máu.

“Hôm nay trúng kế của các ngươi nên ta không thành công. Nhưng một ngày nào đó ta sẽ trở lại, mà còn không phải quá lâu.”

“Ý của ngươi là ngươi có thể đào tẩu à.” Sở Thiên Ca như được nghe kể một câu chuyện cười. Nói thật là muốn bỏ trốn ngay trước mắt hắn, chí ít phải đạt tới Thần Vũ cảnh tầng sáu mới có cái tư cách đó. Mà Long Thần thì sao, hoàn toàn không thể làm được.

“Chỉ bằng độn pháp vừa rồi của ngươi hả?” Sở Thiên Ca hỏi.

“Không, bằng thứ này.” Đúng lúc này Long Thần giơ tay trái lên chỉ vào Sở Thiên Ca. Ở khoảng không giữa hai người, một hoa văn thần long bằng tia chớp màu vàng rất là chói mắt, mà U Minh thạch sau người Long Thần đã mất đi toàn bộ ánh sáng, trở thành một tảng đá bình thường.

Sở Thiên Ca có dự cảm không tốt.

Hắn rất ít khi tức giận, nhưng không thể không nói rằng Long Thần này đã thành công trong việc khiến hắn tức giận. Lúc trước hắn còn định để cho Long Thần một con đường sống, nhưng kẻ này chẳng biết điều chút nào.

Một thứ sức mạnh khổng lồ tới mức biến thái dâng lên từ tay trái của Long Thần. Đến lúc này, tổng cộng hai mươi nghìn thần tinh trên người Long Thần, gần như toàn bộ tài sản của Diệp Vô Thương đều vào trong thân thể Hoàng Kim Lôi Ngục Long, bị nó tiêu hoá hết sạch mà chuyển hoá thành nguồn sức mạnh của chính nó.

Sức mạnh của nó chính là sức mạnh của Long Thần.

Bình thường phải trên Thần Vũ cảnh tầng tám mới có được hai, ba vạn thần tinh, nên mới thấy Hoàng Kim Lôi Ngục Long đốt tiền như thế nào, nhưng nếu vì giữ mạng thì mọi thứ đều đáng giá.

Hôm nay Long Thần vốn bị người ta chơi một vố, Diệp Huyên hoàn toàn không ra khỏi U Minh Trấn Ngục tháp, hơn nữa lại có cường địch vờn quanh, nhất là cường giả như Sở Thiên Ca và Tô Tiểu Điệp. Nếu không có thủ đoạn cuối cùng, trăm phần trăm là Long Thần sẽ chết ở nơi này đúng như những gì Sở Thiên Ca nói.

Cơ hội xoay chuyển nằm ở chính Hoàng Kim Lôi Ngục Long.

“Ngươi muốn lấy mạng của ta, vậy phải hỏi xem thứ trong tay ta có đồng ý không đã.” Lôi đình rậm rạp bao phủ xung quanh người Long Thần.

“Nếu đã như vậy…” Sở Thiên Ca lười lảm nhảm với Long Thần, hắn giơ tay lên, một thứ kiếm khí sắc bén phóng ra từ ngón tay hắn mà bắn tới Long Thần.

Sở Thiên Ca được xưng là Hạo Thiên Kiếm Thần, nên lĩnh ngộ của hắn về kiếm đạo rất xuất sắc, đã đạt tới Kiếm Đạo tầng ba, gần với Kiếm Đạo tầng bốn. Những đòn tấn công mà hắn thi triển ra đã được tăng lên tám lần, rất khủng bố. Hơn nữa hắn tu kiếm từ nhỏ, nên tinh thông về sức mạnh kiếm đạo hơn Long Thần rất nhiều.

Với thực lực của hắn, đạo kiếm khí màu vàng này trông có vẻ đơn giản, nhưng cho dù Long Thần có mặc Đế Giáp U Minh thì Sở Thiên Ca vẫn có thể thương tổn được Long Thần, thậm chí đâm thủng hắn.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ trời đất chỉ còn thứ kiếm khí màu vàng này. Long Thần cảm giác thần võ hồn đang cảm thấy khủng bố. Kiếm khí này nhắm tới mi tâm của Long Thần, nếu giết được Long Thần thì có thể đồng thời cũng xuyên thủng thần võ hồn của Long Thần, khiến Long Thần chết hẳn.

Sở Thiên Ca vừa ra tay cái là sử dụng luôn sát chiêu.

“Thôn Kim kiếm khí, sư huynh đúng là để mắt tên nhóc này.” Tô Tiểu Điệp ngạo nghễ nhìn Long Thần, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Kiếm khí này khiến những người khác cũng sợ hãi, bọn họ đã không rảnh quan tâm tới Long Thần nữa mà rối rít lùi ra sau, sợ mình bị kiếm khí màu vàng kia lan tới.

Đến lúc rồi…

Long Thần hít một hơi thật sâu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Hôm nay dù ta không thành công, nhưng sẽ tặng cho ngươi một món quà tuyệt vời, để ngươi phải nhớ kỹ tên ta là Long Thần.” Khi kiếm khí màu vàng kia giáng xuống, trong tay trái Long Thần rốt cuộc có động tĩnh. Một tiếng rồng ngâm chấn động cả trời đất, quả cầu tia chớp màu vàng kia hoàn toàn bao phủ Long Thần vào trong. Cánh tay trái của hắn như nứt ra một kẽ hở, từ trong đó một con thần long lôi đình màu vàng chui ra, phát ra tiếng gầm rống long trời lở đất, rồi đánh tới kiếm khí màu vàng của Sở Thiên Ca.

Trên người Hoàng Kim Lôi Ngục Long này tràn đầy tia chớp màu vàng. Nếu vừa rồi nó chỉ võ vẽ bề ngoài, thì lúc này nó thật sự đã có sức mạnh, mà còn là sức mạnh tới từ hai mươi nghìn thần tinh.

Tại thời khắc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Nhất là Sở Thiên Ca, bởi đứng gần nên hắn thấy rõ Hoàng Kim Lôi Ngục Long này rốt cuộc có sức mạnh kinh khủng cỡ nào. Thứ sức mạnh tập hợp từ hai mươi nghìn viên thần tinh ầm ầm bộc phát vào lúc này, khiến toàn bộ phủ thành bị bao phủ trong một hải dương màu vàng. Tia chớp bay lượn khắp nơi, phát ra những tiếng vang ầm ầm.

Trong tầm nhìn của Sở Thiên Ca, Hoàng Kim Lôi Ngục Long leo ra khỏi bàn tay của Long Thần, tức thì vọt tới chỗ hắn. Tốc độ nhanh tới mức hắn không thể né được. Hoàng Kim Lôi Ngục Long vốn giỏi về tốc độ, mà khi có sức mạnh lại rồi thì tốc độ lại càng nhanh, tới mức Sở Thiên Ca không thể né tránh được.

Gầm…

Thôn Kim kiếm khí tuy lợi hại, nhưng vẫn bị Hoàng Kim Lôi Ngục Long của Long Thần nuốt hết. Sức mạnh của hai mươi nghìn viên thần tinh bộc phát ra vang lên tiếng ầm ầm, tức thì đánh tới phía Sở Thiên Ca. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong giây lát. Khi Sở Thiên Ca tiếp tục chống cực, Hoàng Kim Lôi Ngục Long đã nuốt hắn vào.

“Sư huynh.”

Tô Tiểu Điệp quá sợ hãi, đầu óc trống rỗng. Khi nàng ta định ra tay cứu viện thì dư chấn từ Hoàng Kim Lôi Ngục Long đã đánh bay nàng ra ngoài. Bản thân sức mạnh của Long Thần là không mạnh, nhưng sức mạnh từ hai mươi nghìn viên thần tinh là rất rất mạnh, đến mức có thể đối phó được Sở Thiên Ca.

Có Hoàng Kim Lôi Ngục Long này, Long Thần chỉ cần có đủ số thần tinh là có thể thi triển ra đòn tấn công như vậy.

“Thiếu chủ.” Những kẻ khác chỉ có thể thét lên như vậy rồi vội vàng lùi ra sau, hoàn toàn bất lực. Đồng thời thấy Long Thần đột nhiên thi triển ra một đòn tấn công như thế khiến mọi người phải kính sợ tên thiếu niên này thêm một phần. Thảo nào hắn dám ăn nói quàng xiên trước mặt Sở Thiên Ca, thì ra là ẩn giấu công phu như vậy, hơn nữa còn ẩn giấu ngay trước mặt Sở Thiên Ca.

“Chết đi.”

Cái miệng rộng của Hoàng Kim Lôi Ngục Long nuốt thẳng Sở Thiên Ca vào trong. Lôi đình màu vàng quấy giết. Đây là một loại sức mạnh mênh mông, như hàng tỉ lưỡi đao tức thì chém xuống người Sở Thiên Ca. Tay và chân của hắn bị tia chớp chém thành mảnh vụn, sau đó là nửa người dưới, rồi lan lên nửa thân trên.

Khuôn mặt Sở Thiên Ca trở nên vô cùng đau đớn và méo mó.

“Nhất định phải giết chết hắn.” Long Thần lại thúc Hoàng Kim Lôi Ngục Long phóng thích ra sức mạnh. Mắt thấy thân thể Sở Thiên Ca hoàn toàn bị Hoàng Kim Lôi Ngục Long táp hết, chỉ còn cái đầu là khá cứng.

“Công kích tới mức này mà vẫn không phá được đầu của hắn. Hắn là cường giả Vô Thượng Kim Thân, không thể phá huỷ đầu hắn là không thể giết được…”

Long Thần là người quyết định rất nhanh, hiển nhiên không thể giết được Sở Thiên Ca, mà năng lượng mà Hoàng Kim Lôi Ngục Long hấp thu từ hai mươi nghìn viên thần tinh đã gần hết sạch, không thể dùng được nữa, nếu không sau này sẽ không còn gì để giữ mạng.

Hắn quyết đoán thu hồi công kích, lại để Hoàng Kim Lôi Ngục Long trở lại bàn tay mình. Lúc này Sở Thiên Ca chỉ còn phần đầu, dữ tợn nhìn Long Thần. Vẻ văn nhã bên ngoài bị lột ra, chỉ còn lại hình thú.

“Ngươi là kẻ đầu tiên phá hỏng thân thể ta kể từ khi ta đạt tới Thần Vũ cảnh tầng sáu.” Lời của Sở Thiên Ca còn mang theo sát khí dày đặc.

“Ngươi sẽ phát hiện ra ta còn là kẻ giết ngươi.” Ở thời khắc mấu chốt, Long Thần sẽ không hứng thú cãi cọ với đối phương. Hắn vất vả lắm mới khiến Sở Thiên Ca bị thương nặng, mà Sở Thiên Ca ở trạng thái này sẽ không đuổi theo hắn. Còn những kẻ khác ư, lại càng không đuổi kịp. Long Thần phóng thích Huyết Độn, lập tức rời khỏi nơi này, để lại một đám người đang dại ra và quảng trường U Minh đã bị phá hỏng đầy hoang tàn.

“Sư huynh.” Thấy Sở Thiên Ca chỉ còn lại đầu, Tô Tiểu Điệp ngây người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN