Long Huyết Chiến Thần - Chương 1131: Chuyển Bại Thành Thắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Long Huyết Chiến Thần


Chương 1131: Chuyển Bại Thành Thắng



“Vậy nếu như dùng con rồng này thì sao?” Long Thần trầm mặt hỏi, tuy rằng Sở Thiên Ca còn chưa động thủ, nhưng Long Thần phải thừa nhận rằng đây là thời điểm nguy nan nhất, tim hắn đập thình thịch không ngừng, đi sai một bước sẽ liên lụy đến ba mạng người, cho nên hắn không thể qua loa, hiện nay chỉ có thể cầu mong tìm được đường sống trước cửa ải sinh tử này.

Khi Long Thần trở về từ rừng rậm Quỷ Vực, Tiểu Miêu từng nói rằng lần này Long Thần sẽ chết, không ngờ nó nói lại thành sự thật. Hiện giờ Long Thần đang phải đối mặt với khốn cảnh ắt phải chết, thực lực của đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều, Long Thần đã từng gặp phải đối thủ như vậy rồi, loại cấp bậc giống như Đông Hoàng Cung, hiện nay hắn còn chưa thể tiếp xúc đến, chẳng qua là hắn có được đồ vật Sát Thần, Sở Thiên Ca tự mình chạy đến mà thôi.

Từ trước đến nay, Long Thần gặp phải nhiều đối thủ như vậy, Sở Thiên Ca này chính là người khiến hắn thực sự cảm thấy uy hiếp.

“Có lẽ ngươi có thể dùng nó để phá Thái Bạch Kiếm Ngục, nhưng ta còn có thể thi triển thêm lần nữa, mà ngươi có thể thi triển lần nữa sao?” Sở Thiên Ca nở nụ cười, hắn đã nhìn ra, Long Thần sử dụng công kích Hoàng Kim Lôi Ngục Long này, hoàn toàn không phải sức mạnh của hắn, hao phí lượng lớn tài nguyên, có thể sử dụng một lần đã tốt lắm rồi.

Long Thần cũng biết được điều này.

Nên làm như thế nào đây…

Sở Thiên Ca nhất định sẽ không cho mình thời gian.

Tâm rối như tơ vò, chính là để hình dung tâm trạng của Long Thần lúc này. Lúc này, một bóng người xuất hiện trong đầu Long Thần, rất lâu rất lâu trước đây, khi Long Thần đối mặt với nguy cơ trí mạng, một bóng lưng màu trắng phiêu dật giữa mây mù trắng xóa, xuất hiện trước mặt hắn, nhiều lần đều là nàng cứu hắn, nương tựa lẫn nhau, đồng sinh cộng tử.

“Mà lần này, ta đã tới rất gần nàng rồi, thậm chí ta có thể cảm nhận được nàng luôn ở bên cạnh ta, lẽ nào ta cứ chết như vậy sao?” Long Thần vô cùng không cam tâm, nếu nói rằng khoảng cách có tất cả một trăm bước, hắn đã đi được chín mươi chín bước rồi, hắn không thể chết tại đây được. Khát vọng được sống khiến cho toàn thân hắn trướng lên, đôi mắt biến thành màu đỏ như máu, lân giáp màu đỏ dần dần xuất hiện trên người hắn, hoàn toàn biến thành trạng thái Long võ giả, điều này là do Long Thần kích động dẫn đến.

Hoàng Kim Lôi Ngục Long quanh quẩn trên người Long Thần, nhìn chằm chằm Sở Thiên Ca, Xích Huyết Thiên Hoang màu đỏ trong tay Long Thần cũng có hình rồng màu đỏ hiện lên, khiến cho Sở Thiên Ca có ảo giác, đứng trước mặt hắn lúc này dường như không phải là một người, mà là một con rồng, ngạo khí đó phát ra từ trong cốt tủy.

“Long Thần này, có thể thu phục những thứ này, bao gồm cả Xích Huyết Thiên Hoang, trừ phi hắn có quan hệ với rồng? Đợi lát nữa sẽ để cho hắn được toàn thây.”

Sở dĩ không động thủ ngay, là do Sở Thiên Ca có chút kiêng kị Hoàng Kim Lôi Ngục long của hắn, nhưng không thể kéo dài thêm nữa, nghĩ đến đây, Sở Thiên Ca cười khẩy một tiếng, tiến đến gần Long Thần, Sở Thiên Ca là Kiếm võ giả chân chính, lĩnh ngộ kiếm đạo đã gần đến cấp tám tầng bốn, cao thủ như vậy, bây giờ Long Thần còn chưa thể chống lại được.

“Công kích của ngươi quả thực không tồi, chỉ tiếc không thuộc về ngươi.” Đồng thời, Sở Thiên Ca cũng gia tăng áp lực tâm lý cho Long Thần, có điều Long Thần không hề dao động, Hoàng Kim Lôi Ngục long nhìn về phía Sở Thiên Ca với đôi mắt vàng ngập tràn sát khí.

Đang vào thời khắc vô cùng căng thẳng, một câu nói của Diệp Huyên lại khiến cho đầu óc Long Thần trở nên trống rỗng.

Mặc dù Long Thần luôn có một loại trực giác, dường như Linh Hi luôn bên cạnh bảo vệ hắn, nhưng hắn luôn cho rằng đây không phải sự thật, chỉ là ảo giác của bản thân, Linh Hi nhất định đang đợi hắn ở Kiếm Hồn Đế Cung, hoặc có lẽ nàng đã tuyệt vọng, hoặc nàng đã quên hắn rồi, Long Thần đã từng nghĩ đến tất cả những điều này, nhưng vào đúng lúc này, Diệp Huyên lại nói với hắn…

“Long Thần, có một tin ta nhất định phải nói với ngươi!” Đứng trong Thái Hư Cảnh, vừa gặp lại Diệp Hiên, Diệp Huyên mừng đến phát khóc, nhưng tình hình trước mắt hiện không hề lạc quan.

“Chuyện gì?” Long Thần ban đầu còn không có suy nghĩ gì.

“Ngươi hãy để ta ra ngoài trước đã, cùng nhau chiến đấu với Sở Thiên Ca, ta mặc Đế Giáp U Minh, thời gian này cũng đang nghiên cứu Cửu Trọng Sát Ngục, hợp lực với ngươi, có lẽ còn có chút cơ hội.” Trong lòng Diệp Huyên cũng có tính toán riêng, tuy là Long Thần đến cứu nàng, nhưng nàng không muốn vì mình mà liên lụy đến tính mạng của hắn, bởi vì còn có người đang tìm hắn.

Từ trong ánh mắt sốt sắng và mong chờ của tiểu cô nương đó, Diệp Huyên nhìn thấy thứ mà nàng muốn thấy, có lẽ đó chính là hạnh phúc, nếu như nàng phá mất hạnh phúc của họ, vậy thì còn khó chịu hơn so với cái chết.

Diệp Huyên quả thực có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng vẫn không phải đối thủ của Sở Thiên Ca, có ra ngoài hay không cũng không có gì khác biệt, trong lòng Long Thần đang cân nhắc, hắn là người thà rằng bản thân xảy ra chuyện cũng không muốn người khác xảy ra chuyện, nếu mình chết rồi, Tiểu Miêu vẫn có thể mang theo hai người trong Thái Hư Long Phù rời đi, những người khác không thể làm gì được.

Cho nên, hắn không đồng ý với Diệp Huyên, mà nói: “Ngươi cứ nói trước đi, ta có cách rời đi.”

Đến lúc này rồi, hắn chỉ có thể lừa gạt Diệp Huyên, dù sao trong lòng Diệp Huyên, hắn là một người thần bí.

Diệp Huyên bất đắc dĩ, nàng biết chuyện này vô cùng quan trọng với Long Thần, dùng nó làm điều kiện để Long Thần thả nàng ra quả là không phù hợp, cho nên sảng khoái nói: “Mấy ngày trước, trên tường thành phủ thành, đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ, rất xinh đẹp, nàng nói rằng muốn tìm một người tên là Long Thần, đến cả Sở Thiên Ca đều vô cùng cung kính với nàng ấy, từ trong ánh mắt sốt ruột và kích động của nàng ấy có thể nhìn ra, nàng rất muốn gặp ngươi.”

“Một thiếu nữ?” Long Thần hơi nghi hoặc, sau đó như bị sét đánh, tuy rằng Diệp Huyên miêu tả rất mơ hồ, thiếu nữ như vậy sẽ có rất nhiều, nhưng người muốn tìm Long Thần, có lẽ trong cả tam đại Đế vực này cũng chỉ có một người mà thôi.

“Màu trắng, thiếu nữ này, cho người ta cảm giác giống như một đóa sen trắng, yên tĩnh mà ngọt ngào, đồng thời cũng rất hiểu lòng người. Có thể huyễn hóa thành kiếm quang màu trắng, khí chất như vậy, chỉ có các thế lực đứng đầu trong tam đại Đế vực, hoặc là tam đại Đế cung, hoặc hoàng giả của Cửu đại giới mới có thể bồi dưỡng ra được. Cho nên ngươi hẳn là biết người đó là ai, đúng không?”

Sau khi Diệp Huyên nói xong, Long Thần không hề lên tiếng, cả người trở nên thẫn thờ, giống như mất hồn mất vía, nhưng đây không phải là do bi thương, mà là quá vui mừng.

“Tiểu Hi…”

Cảm giác mềm mại đó, giống như gần trong gang tấc, Long Thần biết rằng nàng vẫn đang ở gần đây, hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, mùi vị quen thuộc đó, đến chết hắn cũng không thể quên, không thể quên rằng khi hắn còn nhỏ yếu, khi nàng gặp phải nguy nan, họ trợ giúp lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, tình yêu được tạo dựng trong vô số gian khổ này, kiên cố mà bền vững, đến chết không thay đổi, người khác không thể sánh bằng, dọc đường đi có không ít người yêu mến Long Thần, nhưng hắn vẫn luôn theo đuổi Linh Hi trước đây, cũng chính là vì điều này.

“Không chỉ có ta cố gắng muốn gặp ngươi, ngươi cũng đang cố gắng tìm ta sao? Xin lỗi, ta dường như đã quá tự cho là đúng, nàng còn đáng giá cho ta theo đuổi hơn so với trong tưởng tượng.”

Có đôi khi, Long Thần cũng hơi mê mang, cảm thấy bản thân làm như vậy có đáng hay không, nhưng hôm nay xem ra, nữ tử như vậy, quả thật đáng để cho hắn vô số lần giãy dụa bên bờ sinh tử, chỉ vì muốn gặp lại nàng.

Ước hẹn mười năm, mới qua có bảy năm, nhưng bảy năm cũng đã đủ dày vò lắm rồi. Bảy năm mà như đã qua bảy mươi năm, thậm chí bảy trăm năm, mà hôm nay có lẽ là lần đầu tiên hai người gần nhau đến vậy.

Dường như chỉ cần với tay là có thể chạm đến hơi thở của đối phương.

Long Thần tin rằng, Linh Hi lúc này cũng có cảm giác như vậy.

Hít sâu một hơi, Sở Thiên Ca trước mặt không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẫn đang tiến về phía Long Thần, nhưng hắn lại nhạy cảm phát hiện ra, Long Thần dường như thay đổi rồi, vốn dĩ còn nhụt chí, nay lại giống như kẻ điên muốn liều mạng.

Người ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mắt, Long Thần tuyệt đối không thể ngã xuống vào phút chót, trong ngực hắn tràn ngập ý chí chiến đấu, từ xưa đến nay, Long Thần đã đối mặt với vô số kẻ địch, nhưng đều không hề sôi trào giống như hôm nay, hắn cảm nhận được huyết mạch trong người đang cháy lên hừng hực, sức lực toàn thân đang không ngừng gào thét, ầm ầm ầm, tổng cộng một tỷ huyết mạch, giống như Chân Long, khuấy động trong cơ thể Long Thần, trong đó Long Huyết Nguyên Thần đang phun trào điên cuồng, từng luồng sức mạnh bị Long Thần đào hết ra.

Một luồng ý chí chiến đấu kinh người phát ra từ trên người Long Thần, vô cùng khủng bố, hơi thở huyết sắc lan tràn ra xung quanh, ánh mắt Long Thần lúc này khiến cho Sở Thiên Ca dù mạnh hơn hắn nhiều lần đều phải dừng bước chân.

“Trên người tên tiểu tử này, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sở Thiên Ca khẽ híp mắt, hắn nhìn thấy Xích Huyết Thiên Hoang trong tay Long Thần cũng đang run rẩy, dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn, phát ra từng tiếng rồng ngâm, long lân huyết sắc trên người Long Thần dần dần lan đến phía trên Xích Huyết Thiên Hoang, đến tận chuôi kiếm, đều được long lân màu đỏ bao trùm.

Sức mạnh trên người Long Thần lúc này, đã tăng đến mức sắp khiến cho thân thể hắn nổ tung.

Ầm ầm!

Một tiếng gào thét trầm thấp, dường như đã tích tụ trăm triệu năm, phát ra từ trên người Long Thần.

Dưới vẻ bề ngoài hung ác, trong thâm tâm Long Thần lại dịu dàng, đó là nơi dành cho Linh Hi – nữ tử hắn thề phải yêu thương, lần này, là rào cản cuối cùng, cho dù thế nào, cho dù chỉ còn lại nửa cái mạng, hắn cũng muốn vượt qua, bằng không, cả đời này của hắn đã quá thất bại.

Thái Bạch Kiếm Ngục, là trận chiến mấu chốt nhất của Long Thần từ trước đến nay!

“Tiểu Hi, nàng đừng đi vội, đợi ta, nhất định phải đợi ta!” Trong thâm tâm Long Thần, phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, hắn hi vọng Linh Hi có thể cảm nhận được.

“Tiểu tử này điên rồi sao?” Sở Thiên Ca vì để tránh đêm dài lắm mộng, quyết đoán ra tay, nếu còn không động thủ, tên tiểu tử này lại có thay đổi gì nữa, vậy thì phiền phức. Đây là đối thủ thần kỳ nhất của hắn từ trước đến nay.

“Bắt đầu đi!” Trong mắt Long Thần, chợt hiện lên một tia thần quang.

Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Huyên, Diệp Hiên và Tiểu Miêu đều ngơ ngác nhìn Long Thần.

“Quá khủng bố. Đây là kẻ khủng bố nhất ta từng gặp.” Tiểu Miêu kẹp chặt đuôi, mồ hôi đầm đìa nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN