Long Huyết Chiến Thần
Chương 1188: Cường Cường Liên Thủ
Lúc này, Long Thần cười nghiền ngẫm nhìn về phía Tuyết Nhai Tử, đánh giá gã, nói:
“Không ngờ rằng, thiên tài cơ quan trong lời đồn, lại hình dạng như thế này, gầy trơ xương, chắc hẳn những năm này đã bị nam sắc móc sạch thân thể. Ta không có may mắn và dũng khí để trở thành người của ngươi. Chẳng qua ngươi cũng đừng buồn. Ta còn có một người đưa cho ngươi rất phù hợp, bất luận là hình dáng hay khí chất, đều rất hợp với ngươi…”
Long Thần nói đến đây, bèn giơ cao Xích Huyết Thần Hoang.
Đám người bị câu nói của Long Thần khiến cho cười sặc sụa, cũng giật mình tỉnh lại, kinh hãi. Chẳng lẽ Long Thần có thể phá được Tử Diễm Thần Thiết.
“Không có thực lực của Thần Vũ cảnh tầng sáu viên mãn và thần binh thần cấp bát phẩm. Ngươi căn bản không thể chặt đứt được Tử Diễm Thần Thiết.”
Tuyết Nhai Tử vô cùng tự tin nói. Dù người đàn ông trung niên này nói như vậy. Nhưng vẫn có cảm giác cứng ngắc giống như thi thể.
“Có đúng không?”
Sau một khắc, Long Thần nói cho gã đáp án.
Long Thần bỗng nhiên quay lại, quát lên một tiếng. Xích Huyết Thần Hoang trong tay hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, xẹt qua Tử Diễm Thần Thiết. Mọi người không thể tưởng tượng nổi, sừng của Xích Huyết Giác Ma Long lại sắc như vậy. Luồng sáng màu đỏ kia xuyên qua Tử Diễm Thần Thiết, giống như không có cản trở gì.
Mọi người hít một hơi lạnh.
Mặc dù Tử Diễm Thần Thiết không thay đổi gì. Nhưng mọi người nhìn kỹ vẫn thấy. Long Thần đã chặt đứt Tử Diễm Thần Thiết. Long Thần chỉ dùng một kiếm mà đã chặt đứt.
Biểu lộ trên mặt mỗi người, đều rất phong phú.
Cũng không phải Long Thần mạnh như thế nào, mà là do Xích Huyết Thần Hoang quá sắc. Nếu chỉ tính sắc bén, Xích Huyết Thần Hoang đã từng chém đứt binh khí thần cấp bát phẩm Hạo Thiên kiếm.
Tròng mắt của Tuyết Nhai Tử dường như sắp rơi ra ngoài.
Điều này nằm trong dự đoán của Long Thần. Long Thần nhân cơ hội này, vội vàng dùng sức, lại vung lên Xích Huyết Thần Hoang. Một chiếc cột Tử Diễm Thần Thiết, phải chém hai đầu, mới có thể tách chiếc cột này ra khỏi chiếc lồng.
Khi Long Thần vung kiếm. Mắt Diệp Tranh sáng lên. Gã đã chuẩn bị xong. Khi Xích Huyết Thần Hoang xẹt qua Tử Diễm Thần Thiết. Gã bỗng nhiên lao đến, đụng bay Tử Diễm Thần Thiết. Khoảng cách hai mươi centimet, đủ để gã nghiêng người lao ra ngoài. Về phần những ngọn lửa đang thiêu đốt kia. Trong thời gian ngắn như vậy, chúng không thể làm bị thương gã.
“Cảm ơn! Ta đến đối phó gã.”
Diệp Tranh thoát ra ngoài.
Long Thần cũng không nắm chắc đối phó được Tuyết Nhai Tử. Nhưng Diệp Tranh là võ giả Thần Vũ cảnh tầng sáu. Sau khi gã lao ra, lập tức đứng trước Long Thần. Xích Huyết Thần Hoang của Long Thần, cho gã một niềm vui bất ngờ. Long Thần thừa dịp trong thời gian này, lại chặt vài cột Tử Diễm Thần Thiết, khiến người bên trong có thể đi ra ngoài an toàn. Diệp Tranh không sợ ngọn lửa màu tím. Nhưng người khác sợ. Nếu như bị ngọn lửa màu tím lan đến, hủy dung thì phiền phức lắm.
Dưới sự bảo vệ của Diệp Tranh. Mọi người tranh nhau ra ngoài, trốn ra chiếc lồng làm bằng Tử Diễm Thần Thiết. Mọi người trở về từ cõi chết, đều cảm thấy đang nằm mơ. Ánh mắt nhìn Long Thần đều tràn ngập vẻ kính sợ. Hôm nay, nếu không có Long Thần, bọn họ sẽ chết hết. Dù Diệp Tranh có tài bằng trời, nhưng không dùng đúng chỗ, thì cũng bi kịch.
Tuyết Nhai Tử trơ mắt nhìn tất cả.
Một cơn phẫn nộ phờ phạc tỏa ra từ người gã.
Tốc độ của Long Thần quá nhanh. Lúc gã kịp phản ứng, thì cường giả có thể sánh bằng gã như Diệp Tranh đã ra ngoài. Một mình gã đấu với Diệp Tranh, còn có cường giả như Long Thần ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Tuyết Nhai Tử biết mình không có bao nhiêu phần thắng.
“Qua nhiều năm như vậy! Ngươi là người đầu tiên phá hủy được bảo bối của ta. Ta nhớ kỹ ngươi.”
Tuyết Nhai Tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Long Thần.
“Muốn chạy!”
Diệp Tranh phát hiện ý đồ của gã, bèn vội vàng đuổi theo. Lúc này, Tuyết Nhai Tử giống như quỷ mị. Trong nháy mắt, gã lọt vào hang động có đường kính khoảng ba mét. Diệp Tranh theo sát phía sau. Nhưng lúc này, hang động kia lại rung lên, đóng kín lại. Diệp Tranh giận dữ bổ một kiếm. Hang động kia bị bổ ra. Nhưng vô số bùn đất sập xuống. Qua ngăn cản này, thời gian dài như vậy, Tuyết Nhai Tử đã chạy mất dép.
Dù người lạnh lùng như Diệp Tranh, trong lòng cũng rất giận dữ.
“Nhị sư huynh! Huynh đừng đuổi theo nữa. Người này là đại sư cơ quan. Phong Ma động quật chính là địa bàn của gã. Tất cả bị gã khống chế. Ở nơi này, chúng ta đuổi theo gã, rất dễ bị gã gài bẫy.”
Vũ Nguyệt lập tức ngăn lại Diệp Tranh.
Mọi người tụ lại với nhau, ánh mắt đều nhìn về phía Long Thần. Biểu hiện vừa rồi của Long Thần, hiển nhiên chứng minh Long Thần biết nhiều hơn bọn họ. Dù đám người Diệp Tranh, cũng không thể không coi trọng Long Thần. Biểu hiện vừa rồi của Long Thần, đã khuất phục họ hoàn toàn.
Vũ Nguyệt cười nhẹ nhàng một tiếng:
“Trước đây, thái độ của chúng ta không tốt. Nhưng ngươi lại không chú ý chuyện vặt vãnh này. Lần này, nếu không có ngươi, thì tất cả chúng ta đã mất mạng. Đa tạ ngươi.”
Ở bên cạnh, nội tâm của Trịnh Đông Dương cũng rất xoắn xuýt. Dù Long Thần đã cứu mọi người một lần. Nhưng gã vẫn hận Long Thần thấu xương. Lúc nãy, gã trông thấy Vũ Nguyệt nói xin lỗi Long Thần. Trong lòng càng không phục, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Vũ Dương vỗ vai gã, nhưng không nói gì.
“Tam sư huynh có vẻ không thích tên Long Thần này.”
Trong lòng Trịnh Đông Dương vui vẻ, vừa vặn có người đứng về phía mình.
Lúc đầu. Long Thần cũng không định cứu những người này. Chẳng qua hắn nghĩ một lát, thì nhiệm vụ quan trọng hơn. Hắn không biết trọng tài sẽ chấm điểm như thế nào. Nếu như một mình hắn hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Nhưng hắn bỏ lại đồng đội, thì điểm số của hắn cũng không cao. Hắn nghĩ đến đây, nên mới quay lại.
“Đi thôi! Nơi này không an toàn. Chúng ta đến nơi khác, rồi bàn bạc tiếp.”
Trải qua chuyện vừa rồi. Quyền lên tiếng của Long Thần tăng lên, mơ hồ tạo thành sức mạnh chống lại đám người Diệp Tranh và Vũ Dương. Hắn nói một cậu, sau đó quay người rời đi. Đám người Đỗ Ức Sương vội vàng đuổi theo. Bây giờ, các nàng cảm thấy đi theo Long Thần an toàn hơn.
“Ca ca! Nhị sư huynh! Đại sư huynh! Chúng ta cũng đi theo hắn đi. Hắn biết nhiều hơn chúng ta, có lẽ hắn đã có kế hoạch rồi.”
Vũ Nguyệt quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp, sau đó đi theo Long Thần. Trải qua nhiều chuyện, nàng có ấn tượng tốt với Long Thần, cảm thấy Long Thần là đồng đội đáng tin cậy.
Vũ Dương và Trịnh Đông Dương liếc nhau một cái, đều không vui vẻ. Chẳng qua hai người họ vẫn đi theo. Sau khi Long Thần mang bọn họ đi vài vòng, thì mọi người đều mơ hồ. Vũ Nguyệt đuổi kịp Long Thần, tò mò hỏi:
“Tại sao ngươi lại quen nơi này như vậy?”
“Lúc đầu! Ta chính là người của Nguyệt Ma động quật. Ngươi tin hay không?”
Long Thần cười, nhìn về phía trước rồi bước đi, không nói gì nữa.
“Chắn chắn không tin.”
Vũ Nguyệt biết hắn đang nói đùa.
“Chờ chút.”
Long Thần bỗng nhiên dừng lại. Những người khác cũng dừng lại theo. Đám người Vũ Dương rất bất mãn với hành vi này của Long Thần, rõ ràng bọn họ mới là thủ lĩnh. Tại sao bây giờ mọi người lại phải đi theo Long Thần, còn bị hắn điều khiển.
“Làm gì vậy!”
Vũ Dương tiến liên, nói một câu không vui.
“Cơ quan! Các ngươi lùi về phía sau một chút.”
Long Thần phất tay. Hắn cũng lui về phía sau một đoạn. Sau đó, hắn nắm lấy một cục đất, ném về mặt đất phía trước.
Ầm.
Chỉ đụng nhẹ một cái, mà vùng đất kia lại sụp xuống. Cùng lúc đó, vài tiếng ong ong chói tai vang lên. Mấy chục chiếc kim thép dài mười centimet từ chỗ lõm bắn ra, đâm vào vách đường hầm, xuyên xâu vào trong. Lấy cường độ của kim thép này, cũng không biết đâm sâu vào đất bao nhiêu mét.
Sức bộc phát như vậy. Dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng, có thể đâm xuyên thân thể mọi người.
Mọi người kinh hồn bạt vía, đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Long Thần không nói nhiều, bước lên mấy bước, nhìn vách đường hầm. Tổng cộng có mấy chục lỗ nhỏ. Trên mỗi lỗ đều có ít dịch nhờn màu xanh, có lẽ là do kim thép lưu lại.
Chất lỏng màu xanh rơi xuống đất, vang lên âm thanh xèo xèo.
“Kịch độc!”
Mọi người lại quan sát, sắc mặt trắng bệch, không cần nói cũng biết. Đây chính là kịch độc. Nếu vừa rồi bọn họ dám tùy tiện tiến lên, rất có thể sẽ bị kim thép đâm xuyên, thậm chí cơ thể cũng bị dính kịch độc.
May mà Long Thần bảo bọn họ dừng lại.
Ngay cả cơ quan này hắn cũng phát hiện. Ánh mắt của mọi người nhìn hắn, lại bắt đầu thay đổi. Đám người Diệp Tranh rất mạnh. Nhưng lúc này, Long Thần lại mang cho các nàng cảm giác an toàn lớn hơn.
Hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khâm phục nhìn Long Thần.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là Vũ Dương. Gã không vui chỉ tay về phía Long Thần, nói:
“Rốt cuộc ngươi mang chúng ta đi đâu, mang chúng ta đi thử kim thép à.”
“Nếu như mình ngươi đi. Thì bây giờ ngươi đã biến thành tổ ong.”
Long Thần cười giễu cợt. Hắn đổi một con đường khác rồi đi tiếp. Chẳng mấy chốc, bọn họ đi đến một hang động trống rỗng, đủ để mọi người nghỉ ngơi một chút.
Vũ Dương trông thấy Long Thần không đi, bèn đi đến trước mặt hắn, nói:
“Hôm nay, chúng ta đã bại lộ hành tung, chờ đợi chúng ta là vô số cơ quan. Hôm nay, chúng ta không thích hợp tấn công. Việc cấp bách bây giờ là rút khỏi đây. Nếu ngươi biết đường ra ngoài, thì tranh thủ dẫn đường đi.”
Mọi người nghĩ lại, cảm thấy Vũ Dương nói không sai. Cơ quan nơi này kinh khủng như vậy, lưu lại chỉ có con đường chết.
Thế là mọi người cũng nhao nhao tạo áp lực cho Long Thần. Long Thần bèn đứng dậy, nhìn xung quanh, rồi nói:
“Không! Chúng ta không có thời gian. Trong vòng ba ngày, sẽ là đêm trăng tròn. Nếu chúng ta đến trễ, rất nhiều người sẽ mất mạng. Các vị thường thấy sinh tử, sẽ không quan tâm mạng sống của nghìn người. Nhưng nhiều người chết như vậy, nếu người giám sát biết, cũng giảm điểm của Tà Long điện chúng ta. Thế nên, chúng ta không thể lui lại.
“Đêm trăng tròn! Rốt cuộc ngươi đang nói gì.”
Vũ Dương nổi giận đùng đùng nhìn Long Thần.
“Thôi được! Ta sẽ nói hết cho các ngươi. Mọi người đồng tâm hiệp lực, có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Long Thần bèn ngồi xuống, lấy ra giấy bút trong Thái Hư Chi Cảnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!