Đại Việt Tu Chân (Remake)
Tông Môn Đại Hội (1)
Đặng Hùng thấy Trần Tiến đã đạt tới Luyện Khí viên mãn, trong lòng cũng có chút vui mừng, thầm nghĩ hắn lần này không làm ông ta mất mặt, dù sao bản lĩnh nếu thấp quá thì chắc chắn ít nhiều cũng bị người khác dị nghị. Nếu giúp được hắn tiến cấp Trúc Cơ thì lần này lại thêm một nhân thủ đắc lực, tiếc rằng sau khi nuốt Trúc Cơ Đan cần mất hai đến ba tháng thu nạp dược lực, nếu không ta cũng không tiếc rẻ đưa hắn để hắn đề thăng thực lực lúc này.
Trên pháp bảo phi hành, điều khiển là một chấp sự Trúc Cơ đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ. Trần Tiến có thể dễ dàng nhận biết đó là Khắc Hải tiền bối năm nay đã ngoài năm mươi. Nghe nói ba mươi năm trước cũng từng tham gia Tông Môn Đại Hội nhưng bị loại từ vòng hai. Hai trưởng lão cùng Tông chủ thì đã tranh thủ thời gian đã bế quan ngưng thần.
Đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh, Trần Tiến gặp mặt Đại trưởng lão, người có thể xem như là kẻ hại chết mình và cũng là người đưa mình đến cơ duyên này. Trong thâm tâm Trần Tiến không biết là nên cảm ơn hay căm hận gã nữa. Tuy nhiên, Trần Tiến biết một điều rằng tốt nhất không nên tiếp xúc với Đại trưởng lão. Không chỉ vì ác cảm từ kiếp trước, mà còn ghê tởm con người bán rẻ tông môn và sư huynh đệ. Dĩ nhiên, Đại trưởng lão cũng chẳng thèm quan tâm đến con kiến hôi Luyện Khí làm gì, nên chẳng nhận ra sự bất thường của Trần Tiến đối với mình.
Lúc này không biết cô tiểu oa oa và cô nàng Tiểu Tiêu đi đâu mà không hề thấy bóng dáng, nếu không phải Trần Tiến thấy hai người họ lên thuyền thì còn nghĩ họ không đi cùng.
Đang suy nghĩ, Thái Thanh Thanh tiến lại gần, nở nụ cười khách khí, chào hỏi:
– Xin chào, ta trông thấy tiểu đệ rất lạ không biết đệ là đệ tử của ai? Có phải đệ gia nhập tông môn khi ta đang bế quan không?
Trần Tiến nhìn thấy Thái Thanh Thanh chủ động lại chào hỏi, cũng không nhanh không chậm đáp lời:
– Chào Thanh Thanh sư tỷ, tiểu đệ gia nhập tông môn đích thực là sau khi tỷ đã bế quan. Hiện đang là ký danh đệ tử của sư phụ Đặng Hùng.
Thái Thanh Thanh liền mỉm cười:
– Chưa đầy bốn năm đã đạt đến Luyện Khí viên mãn, đệ xem ra tư chất rất tốt. Ta còn hỏi tại sao để lại quen thuộc tiểu muội muội đầy khả ái của chúng ta đến như vậy ra là người của Tông chủ.
Trần Tiến cảm thấy lời nói của vị sư tỷ này đầy ẩn ý, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là chuyện gì, nhẹ nhàng đáp:
– May mắn đệ được sư phụ ban cho vài cơ duyên, nếu không hiện nay chưa biết chừng vẫn là một ngoại môn đệ tử.
Nghe Trần Tiến nói vậy Thái Thanh Thanh nghi hoặc, đang tính tiếp tục moi thêm những thông tin từ vị tiểu đệ mới này thì Quí Trần và Nghiêm Hạo tiến tới.
Hai đại biểu thiên tài còn lại thấy Thái Thanh Thanh đang trò chuyện với Trần Tiến, thì cũng chủ động lại làm quen. Dù sao trước mắt mọi người cũng chung một tiền tuyến không thể không biết đôi điều.
Thái Thanh Thanh là đệ tử của Nhị Trưởng Lão Tiêu Tuất, năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi. Tu luyện đã đạt đến Trúc Cơ tầng năm hậu kì, có thể xem là đại biểu ưu tú trong vài chục năm qua của Tông môn. Công pháp tu luyện lại là Mộc thuộc tính.
Quí Trần là đệ tử trực môn của Tông Chủ Đặng Hùng, năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Được cho là nhất đại kỳ tài của Nhật Thần Tông, sau bốn năm bế quan đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu đại viên mãn, tùy thời có thể tiến cấp hậu kỳ. Thế nhưng, Trần Tiến biết rõ ràng Quí Trần vô cùng xui xẻo, hắn ngày vòng hai đã gặp phải nhất đại thiên tài của Lâm quốc một trong “Anh Hùng Thập Bát Kiệt Hạ Vực” tương lai Hoàng Anh.
Cuối cùng là Nghiêm Hạo đệ tử của Đại trưởng lão Trọng Khôi, năm nay hai mươi mốt tuổi. Tuy tu vi mới chỉ đạt tới Trúc Cơ tầng ba, nhưng tương lai là vô hạn không lường được. Trần Tiến nhớ rõ, thêm hơn tám năm nữa. Nghiêm Hạo đã là đệ nhất cao thủ đời thứ mười hai của Nhật Thần Tông, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn.
Một ngày trôi qua, pháp bảo phi hành cũng đã tới khu vực của Mỹ Sơn Cốc. Đây là thánh địa của Lâm Quốc, Mỹ Sơn Cốc là một thung lũng có đường kính hơn hai mươi dặm bao quanh bởi các núi đồi. Là nơi tổ chức các sự kiện quan trọng của Lâm Quốc.
Phi hành pháp bảo chuẩn bị đáp xuống, thì lúc này mới thấy lấp ló mặt của Đặng Ngọc Nhi cùng Tiểu Tiêu xuất hiện. Hóa ra cô nàng Đặng Ngọc Nhi này bị cha mình đặt trận pháp cấm chế không cho ra khỏi phòng mình. Trần Tiến không suy nghĩ cũng hiểu ý Tông chủ, hắn cũng chưa từng có ý định gì với cô nàng này. Kiếp trước đã không, kiếp này sao hắn lại có ý với một cô nàng còn chưa thành thiếu nữ được cơ chứ.
Đặng Ngọc Nhi một bụng oan ức, khóc lóc:
– Cha thật là xấu xa, con ghét cha. Dám nhốt con cả ngày…huhuhu.
Càng nói, Ngọc Nhi càng lớn tiếng khóc:
– Huhu, cha thật quá đáng, mẹ mất từ khi con còn nhỏ, nên cha ăn hiếp con…
Tất cả mọi người còn lại trong khoang thuyền đều biết tính cách của cô nàng này nên đều ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ mau chóng đáp xuống để tiểu nha đầu này tiêu tan cơn giận thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Tuy nhiên, thấy vẻ mặt mếu máo của Ngọc Nhi, Đặng Hùng lại chạnh lòng, hắn một thân một mình, gà trống nuôi con, yêu chiều hết mực, nhưng cũng thực sự hết sức đau đầu với sự vô pháp vô thiên của cô con gái của mình.
Tiểu Tiêu cùng Thái Thanh Thanh lại vội vàng an ủi cô nàng, vài giây sau, nàng vội lau nước mắt, lại nói:
– Không biết, cha nhốt con ca ngày rồi, giờ phải cho con được tự do. Lát nữa con muốn tự mình đi tham quan. Con không muốn cha đi cùng, thật là bất tiện, con không muốn bị bó tay bó chân.
Đặng Hùng nhất thời tức giận nói:
– Không được! Con không được rời khỏi phạm vi quan sát của cha, nếu con không nghe lời, ta đánh cấm chế trận pháp nhốt con trên tàu.
Đặng Ngọc Nhi nghe vậy, hét to lên:
– Cha thật là ác độc, con muốn chơi, con muốn đi… Con không muốn ở lại đây giây phút nào nữa.
Thấy tình cảnh này, Quí Trần vội xen vào:
– Tiểu muội muội, hay là để ta dẫn muội đi tham quan có chịu không.
Đặng Ngọc Nhi liếc nhìn Quí Trần rồi bĩu môi nói:
– Không cần huynh, ta chỉ cần Tiểu Tiêu sư tỷ. À mà còn cả Trần sư huynh nữa, ta cảm thấy ở cạnh huynh ấy mới an toàn.
Quí Trần nghe vậy, ánh mắt lóe lên nhìn vào Trần Tiến, nghĩ
“Tên tiểu tử khá lắm, tranh thủ thời gian ta bế quan giở trò lén lút.”
Tất nhiên, Trần Tiến chỉ cảm nhận được sát khí chứ đâu biết Quí Trần nghĩ gì, hắn cảm thấy phen này càng giải thích càng khổ, chi bằng đừng giải thích.
Đặng Hùng lắc đầu, đành nhượng bộ:
– Được, nhưng ta muốn con đi cùng thêm với Thái Thanh Thanh sư tỷ và Quí Trần sư huynh nữa.
Nghe đến đây, tuy không tình nguyện lắm, nhưng dù sao cũng đạt được mục đích rồi.
Nàng liền vội gật đầu đồng ý: – Con biết rồi thưa cha, con thương cha nhiều lắm!
Mọi người lại một phen biết được năng lực của cô tiểu nha đầu này, tâm trạng có thể nói tùy tâm sở dục. Muốn cứng có cứng muốn mềm có mềm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!