Tối Tiên Du (Dịch) - Đón khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Tối Tiên Du (Dịch)


Đón khách



Mười hai năm trước, Cổ Bình rời khỏi Vân Thanh môn, lúc đó Cổ Nham mới tám tuổi nhưng lại biết rất rõ đoạn chuyện cũ này của Lâm Huyết Ca. Hơn nữa hắn còn biết được Thần lôi có thể học được. Quý Thủy Âm Lôi của Lôi sơn không có pháp môn truyền thụ, chỉ có thể do đệ tử sử dụng được Ngũ Hành lôi quyết một cách thuần thục, lĩnh hội mọi thứ một cách thấu triệt, sau đó chậm rãi dung hợp ra Ngũ Hành chi lôi, dùng Thủy lôi làm chủ chính là Quý Thủy Âm Lôi. Cái Quý Thủy Âm Lôi này tuyệt đối không phải cái Quý Thủy Âm Lôi ghẻ của Lâm Phiền, chỉ cần vẽ là được, Quý Thủy Âm Lôi cùng Thái Ất Thần Lôi được đặt song song là hai đại thần lôi của chính đạo. Thần lôi đến Thái Ất Thần lôi cần con đường vô cùng xa, nhưng Thần lôi có thể truyền thụ, đây mà một con đường tắt, bản thân Thần lôi có khả năng phá tà khí, uy lực cực lớn, điều này khiến cho vô số người thèm thuồng.

Cổ Nham chỉ biết rằng Lâm Huyết Ca còn sống, nhưng không biết Lâm Huyết Ca đã trở thành thanh tu giả, việc này ngay cả Cổ Bình cũng không biết. Mà Lâm Phiền lại nghĩ, Lâm Huyết Ca cho dù hiểu được Thái Ất Thần Lôi cũng vô dụng. Anh hùng như thế, thật quá đáng tiếc. Nếu như mình có thể lĩnh ngộ được Thần lôi thì tốt rồi, cần chi phải học cái Thiên Mang Tâm Pháp kia làm cái quỷ gì, đem Thần lôi phát dương quang đại mới phải đạo. Lâm Phiền không khỏi nhớ tới thiên kiếp của giao long, trăm ngàn thiên lôi trút xuống, cho dù giao long là bán thần cũng không địch nổi.

Ra khỏi Cửu Lang sơn mạch, quét bỏ lo lắng về Quỷ môn, ngoại trừ Cổ Nham, ba người khác lại bắt đầu đùa giỡn nói chuyện phiếm. Sau đó bọn họ bị một đạo bạch hồng chặn lại.

– Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua đây…

Lời nói còn chưa dứt đã dừng lại, Lâm Phiền xem xét, ây chà chà, không phải Trương Thông Uyên đại danh đỉnh đỉnh đây sao? Tên này trời sinh hiếu chiến, đi khắp nơi cản đường đánh nhau, lần trước bị mình và Tây Môn Suất đánh bại vẫn chưa chịu thu liễm à.

Trương Thông Uyên cười:

– Nguyên lai là cố nhân, đến Tử Tiêu điện à?

Con bà nó chứ, đánh không lại. Trương Thông Uyên vẫn chưa tìm được biện pháp tốt nhất để phá giải phật đao của Lâm Phiền, tuy có thể đấu với thằng nhãi này đấy, nhưng lần trước hắn có đánh một mình đâu, lần này nhất định cũng sẽ không. Ở Thúy Lục cốc cũng coi như có chút giao tình, Trương Thông Uyên tiến lên phất tay cười:

– Ngươi không chết à, rất tốt.

Lâm Phiền cũng không thèm giận, từ trong Càn Khôn giới lấy ra một con lợn sữa:

– Ăn một con không?

Trương Thông Uyên cười ha ha:

– Mạng ngươi giữ được là tạo hóa, da hồ ly cũng là của ngươi, không cần khoe.

Hắn tuy muốn đoạt da đấy, nhưng bởi vì vẫn còn cái tính khiêm nhường. Cơ mà Lâm Phiền cầm da hồ ly thì Trương Thông Uyên cũng không giận, có thể ở trong phiến tử vân vốn là phân thân của Bách Nhãn Ma Quân nhặt về được cái mạng, đây chính là tạo hóa của Lâm Phiền.

Lâm Phiền cũng không có ý tứ, ngượng ngùng đem lợn sữa ném vào lại Càn Khôn giới.

Trương Thông Uyên tiến đến bên tai Lâm Phiền:

– Ta nghe nói bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn có yêu thú ẩn hiện, chúng ta nên đi “thăm dò” nhỉ?

“Thăm dò”? Cái này hình như không giống lời nói của người tu chân, mà hoàn toàn giống với giọng điệu của sơn tặc hoặc bọn cướp đấy. Bất quá lần trước mình và Tây Môn Suất là ra vẻ bắt cóc tống tiền.

Trương Thông Uyên nói:

– Ngươi có Càn Khôn giới nên không quan tâm cũng phải, ta tặng ngươi một kiện pháp bảo chưa khai quang, thấy sao?

Muốn hợp tác, lại muốn cùng người có Càn Khôn giới hợp tác, Trương Thông Uyên rất thông minh, nếu như không phải có một cái Liệt Hỏa giáo thì hắn đã sớm đi Tây Châu tìm Tây Môn Suất rồi. Tuy lúc trước có hiểu lầm nhưng về sau có cùng một nỗi niềm tương tiếc cho Lâm Phiền, cũng xem như có giao tình, xem có thể rủ rê đi đánh một con yêu thú ngàn năm hay không. Túi Càn Khôn, đúng là thứ pháp bảo mình cần có nhất.

– Không đi.

Lâm Phiền lắc đầu, đây không phải xem thường pháp bảo đâu, mà lần trước trong trận chiến với yêu hồ, yêu hồ chỉ có tu vi hai trăm năm, cuối cùng nếu không có Tuyệt Sắc thì mình, Tây Môn Suất còn có Trương Thông Uyên đều bị vây hãm. Hơn nữa, yêu thú kia chỉ là thấy thấp thoáng, không cần phải đi xa xôi để tiêu diệt người ta chớ. Nhưng nếu có yêu thú rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn đả thương người thì làm sao Trương Thông Uyên lại đi tìm mình, tên này nhất định sẽ sớm mượn một chút binh của Tử Tiêu điện, lấy việc công béo túi tư, lấy cớ tiêu diệt yêu thú bảo vệ bá tánh, kéo một đám người đi quần ẩu rồi.

Trương Thông Uyên không thấy thú vị, nhìn sang Cổ Nham:

– Tên kia là đệ nhất cao thủ đời này của Vân Thanh môn các ngươi đúng không?

– Hỏi chi vậy? Lại muốn đánh nhau à?

– Không đánh, đánh thì sẽ có tên tiểu nhân nào đó ám toán.

Trương Thông Uyên giống như rất quen thuộc với Lâm Phiền vậy:

– Chúng ta cùng đi thôi.

Lần trước Lâm Phiền tới Tử Tiêu điện là do bị bắt nên nội tâm khó chịu, lúc về phải cùng Tam Tam chân nhân nói chuyện nên không có tâm tình nhìn cảnh đẹp của Tử Tiêu sơn mạch. Bây giờ nhìn kỹ lại, không phải không thừa nhận một điều, Tử Tiêu điện có thể trở thành đệ nhất chính đạo, một phần công trong đó là do Tử Tiêu sơn mạch. Vân hải theo gió cuốn động, đỉnh núi lúc ẩn lúc hiển, trên núi có cổ tùng ngàn năm, lại có kỳ lâm quái thạch, còn có thập đại danh tuyền mười hai châu: Tam Nhãn, đúng là tiên sơn phúc địa khó có được.

Chính điện được đặt tại Cao Nhất phong, vô cùng hùng vĩ, Trương Thông Uyên dẫn bốn người đáp xuống núi bên cạnh, đây là núi dùng để tiếp khách, khách nhân từ bên ngoài tới đều phải chờ đợi tại đây, đến lúc mới có thể tiến vào chánh điện. Núi đón khách có cỏ xanh, đạp lên thì phi thường thoải mái, sương phòng được làm từ bạch sắc nguyên thạch rất rộng rãi cũng vô cùng kín đáo. Trên núi còn có mấy trăm cổ tùng trăm năm cùng không ít linh thú tiên hạc.

Cái đại thủ bút này cũng không phải Vân Thanh môn có thể làm được, Vân Thanh môn tiếp khách thì dẫn đến tông phái nào đó, do tông chủ tiếp đãi. Chủ khách thường đi chung với nhau, vậy nên cũng không cho môn nhân thiết kễ chỗ cư trú riêng. Trương Thông Uyên biểu tình quái dị, Lâm Phiền hỏi:

– Trương Thông Uyên, cái chỗ đón khách này của các ngươi tốn hao bao nhiêu tâm huyết thế?

Trương Thông Uyên vẫn không trả lời, Bạch Mục cướp lời, tên này vuốt ve bãi cỏ trên mặt đất:

– Đây là cỏ trên dãy núi cao nhất cao nguyên Bắc châu, được gọi là Cao Sơn thảo, nó vô cùng mềm dẻo, lại phát ra mùi hương thoang thoảng, bước lên trên thì mềm mại vô cùng, chân dời đi cỏ sẽ phục hồi nguyên trạng. Hoàng đế Bắc châu dùng thực lực của một nước mới có thể trải được phương viên mười trượng loại cỏ này trong Ngự Hoa viên.

Lâm Phiền nghi vấn:

– Không phải chỉ là cỏ thôi sao?

– Cao Sơn thảo được băng huyết ngàn năm hòa tan thành nước đổ vào nuôi dưỡng. Cao phong Bắc châu vạn năm có tuyết đọng thành băng, vào mùa hè có sẽ có một chút băng tuyết tan chảy, lớp nước này chảy vào trong núi mới nuôi dưỡng được Cao Sơn thảo. Nếu như không có nước băng tuyết ngàn năm nuôi dưỡng, chỉ mấy năm sau Cao Sơn thảo sẽ không khác cỏ phàm.

Bạch Mục nói tiếp:

– Hoàng đế Bắc châu vô cùng xa hoa lãng phí, hắn bố trí một đội kỵ binh, đội kỵ binh này có nhiệm vụ vận chuyển băng tuyết trên cao phong ở Bắc châu về đổ vào cỏ. Từ Trung châu đến Bắc châu đường xá vô cùng xa xôi, chắc hẳn Tử Tiêu điện lấy nước từ sông băng ngàn năm cách nơi này bảy trăm nặm, chỗ giao nhau với Vân châu. Còn cổ tùng này có thể dẫn tiên hạc đến sống, bồi hồi không đi, chắc là Nam Hải tùng. Nam Hải tùng vốn sinh trưởng trên cát ở tiểu đảo Nam Hải, muốn cấy ghép Nam Hải tùng cần phải có cát ở tiểu đảo hàng năm đắp lên mới giữ nó sống được.

Bạch Mục lại nói:

– Sương phòng sử dụng bạch nham nguyên thạch, hẳn là Tuyết nham ở Nam châu, Tuyết nham chắc chắn vô cùng, dùng làm sương phòng thì đông ấm hè mát, bản chất của nó lại có thể thay thế nguồn sáng, sương phòng không cần bệ cửa sổ cũng đã đủ sáng ngời. Đá này nói tốt thì tốt, nhưng dùng làm kiến trúc chỉ sợ sau bốn năm năm mưa gió đã không khác gì nham thạch thường. Mặt khác, sương phòng sử dụng gỗ…

Bạch Mục thuộc như lòng bàn tay, đối với Tiếp Khách sơn nói một cách chậm rãi, bọn người Lâm Phiền nghe mà giống như đang ở trong ảo cảnh vậy, cái Tiếp Khách sơn này phải nói là bố trí một cách vô cùng xa hoa, đều là dùng tài vật tuyển chọn ở cả mười hai châu mà xây dựng nên. Mà ngay cả đá lót đường cũng là Vây thạch được đào từ sông ở Tây châu.

Trương Thông Uyên đứng một bên không nói lời nào, cái Tiếp Khách sơn này là năm đó sau khi dứt điểm nội loạn Thanh Bình môn mới được xây cất, chưởng môn mới đuổi Thanh Bình môn đi, tất cả tông chủ bình loạn có công đều nghe điều không nghe tuyên, uy danh Tử Tiêu điện lúc ấy giảm mạnh. Chưởng môn mới một lần lập uy, muốn hiển lộ nội tình Tử Tiêu điện một cách rõ ràng, vì vậy dùng lực lượng Tử Dương tông kiến tạo nên Tiếp Khách sơn. Vị chưởng môn này qua đời thì Tử Vân chân nhân tiếp nhận chức chưởng môn, trước khi tiếp nhận ba tháng đã dụng tâm đi bố trí Tiếp Khách sơn lần nữa. Chiêu thức ấy có hiệu quả rất tốt, trong chưởng môn đại điển, tất cả các tông sư, chưởng môn đều đối với Tiếp Khách sơn mà động dung, phải dùng từ kính ngưỡng đối với sự xa hoa của Tử Tiêu điện. Mà ngay cả Tam Tam chân nhân cũng từng nói với Lâm Phiền, Tiếp Khách sơn thực sự là một nơi rất tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN