Linh Chu - Đừng Sợ, Có Ta​ 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Linh Chu


Đừng Sợ, Có Ta​ 2



Thực lực xác khô của vị đại hán kia cũng không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, giơ tay lên đã đánh cho chiến kiếm trong tay tên đàn ông trung niên kia bị bay ra ngoài, kiếm vừa rơi xuống chân thì lại liền chặn ngang hông tên đàn ông trung niên này.

“Răng rắc!”

Thanh âm xương sống vỡ vụn vang lên!

Nửa người trên và nửa người dưới bị cắt thành hai khúc!

Mùi máu tanh bốc lên, máu tươi văng đầy đất, mùi máu tươi xông làm cho người khác muốn ngất đi.

– Thần kì quá! Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy? Chẳng lẽ là gặp phải người của cản thi động phủ sao?

Có tu sĩ bị cảnh trước mắt làm cho kinh sợ hét lên.

– Mọi người cùng liên thủ chế ngự con quái vật này đi, nếu không thì chúng ta đều phải chết … aaaaa…

Một lão giả hơi lớn tuổi muốn mọi người cùng liên thủ lại với nhau để giết chết cái xác khô đại hán kia, nhưng hắn mới nói nửa phân nửa thì một xác khô đại hán thứ hai đã xông vào, hai tay cứ như sắt thép mà nhấc lão lên xé ta làm hai mảnh.

“Phốc!”

Xác khô vị đại hán kia há mồm gặm lấy thi thể mà ăn thịt, uống máu, nhìn cứ như đang thưởng thứ một món ăn ngon!

Phong Tiên Tuyết thấy cảnh như vậy thiếu chút nữa đã nôn mửa, cô chui vào trong góc nhà, cả người run lẩy bẩy, gương mặt khuynh thành tái nhợt như người chết trong quan tài.

– Coi chừng!

Lỗ tai Phong Phi Vân hơi động một cái thì liền vội vàng xông lên phía trước, hai tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt đất.

“Ầm!”

Ngay sau khi hai người lăn đến phía bên cạnh thì bức tường vừa rồi đã bị một cái xác khô của vị đại hán khác đụng vỡ nát, đem bàn đá trên mặt đất cũng bị đạp vỡ vụn ra.

Nếu không phải Phong Phi Vân ôm nàng ngã nhào xuống đất thì lúc này sợ rằng nàng đã bị xác khô đại hán kia một tát đánh nát người rồi.

– Ta … ta rẩ sợ … sợ … sợ lắm!

Phong Tiên Tuyết ôm chặt lấy cổ Phong Phi Vân, đầu thì vùi chặt trong lồng ngực của hắn, giọng nói có chút run rẩy. Nàng đã bị dọa đến muốn khóc lên.

Tuy là nàng có tu vi không tầm thường nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương 14 tuổi, căn bản không thể so sánh với loại 2 đời làm người của Phong Phi Vân, ý chí tương đối hơi yếu kém, gặp phải chuyện quỷ dị như vậy dĩ nhiên bị dọa đến rối loạn tâm trí.

Loại sợ sệt này là phát ra từ nội tâm, giả bộ cũng không giả bộ được.

Không chỉ có Phong Tiên Tuyết, lúc ba cái xác khô kia xông vào trạm dịch thì mọi người mới vừa rồi còn cười nói vui vẻ giờ đây gần như cũng bị dọa đến toàn thân run rẩy, còn có thể duy trì trấn tĩnh cũng chỉ còn lại 3, 5 người mà thôi.

Phong Phi Vân nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đen nhánh, đem cô đặt vào trong lòng, nói:

– Đừng sợ, có ta!

Ba vị đại hán biến thành ba cổ tử thi quái dị, lực đại vô cùng, đao thương bất nhập, không người nào biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, quả thực là so với Thi biến còn đáng sợ hơn nhiều.

“Bành!”

Một cái xác khô trong đó đã bắt lấy một vị nữ tu sĩ trẻ tuổi, há miệng ra cắt đứt cổ của nàng, máu nóng có mùi thật nồng chảy ra, hắn nuốt hết thảy vào trong họng làm phát ra tiếng “lạc lạc”.

“Bành!”

Khi máu tươi trong người nàng bị uống cạn, hắn liền tàn nhẫn ném xuống đất.

Cái xác khô này lại đi tìm một mục tiêu khác để hạ thủ!

Khách tu tiên trong trạm dịch Bạch Mã không ít, khoảng chừng bốn đến năm mươi người, nhưng mà lúc này những người này đều bị dọa sợ hãi phải thụt lùi về phía sau, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.

– Chúng ta sẽ không cùng chết ở chỗ này đó chứ?

Một thiếu niên tuổi còn hơi trẻ bị dọa đến mất hết hồn vía.

– Ta đã sớm nói Kính Hoàn sơn là nơi chẳng lành, các người càng muốn đến, lần này phiền phức lớn rồi!

Một vị tiên môn sư huynh trong miệng không ngừng oán giận, mà những sư đệ, sư muội sau lưng hắn lúc này cũng đều hối hận không thôi.

– Sư huynh, không phải huynh tu luyện linh thông Băng phong thiên lý sao, tại sao không nhất triển thần uy làm cho ba con quái vật này bị đông chết đi.

Một vị tiểu sư muội thuần mỹ ngây thơ nói, ánh mắt mang theo sự sùng bái mà nhìn chằm chằm vị sư huynh này, hy vọng vị sư huynh này có thể dẫn bọn họ rời khỏi tình thế không lối thoát này.

Vị sự huynh kia vốn đã hoàn toàn không có chiến ý, nhưng thấy dung nhan tiểu sư muội tuyệt sắc thì lại không muốn mắt mặt ở trước mặt nàng. Vì vậy đành cường hành áp chế sợ hãi trong lòng, trên lòng bàn tay tế xuất ra một chưởng linh phù, nhanh chóng kết xuất ra bốn mươi chín đạo chỉ ấn.

Linh phù hóa thành một phiến hàn quang làm ột cái xác khô bị bao bọc lại.

Lúc hàn quang thu lại, cái xác khô kia đã bị đông cứng lại trong hàn băng màu lam nhạt, chẳng mảy may cử động được nữa.

– Sư huynh, huynh thành công rồi, không hổ là thanh tiên tài tuấn của Đại Diễn môn chúng ta.

Đôi mỹ ngâu của vị tiểu sư muội kia long lanh, liên tục nhảy nhót kêu lên, thật giống như sư huynh nàng chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ vậy.

Vị sư huynh kia cười đắc ý, vừa muốn nói ra mấy câu oai phong lẫm liệt để củng cố oai phong trước mặt sư đệ, sư muội thì đúng lúc này …

“Phốc!”

Băng bao vây cái xác khô kia bị vỡ ra, một tiếng hét to điên cuồng vang lên, một chưởng làm cho đầu của vị sư huynh này bay vào trong bụng, ngay cả xương vai cũng đều bị vỡ nát.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng liên tục vang lên, vị tiểu sư muội thuần mỹ kia bị dọa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, ngay cả sư huynh cũng đều bị giết, trong thiên hạ sợ là không có người nào có thể chế ngực được ba con quái vật kia.

Có một loại cảm giác rằng ngày tận thế đã đến cứ đổ nhào vào trong lòng mỗi người!

– Bây giờ ta sẽ để cho các ngươi biết dám đùa giỡn với vợ của ta thì ta sẽ làm hắn chết không toàn thây. Cho dù các người đều biến thành xác khô, ta cũng muốn tháo gỡ xương khớp của các người ra.

Phong Phi Vân đem Phong Tiên Tuyết bố trí ổn thỏa ở trên một chiếc ghế dài, sau đó lại không sợ hãi mà bước thẳng tới phía trước, bàn tay dồn sức ấn trên vai của một cái xác khôm âm thầm dùng linh khí thôi động ngón tay cái trên miểu quỷ ban chỉ, mượn thần uy linh khí một chưởng đánh ra làm cho nửa người cái xác khô kia bị biến thành từng mảnh vụn, xương chất đầy đất.

“Bành!”

Cánh tay cứng rắn như sắt, bắp tay cứ như là đồng trụ vậy mà nhất thời sụp đổ tan tành, biến thành phấn vụn.

Phong Phi Vân không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại là một cảnh hết sức kinh hoàng.

– Cái xác khô kia cứ như kim cương bất hoại vậy mà lại bị hắn dùng một chưởng vỗ bể nát nửa người!

Mọi người nhìn Phong Phi Vân cứ như là nhìn yêu nghiệt!

Ngay cả Phong Tiên Tuyết lúc này cũng đưa mắt quay qua nhìn hắn, sâu trong đồng tử mang theo vẻ ngạc nhiên khác thường, hắn vậy mà mạnh như thế, chẳng lẽ hắn cũng che giấu tu vi?

Cô hiển nhiên không biết Phong Phi Vân hắn có linh khí, cho rằng Phong Phi Vân chính là dựa vào thuần lực mà đánh cho cái xác khô kia biến thành phấn vụn.

“Đông đông!”

Bước chân Phong Phi Vân ổn trầm, tuy là nắm trong tay một món linh khí là đã đủ để đối phó với mấy cường giả có cảnh giới cao hơn mình, nhưng mà bây giờ đối với ba cái xác khô kia lại vô cùng quỷ dị cho nên hắn phải hành động thật cẩn thận.

“Ầm!”

Trên lòng bàn tay Phong Phi Vân dật tán ra một mảng lớn hỏa quang, trong hỏa quang cất giấu sát uy linh khí, lại là đâm thủng ngực một cái xác khô khác, làm cho cả bộ xương cốt đều bị chấn vỡ.

Chiến uy trên người Phong Phi Vân càng ngày càng thịnh, tiên căn trong đan điền lóe lên quang hoa sáng chói, cứ như một ngôi sao nở rộ. Giờ phút này hắn không hề do dự nữa, sãi bước tiến lên thật nhanh làm cho người khác cảm thấy uy năng diệt thiên.

“Toái!”

Nhấc chân lên rồi lại rơi xuống và rồi giẫm ngay trên đỉnh đầu của cái xác khô còn lại, một luồng lực cực lớn từ lòng bàn chân truyền ra làm cho thân thể vị đại hán kia bị đập vụn, hóa thành tro cốt bay lên đầy trời.

Chỉ xuất 3 chiêu, 1 chiêu là hủy 1 cái xác khô, sạch sẽ gọn gàng, hiện ra phong cách của một cường giả.

Tuy là không bằng loại người kinh thải tuyệt diễm như Đỗ Thủ Cao nhưng cũng coi là thiên tài kiêt xuất phượng mao lân giác.

Nếu như vừa rồi những khách tu tiên kia là bị xác khô của 3 vị đại hán kia dọa cho không thể cử động thì lúc này chính là bị tu vi của Phong Phi Vân làm cho cả kinh mà cũng không thể nhúc nhích.

Quá mạnh mẽ!

– Tu vi của hắn quả thực là còn lợi hại hơn cả sư phụ, hơn nữa hắn vẫn còn nhỏ tuổi như vậy …

Vị tiểu sư muội thuần mỹ kia si ngốc nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, đôi tay nhỏ bé nắm chặt trước ngực, đôi mắt to tròn kích động chớp chớp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN