Linh Chu
Lên Đỉnh.
Nam nhân tóc đỏ có lực lượng tiên cốt gia cố mà vẫn bị một tiểu bối mới tu luyện mấy ngàn năm đẩy lùi, gã không chấp nhận sự thật này.
– Thái Cực binh giải đại pháp!
Mắt nam nhân tóc đỏ lóe tia hung tợn, một khúc ngón tay út rớt ra.
Ngón tay út đẫm máu bay hướng Phong Phi Vân, nổ tung trước mặt hắn, phát ra lực lượng phá hủy trơi sao.
Bùm!
Thần y trước ngực Phong Phi Vân nổ tung, máu thịt bê bết, người lảo đảo. Phong Phi Vân rớt xuống quẻ đài tầng thứ sáu mươi hai.
Xung lực quá mạnh, Phong Phi Vân suýt không ngăn được.
Nam nhân tóc đỏ cắn răng, bàn tay trái bay ra đụng vào người Phong Phi Vân.
Ầm!
Lực lượng này khổng lồ hơn vừa rồi gấp chục lần, đánh tan nát thân thể Phong Phi Vân, khắp nơi là khe nứt rách nát, máu chảy ra. Cơ thể Phong Phi Vân tùy thời sẽ tan vỡ.
Nam nhân tóc đỏ cắn chặt răng:
– Vậy mà chưa chết? Thân thể của hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Nguyên cánh tay trái của nam nhân tóc đỏ bay ra.
Nam nhân tóc đỏ thi triển Thái Cực binh giải đại pháp, binh giả thân thể mình có thể tiếp tục ra sức mạnh gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, gấp mấy trăm lần. Nhưng binh giải cũng có nghĩa là không thể tái sinh lại phần bị cụt đó.
Binh giải một bàn tay là nó sẽ mất thật, cần tốn mây vạn năm mới phục hồi nguyên khí.
Ầm!
Cơ thể Phong Phi Vân bị cánh tay nam nhân tóc đỏ đánh nát thành huyết vụ, nhưng rất nhanh hắn nghịch thiên trọng sinh, lại lần nữa ngưng tụ thân thể đứng trên quẻ đài tầng thứ sáu mươi hai.
Nam nhân tóc đỏ kinh ngạc kêu lên:
– Không thể nào! Dù lực lượng Thái Cực binh giải đại pháp không giết ngươi được cũng đủ sức đẩy ngươi té xuống tế đài!
– Muốn biết lý do không? Ta cho ngươi biết.
Phong Phi Vân nhấc chân phải lên, dưới bàn chân có một thanh kiếm. Nửa thân kiếm lộ ra ngoài bàn chân Phong Phi Vân, tỏa ánh sáng yêu tính.
Phong Phi Vân bước ra một bước là thân kiếm cắm vào một tầng quẻ đài, đóng đinh hắn tại chỗ.
Vậy thì hắn có thể chết trận nhưng tuyệt đối không lùi bước.
Phong Phi Vân nói:
– Thái Cực binh giải đại pháp đúng là lợi hại, nếu ngươi trực tiếp binh giải chính mình, dùng nguyên thân thể công kích ta chắc chắn có thể hiện ra ra lực lượng một kích hết sức đại thánh, ta chết chắc. Tiếc rằng ngươi không dám làm, vì ngươi sợ chết.
Nam nhân tóc đỏ hừ mạnh, nguyên người bay ra chỉ còn cái đầu lơ lửng trên quẻ đài tầng thứ sáu mươi ba, ánh mắt nanh tranh:
– Không cần một kích đại thánh, nhiêu đây đủ lấy mạng ngươi!
Lực lượng kia mạnh hơn một kích tiên quang, như vũ trụ bùng nổ.
Con ngươi Phong Phi Vân co rút, thần ấn ngũ sắc trên trán điên cuồng vận chuyển hình thành lồng chụp bao phủ thân thể hắn.
Ầm!
Người nam nhân tóc đỏ nổ tung, bắn ra lực lượng hủy diệt tất cả trên đời.
Sinh linh nào còn ở trên Thái Cực bát phương tế đài đều cảm nhận lực lượng nước lũ này. Bọn họ chạy trốn xuống Mao Ô Quy, nhưng có rất nhiều người không trốn kịp.
Phập! Phập!
Tất cả sinh linh có mặt trên Thái Cực bát phương tế đài đều bị lực lượng này giết chết, thánh linh cũng chết. Không ai sống sót, xác chết chồng chết trong các thế giới.
Yên tĩnh.
Tĩnh lặng.
Thái Cực bát phương tế đài bỗng chốc trở nên yên lặng. Mọi cuộc chiến đấu biến mất, chỉ còn cái đầu lơ lửng trên quẻ đài tầng thứ sáu mươi ba.
Cái đầu cuồng cười:
– Ha ha ha ha ha ha! Chết rồi, chết hết!
Phong Phi Vân trên quẻ đài tầng thứ sáu mươi hai bị lực lượng vừa rồi công kích thành tro. Phong Phi Vân bị trúng đòng trước tiên, cơ thể tan rã thành mấy hạt cát máu. Nhiều người đều thấy cảnh đó.
Bên dưới, chiến trường dừng lại.
Đại ma long lẩm bẩm:
– Phong Phi Vân chết trận sao?
Người đại ma long đầy vết thương, thịt rớt gần hết, nhiều chỗ lộ xương rồng gãy. Mắt đại ma long tràn ngập thê lương và tuyệt vọng.
Thái Tổ thất bại, Phong Phi Vân bỏ mình.
Thái Cực bát phương tế đài đã trống trải, tuy sớm biết đây là đại chiến dữ nhiều lành ít nhưng nó là cuộc chiến cầu sinh cuối cùng của Di châu hỗn nguyên đại thế giới.
Khi kết cuộc đến làm nhiều người không thể chấp nhận, mỗi người như trút hơi thở cuối cùng.
Các thánh trong thần ngục bi thương. Trước mặt bọn họ không chỉ là Phong Phi Vân chết trận, còn có xác chết rải rác trên Thái Cực bát phương tế đài.
– Không . . . Không thể nào, Phong Phi Vân chết trận? Không đâu . . .
Huyết Giao ngơ ngác nhìn đỉnh Thái Cực bát phương tế đài, nó chính mắt nhìn thân thể Phong Phi Vân thành hạt cát đỏ bị gió thổi tan. Huyết Giao cảm thấy không thật chút nào.
Huyết Giao luôn nghĩ Phong Phi Vân sẽ không bị đánh bại, nhưng bây giờ hắn chết trận.
Đôi mắt Phong Tiểu Long đỏ rực, năm ngón tay siết chặt, móng tay sắp đâm vào thịt. Yêu khí cao vút, ma ý nổ tung trong người Phong Tiểu Long, thần thuyền màu tím bay ra khỏi cơ thể gã.
Phong Tiểu Long đứng trên thần thuyền màu tím, bay hướng đỉnh Thái Cực bát phương tế đài.
– Giết!!!
Thái Cực bát phương tế đài đã bị dọn sạch sẽ,Không có kẻ thu ngăn lại bước chân Phong Tiểu Long.
Phong Tiểu Long một mình leo lên quẻ đài tầng thứ sáu mươi hai, bay xuống thần thuyền màu tím, nhặt một chiếc nhẫn đen lên.
Phong Tiểu Long siết chặt Miểu Quỷ ban chỉ, cắn răng nói:
– Ngươi nói ta không dám liều mạng chiến đấu, ngươi nói tâm chí của ta không đủ cứng cỏi, vậy ta sẽ cứng cỏi một lần cho ngươi xem!
Phong Tiểu Long đeo Miểu Quỷ ban chỉ vào ngón cái, xòe tay ra. Bàn man phủ rơi vào tay bàn man phủ, ánh mắt ngạo nghễ nhìn lên trên, chiến ý bùng nổ.
Thần vương phi thiên đồ bay ra khỏi Miểu Quỷ ban chỉ dung nhập vào thần thuyền màu tím, khí linh bị kích hoạt toảm ây mù màu tím.
Thần thuyền màu tím dưới chân Phong Tiểu Long và bản thể Phong Tiểu Long kêu ầm ầm.
Bản thể thần thuyền màu tím rung bần bật muốn chấn vỡ phong ấn bay xuống tế đài. Các thánh bị nhốt trên thần thuyền màu tím cảm giác phong ân thả lỏng, cấm chế có dấu hiệu tan vỡ. Mọi người phấn chấn tinh thần.
Tổ long vương hét to một tiếng:
– Bản thể và khí linh thần thuyền màu tím cộng minh đối kháng lực lượng tế đài. Mọi người hãy hợp sức lại, có lẽ sẽ phá tan thần ngục được!
Các thánh trên thần thuyền màu tím dốc hết thánh lực ra công kích phong ấn, muốn chạy ra khỏi thần ngục.
Trên quẻ đài tầng thứ sáu mươi ba, nam nhân tóc đỏ chỉ còn mỗi cái đầu nhưng vẫn cực mạnh. Đẳng cấp thần thánh dù chỉ còn một mẩu xương vẫn có thể phát huy ra lực lượng đẳng cấp thánh giả cái thế.
– Thần thuyền màu tím nằm trong tay ngươi? Đến đúng lúc, thần thuyền màu tím có thể hoàn toàn kích hoạt.
Mắt cái đầu nam nhân tóc đỏ bắn ra hai luồng sáng tà tính xuyên thấu hư không oanh kích.
Phong Tiểu Long có tu vi đỉnh vô lượng chân thánh cảnh, nhưng so với đẳng cấp thần thánh vẫn cách biệt rất lớn. Chớp mắt thánh thể Phong Tiểu Long bị hai luồng sáng đánh nát.
Vù vù vù vù vù!
Nhưng giây sau Phong Tiểu Long lại ngưng tụ. Lửa thần nhảy trên trán gã, khí thế chẳng những không yếu còn mạnh hơn.
– Sao có thể như vậy? Ngươi mới có tu vi vô lượng chân thánh mà đã dựng dục ra thần hỏa, đến cảnh giới thần thánh chỉ là vấn đề thời gian.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!