Oan Hồn Trường Học - Soul School
Chương 1
quán bar quen thuộc, nó khẽ lay Quốc Hy dậy… Cả 3 tiếng vào, nơi những ánh đèn mờ mờ ảo ảo với những tay công tử tiểu thư nhà giàu dư tiền chỉ bít dựa vào thế lực của gia đình để sống. Nó khẽ nở nụ cười nữa miệng rồi cả 3 tiếng vào 1 gốc khuất.
– Hey.. Đại tỷ, lâu rồi không gặp – 1 thằng con trai mặc đồng phục của bar đến chào hỏi
Nó ngơ ngác nhìn thằng con trai rồi chợt la lên:
-… A… Ryo… Lâu rồi không gặp. E khỏe chứ ???
– Vâng.. Vẫn vậy, mấy anh chị dùng gì – Kyo khẽ cúi chào, vui vẻ hỏi
– Cho anh 2 bia tiger – Quốc Hy hờ hững đáp
– Cho chị Spy Classic – Nó vui vẻ nhìn Ryo… Gật đầu, Ryo bước vào trong quầy…
Tay cầm ly Spy Classic đỏ tươi như màu máu, nó khẽ xoay xoay chiếc ly, bất chợt, nó buông tiếng thở dài :
– Oa… Sao lại là cái trường ma quỹ ấy chứ T^T
– Ai biểu… Wậy cho lắm vào. Tại ai mà 1 hotboy như tui phải chịu khổ… Chui đầu vào cái nơi chết chóc ý – Quốc Hy nhăn mặt
– Xí… Không biết hy sinh vì phái đẹp gì hết. Tui có mún đâu. Tại papa tui chứ bộ – Nó cãi lại…
– Nhưng bà không biết phản bác lại ý kiến hả – Quốc Hy lại nhằn
– Ngày trước thì tui dám. Nhưng kể từ cái ngày ấy, tui không còn dám cãi lại nữa – Giọng nó đượm buồn.
– Nè, có chuyện gì vậy, kể nghe đi – Tiếng 2 thằng đồng thanh… Làm nó giật bắn người, nhăn mặt đáp :
– Không có gì !! Chiện riêng ý mà
– Xí, bạn bè mà không chia sẽ gì hết. Bạn thân vậy đó – Thế Du đượm buồn
– Đúng đó, chắc thân ai nấy lo. Uống công tụi nài hy sinh vì ba T^T – Hắn cũng giả vờ…
– Hix… Thì mai mốt kể cho – Nó nhăn
– Thôi, kể bây giờ đi. Đang mún nghe mà… Please – 2 thằng dương đôi mắt long lanh, mở to lên nhìn nó hết cỡ….
– Éc… được rùi được rùi – Nó lấy 2 tay đẩy 2 khuôn mặt đang nhìn nó chăm chăm…
– Lúc tui 5tuổi, tui nghịch phá kinh khủng. 1 lần, ba tui có việc phải đi, nhờ người giúp việc trông tui. Nhân lúc chị giúp việc đang nấu bếp, tui lẻng ra ngoài đường chơi. Đang chơi bóng vui, thì bỗng quả bóng lăn ra ngoài đường, tui chạy theo, nhưng khi ra giữa đường thì bỗng 1 chiếc xe taxi lao nhanh đến, tui chết sững – Nó khẽ thở dài, rồi nói tiếp
– 1 bàn tay kéo tôi lại, là ba, ba đẩy tôi ra, và chiếc taxi tông thẳng vào người ba tui. Chiếc taxi đó đã bỏ trốn, còn mắt phải của ba tôi bị chấn thương và mãi mãi không nhìn thấy được nữa. Tui nợ ông ấy, ông ấy đã sinh ra tui lần thứ 2 nên, tui k thể cãi lời ông ấy được – Nó đượm buồn, đưa tay lên khẽ lau giọt nước mắt rơi ra… Hắn và Thế Du im lặng nhìn nó.
– Không ngờ. Cậu có nhiều chuyện buồn như vậy – Bất chợt, Thế Du lên tiếng.
– Từ nay, tụi tui sẽ bảo vệ bà , – Hắn cầm tay nó… 4 con mắt sáng long lanh nhìn nó, làm nó lạnh cả xương sống. Nó cố nặn 1 nụ cười rồi giật bàn tay nó ra khỏi tay Hắn… Thoáng chốc đã đến giờ. Hắn bùn rầu (vì sắp đến địa ngục mà), bước ra wầy tính tiền rồi kéo tay nó và Thế Du ra xe…
Nó ngỡ ngàng nhìn ngôi trường hết như 1 tòa lâu đài. Hắn và Du bước xuống xách vali của tụi nó ra. Vì nó là con gái, nên cả 2 thằng tranh nhau ga-lăng xách vali cho nó. Bước vào trường, mọi người đều nhìn nó ngỡ ngàng và với gương mặt sợ sếch, họ bắt đầu xì xầm bàn tán, chỉ chỏ về nó. Nó nghĩ, có lẽ vì ganh tị với nó khi nó đi với 2 anh chàng đẹp trai chăng, nhưng sao nó cảm thấy có cái gì đó không ổn với ngôi trường này. Hắn, vẫn khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng, không biểu hiện 1 chút cảm xúc nào, hắn hiên ngang kéo chiếc vali đi.
Du chỉ khẽ mỉm cười vẫy chào mọi người, không quen nở nụ cười thiên thần của mình, có lẽ, nụ cười ấy đã làm điên đảo biết bao cô gái trong trường này rồi thì phải. Song, Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc, Du vẫn nở nụ cười vui vẻ chào mọi người nhưng cả 2 cậu cũng có linh cảm gì đó không tốt về ngôi trường này, và cậu cảm thấy có nỗi sợ nào cứ len lén trong tim của 2 cậu. Tiếng đến phòng hiệu trưởng, nó được hiệu trưởng đón tiếp rất nồng hậu. Qua cái nhìn sắc sảo, nó có thể thấy được hiệu trưởng là người tuy đã ngoài 40 nhưng rất xinh đẹp, nước da trắng hồng, điểm chút nếp nhăn nhưng trong bà vẫn đẹp ngời ngợi. Nó rất có thiện cảm với bà hiệu trưởng này nhưng Hắn và Du không hẹn mà tư tưởng lớn gặp nhau, 2 người vẫn cảm giác bà hiệu trưởng này cực kỳ « very very » nguy hiểm, họ chỉ khẽ nhìn nhau rồi gật đầu (2 tên này thân nhau từ bé, ăn chung ở chung, nên chỉ cần nhìn nhau cũng đủ hiểu cả 2 đang nghĩ gì « Bạn nối khố mà ») Bà Hiệu Trưởng mỉm cười vui vẻ, dẫn tụi nó qua ký túc xa gặp cô Lê Đạt để làm thủ tục nhận phòng. Tụi nó được ở chung cùng nhau (do ba mẹ 3 đứa vào xin), và chung với 1 người bạn nữa (Lý do là ký túc xá hết phòng, chỉ còn phòng này). Nó vui vẻ, vì ở chung phòng với 1 bạn nữ, vậy là nó lại có thêm 1 người bạn nữa. Dọn đồ vào phòng, nó hơi bất ngờ vì phòng ký túc xá rộng rãi, lại đầy đủ tiện nghi.
– Em chào cô – Cô bạn chung phòng khẽ cúi đầu chào bà hiệu trưởng và cô Lê Đạt.
– Ừm. Chào em. Đây là 3 bạn mới, sẽ ở cùng phòng em. Cô hy vọng cả 4 đứa sẽ làm quen với nhau. – Bà hiệu trưởng nở nụ cười thân thiện (như clq` chứ thân thiện=]])
– Chào bạn. Mong bạn giúp đỡ tụi mình – Nó nhanh chóng làm quen. Cô bạn cùng phòng khẽ gật đầu mỉm cười.
– Thôi. Em vào nghĩ đi, sáng mai em đến văn phòng cô làm thủ tục nhận lớp thế – Bà hiệu trưởng đặt tay lên vai nó rồi bước đi. Cô bạn khẽ gật đầu, rồi bước xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Hắn và Du xách va-li nó vào. Rồi cả 2 nhanh chóng bay vào giường (4 giường dành cho 1 người nằm đối diện, 2 :2) thích thú. Đây là lần đầu tiên 2 người ở tập thể. Hắn lột lun cái mặt nạ lạnh lùng ấy, nở nụ cười rạng rỡ « như ánh ban mai ». Nó khẽ mỉm cười lắc đầu rồi dọn đồ vào tủ.
– Chào bạn, mình là Hàn Nhi – Vừa xong, nó bước xuống bếp, bắt chuyện với cô bạn cùng phòng.
– Àk, chào bạn. Mình là Lạc Thiên – Thiên mỉm cười nhìn nó.
– Còn 2 tên kia là Quốc Hy và Thế Du – Nó chỉ ra 2 tên hâm đang nằm nhải nhải trên jường như đứa con nít lên ba kia.
– Ừm, hỳ, 2 bạn ấy vui tính quá – Lạc Thiên phì cười khi nhìn thấy hình ảnh ấy. (Mất mặt quá mất mặt quá. Quốc Hy : nói gì đấy 0.o. Tác giả : ấy ấy, có gì đâu, khen cậu đẹp trai thôi mà – Xách ghế chạy luôn, ở lại k khéo hắn oánh mình lụm răng không kịp T^T)
– Để mình giúp bạn – Nó vui vẻ…
– Ừm, cảm ơn bạn nhaz…
Bữa tối được bày ra bàn thịnh soạn, 2 tên khẽ nuốt nước bọt nhìn những món trên bàn thèm thuồng.
– Chậc ! Hôm nay Lạc Thiên là đầu bếp chính, Nhi chỉ phụ thôi, mọi người ăn thử đi ha – Nó khen Lạc Thiên khiến cô nàng đỏ mặt ngượng nghịu. Ba đứa nó gắp thử 1 món bỏ vào miệng. Bỗng, cả 3 mở to mắt, nhìn Lạc Thiên 1 cách đắm đuối
– Sao vậy, bộ dở lắm sao. Để Thiên nấu món khác nhé – Thiên ngại ngùng hỏi…
– Trời ơi !! Thiên ơi, Thiên đừng lấy chồng có được không – Du nắm lấy bàn tay Thiên
– Hix, sao vậy, Thiên nấu ăn tệ đến mức không được lấy chồng sao – Thiên rưng rưng
– Không. Thiên đừng lấy chồng, ở đây làm đầu bếp cho tụi tui đi. – Nó rưng rưng nhìn Thiên. Cô nàng thở phào nhẹ nhõm
– Ngon quá !! – Hắn nói xong, cúi xuống ăn như hổ đói. Cả bọn cũng cúi xuống, vừa ăn vừa khen khiến cô nàng đỏ mặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!