Mộng Vũ Tinh Hà- Huyền vũ giới
Cứng đối cứng.
– Lão thiên… người đang đùa ta sao đây là gần 30 tên cường giả luyện khí cấp tám cấp chín đó vậy mà một người liền đánh ngã hết.
– Ngay cả nhân nguyên cảnh cũng chưa hẳn có khí phách này.
– Đỗ Anh Vũ của Đỗ gia xứng với danh xưng yêu nghiệt á.
Ngay từ mới bắt đầu Anh Vũ dĩ nhiên đã lao về phía trước dùng công pháp hệ mộc cường hóa lực đánh,một quyền bang bang đi ra từng tên giáp vệ cữu cấp lại ngã xuống. Cứ thế một hồi chỉ còn sót lại mười tên giáp vệ cửu cấp thiên phú không tệ còn trụ vững nhưng trên người lại không ít vết thương lớn nhỏ chồng chất.
Một màng này mọi người chứng kiến không khỏi ngây người nghị luận to nhỏ.
Mặt dù biết thiên phú của thiếu chủ nhà họ Đỗ là nghịch thiên nhưng vẫn chưa hề chứng kiến chiến lực cứ như vậy mà bá đạo như vậy. Đúng là có vốn luyến để kêu ngạo như vậy.
Mọi người có thể không biết nhưng đối với toàn bộ người trong gia tộc lại biết rất rõ. Đã nhiều năm như vậy rồi bọn họ còn nhớ rất rõ, từng năm từng năm trôi qua đối với đứa bé này nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn lại càng không ngắn. Cứ lại một ngày trôi qua đối với đứa nhỏ này là một chiến tích ví như là bị mọi người chế giễu bị những trận đòn quần ẩu,nhưng gan dạ ngày sau lại đánh tiếp đến khi nào đối phương bên kia khuất phục nhận lỗi mới dừng lại. Với cái tính ngon cố không ăn thua thiệc thì ngày nào hắn vẫn vết thương đầy mình nhưng ngược lại kể từ ngày đó được nhiều người trong tộc kính trọng cho đến năm nay thì đã là một thiếu chủ của đỗ gia được nhiều người ủng hộ. Họ biết đứa bé năm xưa cho đến nay cũng không khác gì, là một con nghịch lân đang ngủ say hễ ai mà chọc giận đến lân phiến của nó thì sẽ bị nó điên cuồng cắn nuốt.
– Thiếu chủ uy vũ…
– Anh Vũ ca ca… chúng ta ũng hộ ngươi.
Toàn thể lớn nhỏ trong Đỗ gia không nhịn được phấn khởi trong lòng lúc này mặt cho trưởng bối ngăn cảng vẫn là lao ra hò hét trợ uy vang vọng khắp sân.
Minh Ngọc lúc này vẫn là đang đứng một góc âm trầm nhìn vào, ai cũng không biết hắn là đang nghĩ gì trong đầu. Mười mấy năm qua cũng vậy, mặt dù ngoài miệng gặp người đệ này vẫn là cười thỏa mãn hài lòng nhưng sâu trong ánh mắt nội tâm hắn có một tia không cam tâm. Lúc này lòng hắn đã đưa quyết định bỗng bật cười tại chỗ giống như mọi người đều là xem trò vui.
– Phế vật… tất cả là lũ phế vật.
Tên Viêm Tống lúc này đứng chỗ cũng đã không nhịn được gầm lên dậm chân nhảy lên cao một chưởng nhào tới hướng đến đỉnh đầu Anh Vũ mà lao đi.
– Ca… sát…
– Mau bảo vệ thiếu chủ.
Thấy tình hình có biến trưởng lão gia tộc nhao nhao lao ra, đùa sao tên Viêm Tống này thống lĩnh cấm vệ không phải là quả hồng mềm. Hắn ba mươi tuổi cũng đã là nhân nguyên trung kỳ nội kình trung kỳ đỉnh phong, dù Anh Vũ có nghịch thiên đến đâu cũng chỉ là nhân nguyên sơ kỳ một thân cũng chỉ là nội kình sơ kỳ mà thôi. Nếu là chịu một chưởng này thì không chết được thì cũng bị phế đi.
Anh Vũ nhận được luồn kình lực đang dao động trong không trung định thân đứng vững tay thủ ấn đặt lên cao hơn đỉnh đầu chống đỡ.
– Muốn chống đỡ… đúng là ngu si vọng tưởng.
Viêm Tống thấy Anh Vũ không lùi bước lại còn muốn chống đỡ hắn cười lạnh trào phúng nói.
– Ầm… ầm
– Xong… một thiên tài cứ như vậy mà mất đi.
– Haizz… đúng là trời đố kỵ thiên tài mà…
Mọi người vây quanh thở dài nghị luận, lại có người hả hê xem kịch vui như là việc này không phải của mình.
Anh Vũ chịu một chưởng thân hình lúc này cũng chật vật không thể chịu được mặt đất lõm thành một cái hố xâu.
– Nhìn kìa là cơ thể hắn đang phát sáng… không là kim quang.
– Không sai kim quang…
– Trời là kim thuộc tính, là song hệ vũ giả á….
Tất cả mọi người dường như ngây ngốc, không hề nghĩ đến hắn lại còn có thể là vũ giả song hệ.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả mấy lão già khọm Đỗ gia cũng vậy tất cả đều ngạc nhiên kinh hỉ không thôi. Gia tộc có một nhân tài như vậy thì nếu như thiên tài như vậy cứ thế mà lớn mạnh thì bọn họ sẽ chứng kiến một thời kỳ mới của Đỗ gia. Người ta có câu” một người làm quan thì chó gà cũng lên trời mà”
– Tên xấu xa hắn lại có thể mạnh như vậy.
Một bên thiếu nữ khoảng chừng 15 nãy giờ cũng đang chăm chăm nhìn thân ảnh quen thuộc bên trên không ngừng siết chặt tay của ông ngoại mình sau đó hỏi:
– Ông ngoại! hắn sẽ không xảy ra vấn đề chứ.
– Cứ nhìn xem tình hình rồi tính sau… chưa đến máu chốt không nên ra mặt.
Vị lão gia gia này cũng ngây ngốc không thể tin được tên tiểu tử trước mặt này lại để cho hắn nhiều kinh hỉ vậy. Xem ra ánh mắt đứa cháu gái này thật là có ý tứ. Hắn cười nhạc sau đó lại thầm nghĩ” xem ra lần này hắn là muốn xuất thủ rồi.
Lúc này Anh Vũ thân hình hét lên kim quang chói lóa đẩy ngược Viêm Tống bay ngược trở lại miệng cũng không ngừng thổ huyết.
– Thật là có ý tứ.
Viêm Tống bay ngược ra sau ngẩn người, hắn không ngờ chiệu một chưởng của hắn vậy mà tên trước mặt này chỉ thổ huyệt mà thôi. Mắt lóe tinh quang hắn biết hôm nay không thể để cho tên này sống được nếu tên này sống sẽ ảnh hưởng đến căn cơ Viêm gia.
– Mau thông báo với tiểu thư thiếu chủ gặp chuyện cần người tương trợ.
Các trưởng lảo Đỗ gia nhận ra rằng lần này không thể kết thúc vụ việc êm xuôi liền gọi người thông tri với Nguyệt Ánh sau đó cũng dậm chân bay ra chắn trước mặt Anh Vũ.
– Đệ nuốt viên đan dược trị thương này đi.
Minh Ngọc cũng đến vội đem Anh Vũ đỡ lên sau đó đem viên đan dược nhét vào miệng hắn.
Anh Vũ nhìn Minh Ngọc gật đầu cảm kích sau đó nuốt đan dược vào bụng.
– Tống Thống lĩnh việc nay chắc là có hiểu lầm nào đó, vậy đi ngài coi như là nễ mặt Đỗ gia ta để chúng ta tìm hiểu kỹ càng sau rồi lại nói. Nếu không phải là thiếu môn chủ nhà ta làm thì mọi việc xem như xóa bỏ, còn nếu là hắn làm Đỗ gia ta cũng hướng Viêm gia có câu trả lời hài lòng.
Đỗ gia đại trưởng lão Đỗ Nhất Trí thấy tìn hình ngày càng trở nên căn thẳng đứng ra khuyên cang.
– Haha…. Viêm Phủ làm việc há lại một câu hiểu lầm liền xóa bỏ… Đây là Viêm Phủ ta không bản lĩnh hay là Đỗ phủ ngươi cuồng đây.
Bên ngoài lúc này một cỗ xe kỳ lân lân lớn hai bên thị vệ cẩm bào cùng tùy tùng theo sau trông rất là diễm lệ khiến không ít người hâm mộ ghen ghét, trách không được ai ai cũng chạy đua với quyền lực.
– Thành chủ vạn an…
Xe dừng chân ngay tại bên ngoài biệt viện Đỗ phủ Viêm Tống cùng đám giáp vệ bị thương lúc này vội vàng quỳ gối vấn an.
Mọi người cũng nhao nhao quỳ gối.
Bên trong xe hai thân ảnh đạp không bay ra kèm theo tiếng ríc gió rơi xuống bên cạnh người Viêm Tống hô:
– Miễn lễ.
Lão già râu tóc bạc phơ âm trầm nhìn thoáng qua mọi người xung quanh một hồi ánh mắt đầy lãnh ý lại nhìn Anh Vũ hừ lạnh nói:
– Tuổi còn trẻ… khó trách tâm cao khí ngạo như vậy… ngươi thức thời thì lăng ra chịu trói còn nếu vẫn còn ngon cố như vậy đừng trách lão phu độc ác.
Uy áp trúc cơ thật không đơn giản, Anh Vũ dường như cảm thấy sướng cốt dường như còn muốn vỡ vụng liền nhịn không được lại thổ huyết nét mặt tái nhợt.
– Con trai của Ánh Nguyệt ta sai ở đâu thì cũng nhất định phải làm rõ hà tất các trưởng bối như các ngươi ý già lên mặt như vậy.
Uy áp trên người Anh Vũ bị đặp tan lúc này một thân ảnh lăng không mà đến chắn trước mặt Anh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Viêm gia. Nàng thấy màng này cũng biết chuyện này đã không hẳn đơn giản là cứ như vậy mà dừng. Bởi vì nàng cảm thấy sự việc ngày hôm nay là đã chuẩn bị từ trước việc buông tha cho con trai của nàng là không có khả năng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!