Cưới Ma - Chương 20 : TÌM KIẾM
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Cưới Ma


Chương 20 : TÌM KIẾM


Khúc Thiêm Trúc nhanh nhẹn mở cửa, chân vẫn bướcđều, đi ra ngoài, miệng không ngớt lặp đi lặp lại: “Một! Một! Một HaiMột!”

Vì giọng cô ta nhỏ nên rất nhanh không còn nghe thấytiếng hô nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang “cộp, cộp,cộp…” đi xuống.

Tất cả, chỉ còn lại màn đêm, cái giá lạnh đầu mùađông, và tiếng trống ngực của Lục Lục đập thình thịch. Cô không dámđuổi theo gọi Khúc Thiêm Trúc quay lại, cô chỉ đi đi lại lại khắptrong phòng, không biết nên làm gì. Rồi cô bỗng nhớ ra nên gọi điệnthoại cầu cứu! Nhưng, Khúc Thiêm Trúc đến nhà cô chơi, rồi hóa điên,rồi đi mất… chuyện này là thế nào? Phải gọi điện cho ai? Cô nghĩđến Chu Xung, nhưng anh đang ở tận Thượng Hải, nước xa không cứu đượclửa gần, và sẽ chỉ khiến anh càng lo lắng.

Gọi 110? Không đúng việc. À, gọi 119. Không đúng, 119là cứu hỏa. Gọi 112, cũng không đúng, 112 là báo sửa chữa điệnthoại. Gọi 120! Khúc Thiêm Trúc là bệnh nhân tâm thần, gọi cấp cứu ytế là phải!

Cô bấm 120. Giọng run run: “Các vị mau đến…”

“Cô hãy nói từ từ. Cô đang ở đâu?”

Lục Lục líu lưỡi, chỉnh sửa mãi mới nói ra đượcđịa chỉ cụ thể.

“Cô nói chậm thôi, tình hình bệnh nhân đang thế nào?”

“Tôi có một cô bạn, đến nhà tôi chơi, đang nói chuyệnthì cô ấy phát điên rồi chạy ra ngoài…”

“Trường hợp này thì cô phải gọi cho bệnh viện tâmthần.”

“Tôi không biết số điện thoại của họ.”

“Tôi sẽ cho cô.”

“Nhưng bệnh nhân đã chạy mất rồi.”

“Cô phải gọi bệnh viện tâm thần, chứ chúng tôi khôngxử lý được tình huống này…”

Lục Lục không gọi cho bệnh viện tâm thần, vì mộtlà, khi họ đến nơi thì chắc chắn Khúc Thiêm Trúc đã biến mất; hailà, Lục Lục không phải người nhà của Khúc Thiêm Trúc, cô không thểquyết định để cho bệnh viện tâm thần đưa Khúc Thiêm Trúc đi.

Nhưng cô không có số điện thoại của gia đình KhúcThiêm Trúc. Lục Lục đành đuổi theo cô ta.

Lục Lục xuống dưới sân, nhìn quanh bốn phía. Cả khuvực vắng tanh, chỉ có những ánh đèn đường cô đơn, không thấy bóngKhúc Thiêm Trúc đâu.

Lục Lục dừng lại cố lắng nghe tiếng hô khẩu hiệulệnh. Xung quanh im lặng như cõi chết. Cô bỗng nhìn sang bãi cỏ bêncạnh, cỏ ở sát hàng rào sắt của khu chung cư mọc rất cao, liệu KhúcThiêm Trúc có trốn ở đó không? Rất có thể Lục Lục vừa bước đi thìcô ta sẽ như con mèo nhảy vọt ra chồm lên lưng cô, rồi cắn gáy cô…

Lục Lục nhặt một cành cây, từ từ bước lại, thọcbừa vào đám cỏ; cành cây khá chắc thọc vào cỏ khô cứng. Không thấygì.

Tìm một hồi không thấy Khúc Thiêm Trúc, Lục Lụcđành trở về nhà, bấm di động gọi cô ta. Có tín hiệu! Lục Lục giật mình,nghe thấy tiếng chuông di động ở rất gần, cô bước về hướng đó vànhìn thấy túi xách của Khúc Thiêm Trúc. Di động nằm trong túi đangréo chuông. Gay rồi. Di động của cô ta để ở nhà Lục Lục.

Lục Lục đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi. Chỉ còncách hỏi xem Hảo Thiên Trúc có biết số điện thoại của gia đình KhúcThiêm Trúc không, cô phải báo cho cha mẹ cô ta về tình hình này. Hiệngiờ là 2 giờ 23 phút sáng. Nước sôi lửa bỏng, không cần giữ kẽ làmgì. Nhưng Hảo Thiên Trúc tắt máy. Hết cách rồi! Đành chờ đến sángvậy. Lục Lục thức suốt đêm. Cô hay thức khuya, nhưng đây là lần đầutiên thức trắng đêm, có cảm giác đầu trĩu nặng, chân thì nhẹ bỗng.

8 giờ 23 phút sáng hôm sau, Lục Lục đã gọi được choHảo Thiên Trúc. Cô ta biết số điện thoại của gia đình Khúc ThiêmTrúc. Lục Lục bèn gọi ngay lập tức. Bà mẹ Khúc Thiêm Trúc nghe. HảoThiên Trúc đã dặn rồi, bà già này rất ghê gớm.

“Cô tìm ai?”

“Bác ơi, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc…”

“Nó không có nhà.”

“Cháu biết ạ. Hôm qua cô ấy đến nhà cháu chơi, bâygiờ vẫn chưa về nhà à?”

“Ý cô là sao?”

“Bác ạ, chúng cháu đang nói chuyện thì cô ấy bấtngờ bỏ đi, lúc đó… cô ấy rất không bình thường. Cháu lo quá.”

“Không bình thường như thế nào?”

“Cứ như bị bóng đè, nói năng rất lạ, các động táccũng rất kỳ cục…”

“Đêm hôm như vậy sao cô để cho nó ra ngoài một mình?Và, tại sao cô không báo cho tôi biết ngay?”

“Mãi đến sáng nay cháu mới hỏi được số điện thoạicủa nhà ta… Bác ơi, túi xách của cô ấy vẫn để ở nhà cháu, cháu sẽcầm đến đưa bác và tiện thể bàn cách xem sao…”

“Cô cứ gửi chuyển phát nhanh là được.” Giọng bà talạnh tanh.

“Vâng, được ạ.”

Lục Lục cũng hiểu rằng lúc này bà mẹ Thiêm Trúcrất bối rối.

Hơn 5 giờ chiều ngày 18 tháng 12, Lục Lục ra sân bayđón Chu Xung.

Anh đeo kính râm, đang đi sau đám hành khách trở ra.Lục Lục chưa nhận ra Chu Xung, cho đến khi Chu Xung bước đến bên vỗ vaicô, nói: “Cô em chờ ai thế?”

Lục Lục giật mình: “Đồ quỷ sứ ạ!”

Cô định xách hộ va ly nhưng Chu Xung không cho. Anh mộttay kéo va ly, một tay bá vai Lục Lục, cùng bước ra ngoài.

Lục Lục nói: “Anh… chắc có rất nhiều phóng viênchụp ảnh anh, và rất nhiều fan chạy đến xin chữ ký phải không?”

Chu Xung trả lời chẳng ăn nhập gì cả: “Con gáiThượng Hải đẹp thật!”

Cả hai lên xe buýt hàng không hướng về thành phố.Lục Lục kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua, rất lộn xộn, Chu Xung ngheù cả tai. Lục Lục phải rất tốn sức mới giải thích rõ Khúc ThiêmTrúc là ai, tại sao lại đến nhà mình.

“Em rất khổ sở, cảm thấy tại mình đã khiến cho côấy phát điên.”

“Đúng, đúng là tại em.”

“Anh không thể an ủi em một câu à?”

“Anh đang nghĩ, tại sao nhắc đến tấm ảnh cưới ma thìcô ta lại đâm ra loạn óc.”

“Có lẽ là sự trùng hợp. Cô ấy đang ở trạng tháichơi vơi dễ suy sụp, tấm ảnh đó biến thành ngòi thuốc nổ. Chắc chắncô ấy đã nhìn tấm ảnh đó trên mạng và rất sợ.”

Chu Xung nhìn sang Lục Lục: “Anh cho rằng có thể cómột mối liên hệ nào đó… Em nghĩ mà xem: máy tính nhà ta đã vài lầnxuất hiện tấm ảnh ấy, sau đó thì em quen Khúc Thiêm Trúc, tối qualại gọi cô ta đến nhà; khi em nhắc đến tấm ảnh cưới ma thì cô taphát điên…” Nói đến đây Chu Xung ngoảnh nhìn ra ngoài cửa kính xebuýt. “Cuộc sống này sắp biến anh thành Sherlock Holmes cũng nên, màanh chỉ là một ca sĩ.”

Lục Lục nói: “Bây giờ ta nên làm thế nào?”

Chu Xung nghĩ ngợi, rồi nói: “Đêm qua, có kẻ muốnnói chuyện với em qua máy tính chứ gì? Đáng lẽ em cứ nên nghe xemhắn nói gì…”

“Anh đi vắng, em đâu dám nghe?”

“Phải hiểu đối phương muốn gì, thì ta mới có cáchđối phó. Em đã đập máy tính đi rồi thì lúc này chúng ta chắng biếthắn định làm gì. Em nên nhớ rằng hắn không biến mất, hắn chỉ tạm đikhỏi tầm mắt của chúng ta mà thôi. Điều này càng đáng sợ.”

“Bây giờ ta nên làm gì?”

“Xuống xe, chúng ta đi mua chiếc máy tính mới. Nó sẽlại xuất hiện cho mà xem.”

“Có thể như thế không?”

“Nó không nấp trong máy tính, máy tính chỉ là phươngtiện để giao lưu mà thôi.”

Cả hai xuống xe, trời đã tối, họ đi thẳng đến cửahàng điện máy Tô Ninh mua một chiếc Laptop mới. Sau đó vào nhà hàngăn bánh bao, rồi khoác tay nhau trở về trong làn gió lạnh.

Chiếc máy tính mới khiến tâm trạng cả hai đều dễchịu, thậm chí quên cả lý do tại sao phải mua máy mới. Từ nay LụcLục sẽ dùng nó chơi “World of Warcraft”, còn Chu Xung sẽ dùng để soạnca khúc, tốc độ máy tính này rất nhanh.

Về đến nhà, cả hai lập tức bật thử, thấy không vấnđề gì. Rồi Chu Xung lại đi tắm, xong xuôi trở ra, anh tắt hết đèn. Đêmnay không trăng, cả căn hộ tối om, bên ngoài gió to đang rú rít cứ nhưđang hùng hổ muốn đi tìm ai đó.

Chu Xung ấn Lục Lục xuống giường, anh biến thành mộtcon báo nhỏ, thở dồn dập, nói: “Anh đây!”

Lục Lục khẽ nói: “Em thấy…”

Giọng Chu Xung dứt khoát, giọng Lục Lục hơi mơ hồ.

Chu Xung: “Sao? Em không nhớ anh à?”

Lục Lục nằm dưới, ngoảnh đầu sang bên, nói: “Em cứcảm thấy có người đang nhìn chúng ta.”

“Khúc Thiêm Trúc à?”

“Đôi mắt ấy… chắc chắn đang ở trong nhà chúng ta.”

“Tối thế này, nó nhìn thấy gì được?”

“Biết đâu càng tối nó càng nhìn rõ!”

“Anh bất chấp! Anh thích có người nhìn!” Động táccủa Chu Xung càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Anh quá đáng thật!”

Rồi cả hai thân thể dần nóng bỏng, họ quên hết thảy,như thể cả thế giới này chỉ có hai người thỉnh thoảng khẽ ú ớ rênrỉ, cái mềm mại càng thêm mềm mại, cái cứng cáp càng thêm cứngcáp.

Cả hai không biết rằng sau khi Chu Xung tắt đèn thìcon vật kỳ lạ kia đã đội chiếc nắp cống ngoi lên ra khỏi cái lỗ tốiđen. Nó bò qua phòng khách, bò vào phòng ngủ, rồi bò lên giường. Nóđã bò vào giữa hai đôi chân của họ, ve vẩy đuôi, lẳng lặng đứngnhìn. Nó cùng màu với bóng tối.

Ngày 19 tháng 12, gió đẹp trời đẹp, Chu Xung lại đilàm gia sư dạy đàn. Lục Lục vẫn nhớ đến Khúc Thiên Trúc, cô bèn gọiđiện đến nhà cô ta. Lần này là một giọng nam, chắc là ông chú dượngcủa Khúc Thiêm Trúc.

“Chào chú, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, cô ấyđã về nhà chưa ạ?”

Giọng nam thời dài, nói: “Mấy hôm nay chúng tôi huyđộng toàn bộ họ hàng bạn hữu đi tìm nó. Chiều qua bà xã tôi đãtìm thấy nó ở gần khách sạn Tây Sơn. Nhưng hiện nay con bé đã hóarồ hóa dại, không nghe không hiểu ai nói gì nữa rồi. Mẹ nó gọi tôiđến, phải vất vả lắm mới đưa được nó về nhà, nhưng nửa đêm hôm quanói lại chạy mất rồi…”

Lục Lục thở phào. Lần này Khúc Thiêm Trúc đi từnhà cô ta, Lục Lục sẽ vợi hẳn phần trách nhiệm. Cô cũng biết mìnhnghĩ thế này thật là ích kỷ.

“Chú và cô đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ lại tìmthấy Thiêm Trúc thôi! Cháu đang rỗi, cháu cũng sẽ đi tìm giúp.”

“Chú rất cảm ơn cháu.”

“Nếu Thiêm Trúc về nhà thì phiền chú gọi điện chocháu biết tin.”

“Được, được.”

Điện thoại xong, Lục Lục ra khỏi nhà. Cô muốn tìmthấy Khúc Thiêm Trúc, không chỉ vì cô ta mà còn vì chính mình nữa.Ra khỏi khu chung cư, Lục Lục thấy đường phố xe cộ đông nghẹt, xe nàocũng phóng với tốc độ rất nhanh, cứ như họ đang đuổi bắt hoặc đangtrốn tránh thứ gì đó. Lục Lục ngẩn người. Thành phố rộng lớn đôngđúc thế này, biết đi đâu để tìm Khúc Thiêm Trúc? Tìm một người bìnhthường còn dễ, vì ta có thể đoán họ đang định làm gì, có thể điđâu, chứ tìm một người tâm thần thì hành động của họ chẳng có quyluật nào hết, rất có thể người ấy đang đứng loanh quanh ở hiệu bánthuốc tránh thai hoặc đang ngồi bên đống phân xanh ở ngoại thành, hoặctrèo lên nóc nhà Viện kiểm sát hay đang đứng ở dưới cống ngầm cũngnên…

Lục Lục cứ thế lững thững đi không mục đích, rồi côđi đến gần khách sạn Tây Sơn lúc nào không biết. Có lẽ vì lúc nãyông chú dượng của Thiêm Trúc nói chiều qua bà mẹ đã tìm thấy cô taở đó.

Con phố nhỏ vắng tanh, không thấy bóng ai. Hay là côta đến câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert?

Đi vòng qua khách sạn Tây Sơn, Lục Lục nhìn thấy ngaycâu lạc bộ này. Đó là một ngôi nhà độc lập hai tầng, treo tấm biểnrộng nền vàng chữ đen. Một anh bảo vệ đứng cửa, trông khá giốngHoàng Bột.

Cô bước đến cánh cửa quay, một cô gái bước ra hỏi:“Chị muốn tập thể hình à?”

“Không, tôi chỉ đến xem sao…”

“Tôi giới thiệu với chị nhé!”

“Khỏi cần. Cứ để tôi tự nhiên.”

“Tôi sẽ dẫn chị lên gác.”

“Cô cứ làm việc đi, tôi chỉ muốn tìm một ngườiquen.”

“Vâng, tùy chị.”

Bứt khỏi cô gái nhiệt tình, Lục Lục nhìn khắp đạisảnh. Không thấy bóng Khúc Thiêm Trúc đâu. Cô đi cầu thang xoáy bướclên tầng hai.

Nhìn thấy hơn chục khách hàng đa số là phụ nữ trungniên, phần lớn bụng phệ nặng nề đang làm các động tác do một namhuấn luyện viên hướng dẫn. Chỉ có một cô gái trẻ đang chạy trên máytập chạy, mặt mũi vã mồ hôi. Không thấy bóng dáng Khúc Thiêm Trúc.

Trước khi trở xuống, Lục Lục nhìn anh chàng huấnluyện viên: nước da màu đồng hun, cơ bắp cuồn cuộn, nổi cục trông rấtquái. Cô không dám tưởng tượng nếu Chu Xung biến thành như thế, liệucô có dám nghiến răng duy trì tình yêu đến cùng hay không. Chắc cô sẽ chếtnghẹn mất thôi!

Ra khỏi câu lạc bộ, cô lại nhìn thấy anh bảo vệ lúcnãy, đúng là quá giống Hoàng Bột. Cô ngờ ngợ, hay chính anh ta làHoàng Bột, đang muốn “trải nghiệm” thực tế cuộc sống? Lục Lục bènbước lại gần, hỏi: “Anh ơi, huấn luyện viên Triệu Tĩnh đâu?”

Anh ta liếc nhìn Lục Lục, rồi nói: “Anh ấy không cóở đây.”

“Không có?”

“Không rõ anh ấy đi đâu.”

“Lâu nay không về à?”

“Tôi đoán rằng sẽ không trở về nữa.”

“Cảm ơn anh.”

Triệu Tĩnh vẫn mất hút, không rõ sống chết ra sao.

Lục Lục bỗng nghĩ đến một khả năng: có lẽ nếu tìmđược Khúc Thiêm Trúc “dở người”, bám theo cô ta, thì có thể tìm thấyTriệu Tĩnh đang mất tích. Tại sao lại có suy nghĩ ấy, chính Lục Lụccũng không rõ. Có lẽ Khúc Thiêm Trúc đã giết Triệu Tĩnh, rồi khéoléo giấu xác ở đâu đó không ai có thể tìm ra; hiện giờ cô ta hóađiên nhưng đầu óc vẫn vô thức nhớ được nơi ấy… nửa đêm, sẽ như ngườimộng du đi đến nơi… bưng cái xác đó ra, dựng cho ngồi lên để “tròchuyện”. Khúc Thiêm Trúc sẽ ngồi đối diện với Triệu Tĩnh, nói hếtchuyện mới rồi đến chuyện cũ, cuối cùng lại vác cái xác ấy giấukín, sau đó bước đi…

Lục Lục vừa nghĩ ngợi lung tung vừa cất bước. Bênđường có một quán cà phê trông quen quen. Cô nhớ ra rồi: khi cô đanggiận dỗi Chu Xung, cô và Hồ Tiểu Quân đã vào quán này ngồi tâm sự.À, đã lâu không thấy Tiểu Quân nhắn gì cho cô qua máy tính, Tiểu Quânđang làm gì nhỉ? Cô lấy di động ra gọi cho Tiểu Quân, định bảo nếuTiểu Quân rỗi rãi thì mới ra quán cà phê tâm sự về những chuyệnchẳng đâu vào đâu xảy ra gần đây. Nhưng vẫn là giọng nói đều đều“thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách vuilòng gọi lại sau” vang lên. Lục Lục bỗng nhớ ra hai hôm trước cô đãgọi cho Tiểu Quân mà cũng không liên lạc được. Cô sốt ruột gọi thêmvài lần, kết quả vẫn thế. Cô bạn này đi đâu nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN