Cưới Ma - Chương 56 : ĐÊM THỨ BA
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Cưới Ma


Chương 56 : ĐÊM THỨ BA


Còn Trường Thành? Anh ta như con chim bị bắn hụt.

Chu Xung và Lục Lục đi rồi anh cảm thấy khách sạn ở Đa Minhkhông an toàn nữa, phải đi khỏi đây. Anh cầm theo chứng minh thư và tiền bạc, vờnhư chẳng có chuyện gì bước chân ra khỏi khách sạn. Vừa đến ga Dao Găm thì nhìnthấy tay tài xế lái xe để ria mép bước lại, cười hì hì hỏi anh :\”Có cần đixe không?\”

Trường Thành nói:\”Có đi Đồng Hoảng không?\”

Người lái xe có ria nói:\”Có\”

Trường Thành hỏi:\”Bao nhiêu?\”

Người lái xe có ria đáp:\”Tám chục!\”

Trường Thành gật đầu:\”Được!\”

Rồi anh cảnh giác nhìn quanh, có và người mải miết đi bộ dườngnhư không ai chú ý đến anh.

Anh lái xe đi sang đường bên kia, nổ máy. Trường Thành bướcsang mở cửa dưới định chui vào xe, nhưng anh chợt đứng lại, thận trọng nhìn ngườilái xe, nói:\”Anh sẽ chở tôi đến Đồng Hoảng chứ?\”

Người lái xe mỉm cười:\”Anh chỉ chi tám chục, anh tưởngtôi sẽ chở anh về tận Bắc kinh hay sao?\”

Trường Thành đứng sững người. Sao anh ta biết mình từ BắcKinh đến, hay anh ta chỉ thuận miệng nói thế thôi?

Anh nhìn quanh, không thấy chiếc taxi nào khác. Được đánh liềumột phen, lên xe vậy!

Xe chạy rồi, Trường Thành hồi hộp ngó nhìn ra ngoài, anh lomình không thể dễ dàng thoát khỏi thị trấn này như vậy!

Xe chạy qua bưu điện, quán ăn, quán trà, quán bi a, hiệu làmđầu, hiệu bán cư ngụ…rồi ra khỏi thị trấn Đa Minh.

Chẳng lẽ cứ thế này là mình thoát?

Tim Trường Thành Thình thịch đập như điên, không rõ vì sợhãi hay vì xúc động.

Người lái xe có ria mép không nói gì hết thỉnh thoảng liếclên gương chiếu hậu phía trên bên phải nhìn Trường Thành. Trường Thành tránhánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài cửa kính. Dọc đường không có dấu hiệu gì bấtthường.

Khúc Thiêm Trúc từng dặn dò chưa làm xong nhiệm vụ thì khôngđược đi khỏi đây, nếu không se bị chết thảm như những con hắc tinh tinh ấy. Bâygiờ xem ra những lời ấy chỉ là hù dọa mà thôi.

Nhưng anh bỏ đi rồi, liệu họ có gửi cho công an đoạn băngquay cảnh anh giết Hồ Tiểu Quân không?

Rất có thể! Nhưng dù họ không gửi thì anh vẫn là hung thủ giếtngười, Tiểu Quân không còn nữa, là sự thật không thể khác.

Trước khi trở về Bắc Kinh, anh phải tính đến rất nhiều khảnăng và cách đối phó. Nhưng anh cũng hiểu rằng dù có nghĩ ra một ngàn cách đốiphó thì anh vẫn có thể bị sa lưới vì công an sẽ tìm ra hơn một ngàn chỗ sơ hở củaanh.

Là tội phạm, Trường Thành ẩn trong bóng tối sâu hơn, TrườngThành không thể biết họ đã nắm được những gì, cũng như anh không thể biết họ đãgiăng bao nhiêu tấm lưới…

Điều duy nhất lúc này anh có thể làm là mở di động, tháo pinra, có thể đến Đồng Hoảng sẽ có sóng, nếu lúc ấy có ai ở Bắc Kinh gọi cho anhnhưng anh không nghe máy, tức là anh sẽ nằm trong diện nghi vấn. Vậy máy củaanh phải vĩnh viễn không liên lạc được.

Anh lái xe có ria đã làm đúng cam kết: đưa Trường Thành đếnĐồng Hoảng. Những ngôi nhà cũ mới chen nhau, những ống khói lô nhô cao thấp, ĐồngHoảng đây rồi.

Nhưng anh ta không đưa Trường Thành ra ga tàu hỏa, anh tanói phải giao ban. Trường Thành cũng chấp nhận anh trả tiền xe. Sau đó anh ngồixe lôi, chỉ lát sau đã đến ga Đồng Hoảng.

Ga rất nhỏ, khách cũng không đông. Trường Thành mua vé đi TầnThị, vé giường mềm. Anh không thể đi Bắc Kinh. Anh sẽ đến Tần Thị rồi đi taxi vềBắc Kinh như cách anh và Tiểu Quân đã đi.

Các toa vé ngồi, toa vé giường cứng chật cứng người, như vậysẽ có nhiều cặp mắt, nên anh mua vé giường mềm. Nếu tào có toa dành riêng cho mộtngười thì dù đắt đến mấy anh cũng mua vé. Lúc này anh rất cần yên tĩnh. Anh sợbất cứ cặp mắt nào.

Ba hành khách cùng toa với Trường Thành đều là người địaphương, gồm hai người già và một thanh niên tầm 18-19 tuổi, hình như họ cùngbuôn bán dược liệu, dọc đường họ toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng địaphương. Trường Thành nằm giường trên, suốt từ sáng đến tối không ăn gì mà cũngkhông hề thấy đói. Lúc hơn 11 giờ đêm, ba người kia vẫn ngồi dưới nói chuyện ồnào không ngớt, Trường Thành thấy bực mình, không nén nổi nữa, gắt lên:\”Ngủđi!\” Họ đều ngạc nhiên. Rồi một ông già đứng dậy nói:\”Nếu anh còn hétlên nữa tôi sẽ ném anh qua cửa sổ anh có tin không?\”

Trường Thành \”hừ\” một tiếng, ngồi dậy nhìn xuống:ông ta ăn mặc bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, đang nhìn thẳng vào anh. Anh địnhphản bác nhưng lại thôi, chỉ im lặng nằm xuống kéo chăn trùm kín. Cũng may, bangười ấy không nói chuyện nữa, họ lần lượt nắm xuống ngủ.

Hôm sau, Trường Thành vẫn không ăn uống gì, cũng không đi vệsinh. Buổi chiều thì tàu hỏa đến Tần Thị.

Xuống tầu rồi, Trường Thành ra taxi đi Bắc Kinh. Lúc đi quacung thể thao, anh nhìn thấy tờ áp- phích khổng lồ vẽ bốn thành viên của ban nhạc\”90\”, tối mai biểu diễn. Họ lại đến Tần Thị! Trường Thành muốn chửi đổngmột câu, nhưng lại nén lại được. Anh nghĩ, tất cả là do số phận sắp đặt.

Khi xe về đến Bắc Kinh trời đã tối. Trời tối khiến anh thấyyên tâm hơn. Bây giờ nên đi đâu? Không thể ở khách sạn. Thuê nhà vậy? Nhưng nếubị người ta nhận ra thì anh cứng họng khó mà thanh minh: anh có nhà, taị saokhông về mà phải ra ngoài thuê chỗ ở? Rõ ràng kẻ có tật giật mình. Cuối cùnganh quyết định trở về căn nhà tân hôn của anh cà Hồ Tiểu Quân.

Hiện giờ anh đang nằm trong diện mất tích, anh lại có vẻ làngười bị hại, chắc chắn công an sẽ không theo dõi căn nhà này. Xe chạy vàotrung tâm, Trường Thành bảo dừng lại, anh trả tiền rồi xuống xe. Sau đó anh lênmột chiếc taxi khác chạy thẳng đến khu nhà mới.

Đến nơi, Trường Thành đứng ở dưới sân nhìn lên, căn nhà mớitối om. Đảo mắt thấy xung quanh không có ai , anh lập tức bước vào cửa dẫn lêncầu thang nơi có căn phòng của anh và Tiểu Quân. Anh không muốn bật đèn hànhlàng, cứ thế anh lần từng bậc cầu thang, rất nhẹ chân, đi lên tầng bốn. Nhìncăn hộ đối diện thấy mắt thần tối om, ạnh mới nhẹ nhàng rút chìa khóa ra mở cửanhà minh, hầu như không gây tiếng động nào, rồi bước thật nhanh sau đó rón rénkhoá cửa lại.

Xong xuôi tất cả Trường Thành ngồi bệt xuống sàn nhà, toànthân run rẩy. Một hồi lâu sau, anh đứng dậy ngồi lên đi-văng. Anh không bậtđèn, sẽ mãi mãi không thể bật đèn, từ bây giờ anh luôn phải ẩn mình trong bóngtối. Trường Thành đã chuẩn bị sẵn vô số lời bịa đặt, ví du: anh sẽ nói là anhcùng Tiểu Quân đi du lịch Đồng Hoảng, bị hai tên một già một trẻ khống chế,chúng không cướp tiền bạc mà chỉ lôi Tiểu Quân đi. Anh sẽ ám chỉ chúng cưỡngdâm, chứ không thể nói mình bị cướp tiền, vì như vậy người ta cũng căn vặn anhlấy đâu ra tiền để mua vé tàu xe trở về Bắc Kinh. Nếu bịa rằng anh ở lại ĐồngHoảng làm thuê kiếm tiền, thì anh sẽ phải chứng minh anh làm thuê cho ai. Anh sẽnói, hai tên bịt mặt ấy bịt mắt anh, lôi anh ra một nơi hoang vắng, vứt anh ởđó. Anh đã vất vả đi tìm Tiểu Quân nhưng không thấy người cũng không thấy xác,đành một mình trở lại Bắc Kinh…

Nhưng, muốn nói dối như thế, trước hết phải làm một truyệnquan trọng: chủ động chạy đến khai báo, chứ không thể để cho đến lúc , công anlôi ra xét hỏi rồi mới trình bày, lúc đó các lời bịa đặt khác sẽ là vô ích. Anhphải một mực giữ vững lời khai, không để một chút sơ hở nào. Nhưng lúc này anhlại thiếu tự tin về tính chặt chẽ của lời khai. Anh cũng không tin tưởng tâm lýcủa mình thật sự ổn định để có thể đối mặt với công an.

Điện thoại cố định bỗng đổ chuông. Anh sợ phát run. Khuya thếnày có thể là ai? Cha mẹ Tiểu Quân? Công an? Hay nhân viên của công ty anh? Dùlà ai, anh cũng không thể nhấc máy.

Chuông tiếp tục reo từng hồi như ở dưới địa ngục vang lên.Thần kinh Trường Thành căng lên như dây đàn, run rẩy. Sau một hồi lâu, chuôngđiện thoại cũng im tiếng.

Trường Thành từ từ đứng dậy bước đến bên máy điện thoại,nhìn màn hình: số máy cảu thành phố này, số máy lạ. Chắc có ai đó gọi nhầm? Ýnghĩa này vừa nảy ra anh đã thấy là ngu xuẩn. Lẽ nào anh vừa về đến nhà thì lậptức có người gọi nhầm vào máy này? Không thể.

Vậy thì có thể là ai? Kẻ đó là nam hay là nữ? Phải chăng kẻđó đã nhìn thấy anh bước vào căn nhà này? Tim anh như muốn ngừng đập, anh vộingồi xuống.

Ngồi vài phút, anh nhìn lên đồng hồ treo tường đã nửa đêm.Đây là chiếc đồng hồ mới mua, Trường Thành chưa đối chiếu và chỉnh lại giờ chochính xác. Có thể là nó nhanh hoặc chậm một chút, nhưng lúc này vẫn là rất khuyarồi.

Anh từ từ bước vào phòng ngủ, cởi quần áo, lên giường nằm.Lúc này anh mới nhớ ra đã hai hôm nay mình chưa ăn gì. Không gian yên tĩnh. Trướcmắt anh vẫn an toàn. Anh nằm nghiêng, nhớ đến những ngày anh và Tiểu Quân cònbên nhau. Tiểu Quân thích xem tivi, cô thường ngồi đi-văng gác chân lên bàn, vừaăn quà vặt vừa xem những bộ phim thần tượng trẻ tuổi, thỉnh thoảng lại bật cườikhanh khách. Nếu tivi chuyển chương trình khác chẳng hấp dẫn nữa cô sẽ gọi vánglên:\”Trường Thành, cái điều khiển ti vi đâu?\”

Đôi khi cô chạy vào bếp, rồi kêu lên một tràng:\”TrườngThành, sao anh vẫn chưa nấu cơm? Em đói rồi đói rồi đói rồi!\”

Và, cô chưa bao giờ cầm theo khăn bông mỗi khi vào nhà tắm.Khi tắm xong, cô lại ghé ra cửa gọi:\”Anh ơi đưa em cái khăn bông! Maulên!\”

Mỗi khi đi vệ sinh, Tiểu Quân cũng chẳng thèm để ý trong đócòn giấy vệ sinh hay không, xong việc cô mới nhìn quanh rồi lại gào tướnglên:\”Trường Thành!Giấy…\” Tuy nhiên trong tình huống này cô không đểcho Trường Thành vào, mà chỉ để anh nhét giấy qua cửa mà thôi.

Nhớ lại những hình ảnh đáng yêu đó của Tiểu Quân, TrườngThành lại thấy lòng bồi hồi. Bỗng chuông điện thoại lại vang lên\”reng,reng, reng…\” từng hồi rất cấp thiết. Toàn thân anh lạnh toát, trực giácmách bảo anh đây là cú phôn đòi mạng.

Trường Thành sợ hãi. Anh bỗng thấy thù hận cái thế giới này.Anh thù hận lão già trên tàu hỏa dọa sẽ ném anh xuống, lão đáng bị uống mộtviên thuốc mê, bị tiêm thuốc cyaniding, sau đó lão sẽ chết giống như Tiểu Quân,thậm chí các vết nhăn trên mặt lão sẽ căng ra, phẳng phiu như được bơm nước…

Trường Thành thức trắng đêm. Trời vừa sáng anh ngồi dậy, nơmnướp ngó nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường. Trên bậu cửa sổ có chậuhoa thủy tiên đã héo khô mất một nửa. Anh biết mình không thể tưới hoa cũng khôngthể vứt nó đi. Bởi nếu thế có ai đó đang theo dõi căn nhà này sẽ nhận ra trongnày có người. Rèm cửa sổ chỉ mở nửa chừng, anh sẽ mãi mãi để nó như vậy.

Cuối cùng như một u linh, Trường Thành mở cửa sắt chống trộm,lặng lẽ ra đi thật nhanh, xuống cầu thang, lúc này khu chung cư không một bóngngười, anh phải đi mua đồ ăn.

Phía nam là cổng chính của khu chung cư. Cổng phía tây thìkhóa quanh năm, không có bảo vệ, có một ngách nhỏ có thể ra vào. Trường Thànhra vào bằng lối này, anh đi vào con phố nhỏ, rồi nhìn thấy một cửa hàng tạphóa. Anh vào mua một lô mì ăn liền và nước khoáng, sau đó liền vội vã rời đi.

Khi trở lại khu chung cư, đã thấy vài ông bà già ra sân tậpthể dục, may mà họ không quen anh. Anh lại như một u linh bước vào cổng của tòanhà, rón rén đi lên tầng bốn, thật nhẹ tay mở khóa cửa rồi chui tọt vào trong.

Lúc này anh bắt đầu cảm thấy dạ dày lâm râm đau, anh nấy mộtgói mì ăn lấy ăn để. Sau đó ra ghế ngồi ngẫm nghĩ tại sao đêm qua mình lại nghethấy tiếng Tiểu Quân….Nghĩ mãi nghĩ mãi đến mức đầu ong lên, anh tặc lưỡi quyếtđịnh không nghĩ nữa, nếu không anh sẽ phát điên mất!

Anh cũng không biết mình sẽ trốn như thế này bao lâu, anh chỉcòn cách tự an ủi mình: cái khó ló cái khôn rồi sẽ có lối thoát!

Dưới sân đã bắt đầu ồn ào tiếng người lớn đi làm, trẻ con đihọc.

Trường Thành định mở tivi xem nhưng lại sợ hàng xóm nghe thấytiếng. Anh hối hận, lẽ ra sau khi tân trang nhà cửa anh nên đem máy tính về đâythì bây giờ có thể lên mạng. Lúc này căn nhà mới chẳng khác gì nhà tù.

Đến trưa, Trường Thành đứng dậy bước ra cửa sổ, hé rèm nhìnxuống sân. Một chị hình như là bảo mẫu đang dắt đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi, trờiquá lạnh, đứa bé phải trừm khăn kín mặt, một ông lão cưỡi chiếc xe đạp khá caođi chợ mua thức ăn về, đạp vòng qua chị bảo mẫu và đứa bé rồi dừng xe trước cửamột căn hộ, khóa xe lại, xách thức ăn bước vào, một anh bảo vệ đang đi, lúc điqua đống rác hình như phát hiện thấy có cái gì bèn dừng lại rồi đi tiếp; látsau một phụ nữ trung niên đi đến bà ngẩng lên nhìn về phía căn hộ của TrườngThành. Anh sợ đến phát run, vội lùi ngay lại. Người phụ nữ trông rất thiểu não, chính là mẹ của Tiểu Quân!

Sao bà lại đến đây? Có phải bà đã biết trong nhà anh có ngườiHay là, vì không tìm thấy con gái, quá sốt ruột nên ngày nào bà cũng đến đây điloanh quanh? Điều khiến Trường Thành lo sợ là liệu bà có chìa khóa không? Biếtđâu, Tiểu Quân trước khi đi đã gửi mẹ chìa khóa căn nhà này?

Tim Trường Thành giống như cỗ máy đang bị trục trặc, đập loạnlên như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đầu anh ong ong với suy nghĩ, nếu mẹ TiểuQuân mở cửa bước vào căn nhà này thật, thì anh có bắt bà vĩnh viễn nằm lại đâykhông?

Một lát sau Trường Thành lại ghé mắt nhìn xuống sân. Khôngthấy mẹ Tiểu Quân đâu nữa.

Bà ấy đã đi rồi, hay bà ấy sẽ vào đây?

Ngoài cầu thang có tiếng chân bươc, Trường Thành vội nhìnqua mắt thần, trời đất ơi! mẹ Tiểu Quân đến!

Bà dừng lại trước cửa, nghe một lát, sau đó gõ cửa \”cộc,cộc, cộc…\”Anh và bà chỉ cách nhau cái cánh cửa! Rồi bà khẽ gọi:\”TiểuQuân!\”

Trường thành thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Xem ra bà không biếtanh đã trở về, nếu không bà đã gọi: \”Trường Thành\”. Có lẽ ngày nào bàcũng như một người lẩn thẩn đến đây xem con gái đã về chưa.

Cho đến lúc này Trường Thành vẫn không thể biết bà có chìakhóa hay không. Bà đứng chờ một lúc rồi chầm chậm bước đi. Trường Thành đứng dựalưng vào tường thở hổn hển.

Cả một ngày trời Trường Thành chỉ ăn có một gói mì nhưng uốngđến vài chai nước. Anh thấy mắt khô. mũi khô. miệng khô, ruột gan khô, da khô,tóc khô, tâm trạng khô…toàn thân anh khô không khốc, và háo nước.

Anh không đến công ty, không rõ mấy nhân viên còn đi làmbình thường không, hay nghe tin ông chủ mất tích thì đã giải tán mỗi người mộtnơi rồi? Anh không biết gì hết.

Trời tối dần, Trường Thành vẫn không dám bật đèn, anh lêngiường nằm và tiếp tục nghĩ kỹ cách nói dối sao cho trọn vẹn không chút sơ hở.

Lúc này chẳng biết là mấy giờ, trong nhà ngoài nhà đều tốiom như nhau. Khi anh lơ mơ sắp ngủ, bỗng lại nghe thấy tiếng Tiểu Quân gọi:\”Trường Thành, đưa em cái khăn bông! Mau lên!\” Anh ngồi bật dậy, loạngchoạng bước đến tủ áo, khăn tắm của anh và Tiểu Quân đều treo trong tủ.

Khi đưa tay ra định mở tủ, anh bỗng dừng lại nhận ra mìnhđang mơ hồ lú lẫn, anh vội ngoảnh ra cửa buồng ngủ. Ai ở toilet vừa gọi anh?

Anh cầm con dao găm vẫn đặt dưới gối, từ từ bước ra. Giọngnói vừa rồi chính xác là giọng Tiểu Quân! Bây giờ anh sẽ dùng con dao này đốiphó với người anh yêu, chỉ cần Tiểu Quân gọi câu nữa thì cô mãi mãi câm lặng.

Vẫn không dám bật đèn, Trường Thành từ từ bước đến củatoilet, mở phắt cánh cửa. bên trong tối om. Anh chờ một lát, rồi thử gọi:\”TiểuQuân…\” Bên trong im lặng.

Anh lại run run nói:\”Tiểu Quân…khăn bông đây…\”Vẫn im lặng.

Anh dò dẫm bước vào, lần sờ…chỉ thấy tường ốp gạch memtrơn nhẵn, lạnh như băng. Anh ngồi xuống sờ dưới sàn, khô ráo không một hạt nước.Anh trở ra, lần lượt nhìn hết các phòng, kể cả phòng ngủ, phòng đọc sách, phòngdành cho đứa con cưng tương lai… đều không có ai cả. Anh chạy vào phòng ngủngồi xuống giường, đờ đẫn. Anh tin chắc Tiểu Quân đã về và đang ở ngay trongphòng nhà này!

Trưa hôm sau, Trường Thành uống hết chau nước khoáng cuốicùng. Anh không thể uống nước máy, vì cứ uống vào là đau bụng. Hết cách, anhđàng phải ra ngoài mua nước. Trước khi đi anh lục tìm cái mũ len trùm đầu đôilên, lại đứng gần cửa nghe ngóng một lúc. Khi đã chắc chắn ngoài hành langkhông có ai, anh mới mở cửa lén ra.

Anh lại ra khỏi khu chung cư qua cổng phía tây, đi qua conngõ rất hẹp rồi ra đường cái. Ánh nắng chan hòa, không khí rất trong lành, ôtôchạy qua chạy lại như mắc cửi. Anh bị ngột ngạt bởi không khí như nhà tù giam lỏngtrong căn hộ của mình quá lâu, lúc này anh như một tù nhân được cho ra sân hónggió. Trường Thành thèm khát nhìn ngắm, hít thở và hưởng thụ ánh sáng chan hòacùng bầu không khí thoáng đãng bên ngoài, anh rất không muốn về nhà.

Phía trước không xa là một công viên. Mọi ngày, Trường Thànhchẳng bao giờ vào đó. Nhưng bây giờ anh muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lúccho thư giãn đầu óc.

Chưa bước vào công viên, anh đã nhìn thấy bên đường có mộtngười mù đang ngồi trước mặt ông ta trải một vuông vải bên trên vẽ hình bátquái Phục Hy, và một hàng chữ chúng ta mới chỉ biết một nửa của thế giới.

Trường Thành dừng lại ngồi xổm trước mặt người mù, khiêm tốnchàm:\”Tiên sinh…\”

\”Tửu, sắc, tài, khí, anh muốn hỏi điều gì?\”

\”Tôi muốn gặp một người, một người đã qua đời…liệu cóđược không?\”

\”Sinh tử là hai ngả khác nhau. Muốn gặp nhau thì phảithông qua trung gian\”.

\”Tôi muốn gặp người ấy trong thực tế chứ không phảitrong mơ, tôi muốn nói chuyện với cô ấy\”.

\”Là nữ à?\”

\”Vâng\”.

\”Anh phải cho tôi biết giờ, ngày, tháng, năm qua đời\”.

Trường Thành nghĩ ngợi rồi nói:\”Khoảng hơn 2 giờ sángngày 12 à không ngày 13 tháng 12 năm 2010\”.

Người mù bấm đốt ngón tay tính toán, bỗng nhiên bàn tay nhợtnhạt của ông run bần bật, rồi ông quay sang Trường Thành: \”Chết oan phảikhông?\”

Trường Thành hoảng hốt, không biết nên thừa nhận hay phủ nhận.Người mù không truy hỏi, chỉ nói: \”Cứ về đợi, đêm nay, vào giờ cô ấy đi,cô ấy sẽ xuất hiện. Nhớ rằng: anh nói gì với cô ta cũng được, nhưng cấm nhắc đếnchữ Minh\”.

\”Là chữ Minh nào?\”

\”Tất cả những chữ phát âm là Minh\”.

Trường Thành nghĩ ngợi:\”Vâng, tôi nhớ rồi. Tôi phải gửitiên sinh bao nhiêu?\”

Người mù nói:\”1000 đồng. Tạm đưa 200. Tôi không dám chắccó thể thành công. Nếu anh gặp cô ấy thật thì ngày mai đưa nốt tôi 800.\”

Trường Thành không do dự rút ra 200 đồng đưa cho ông ta, rồianh bước đi. Anh không vào công viên nữa, chỉ ghé một cửa hàng gần đó mua mộtkét nước khoáng vác về nhà.

Anh cần nói chuyện với Tiểu Quân, nếu không có lẽ cô sẽ bámtheo anh mãi mãi

. Nhưng đến lúc trời gần tối thì anh lại hối hận, lẽ ra anhkhông nên đưa ra yêu cầu này…Anh và thầy bói mù kia đã thỏa thuận với nhau rồi,muốn hủy bỏ thì buộc phải nói lại với ông ta. Nhưng đêm hôm thế này biết đi đâuđể tìm? Anh đành ngồi chờ gặp Tiểu Quân vậy.

Trường Thành ngồi thu mình trong phòng ngủ tối om, không dámđộng đậy, anh cố tự an ủi mình: chắc ông thầy bói nói sai bét.

Thời gian chậm chạp trôi, hình như nó không muốn tiến đến thờikhắc chẳng lành ấy. Trường Thành không ngừng xem đồng hồ. 01 giờ 48 phút; 01 giờ49 phút; 01 giờ 50 phút; 01 giờ 51 phút; 01 giờ 52 phút; 01 giờ 53 phút…

Phải chăng là thời khắc ấy đã tới?

01 giờ 59 phút, ở dưới nhà vọng lên âm thanh mơ hồ:\”Aiđấy?\” hình như là tiếng anh bảo vệ hỏi một ai đó khả nghi. Sau đó tất cảchìm vào yên lặng, không có tiếng trả lời cũng không thấy tiếng anh bảo vệ hỏinữa.

02 giờ 03 phút, ở hành lang có tiếng trẻ sơ sinh gào thảmthiết, hết sức chói tai. Cũng có thể đó là tiếng mèo gọi bạn tình, nhưng đanglà mùa đông, mèo thường không đi tìm bạn. Lại yên tĩnh, không thấy con mèo kháchưởng ứng, cũng không thấy con vừa rồi kêu nữa.

02 giờ 14 phút, hình như trong bếp có thứ gì đó rơi\”choang\” một tiếng-một dụng cụ treo trên bếp nào đó từ trên móc rơixuống đất. Lại yên tĩnh. Không phải tiếng quạt hút khói rơi, không phải tủ bếprơi, cũng không phải cái chụp bếp rơi…Vậy nó là cái gì? Trường Thành không thểđoán được.

02 giờ 21 phút, 02 giờ 22 phút, 02 giờ 23 phút…

Cho đến 3 giờ sáng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Hai đêmhôm trước không muốn thì Trường Thành nghe thấy tiếng Tiểu Quân, hôm nay muốn gặpcô thì cô lại không xuất hiện!

Đợi thêm một lúc nữa, biết chắc Tiểu Quân sẽ không đến, TrườngThành bèn cởi quần áo lên giường nằm. Có lẽ hai hôm vừa rồi anh bị ảo giác. Thờigian này có quá nhiều chuyện xảy ra, bộ não của anh chắc quá tải mất rồi, có lẽvì vậy mà nó sinh ra ảo giác, ảo thính…

Nhưng Trường Thành không sao ngủ được. Anh có cảm giác TiểuQuân đang ngồi trên đi-văng xem tivi và ăn quà vặt, hoặc đang lặng lẽ tắm trongnhà tắm…Anh trở dậy bước ra khỏi phòng ngủ. Một quyết định sai lầm.

Trường Thành xuống giường bước chầm chậm, ánh trăng lờ mờ hắtvào…Đi-văng phòng khách không có ai. Anh lại bướcđi đến nhà vệ sinh, mở cửa,bước vào sờ, cũng không có ai. Lúc này anh mới yên tâm, đứng thẳng lên, đi vềphía phòng ngủ…Chợt anh dừng lại, nghĩ bụng nên đi ra cửa xem có ai đang đứngngoài nghe trộm không.

Anh bước đến cửa chống trộm nhòm vào mắt thần quan sát bênngoài. Hành lang tối om.

Anh không dám gây tiếng động, đứng đó nghe ngóng một lúc.Hành lang vẫn yên tĩnh tuyệt đối, không có ai nghe trộm. Anh thật sự yên tâm đểquay vào nằm ngủ…

Bên cạnh là cái giá để giày dép, bên trên đó có hai vật gìđó đen nhờ nhờ…là thứ gì thế? Anh cúi xuống căng mắt nhìn, rồi bỗng sởn tócgáy. Đó là đôi bốt màu tím cổ thấp của Hồ Tiểu Quân! Nó đang được xếp ngay ngắnở trên giá để giày dép!

Khi hai người đi Đồng Hoảng, Tiểu Quân đi đôi giày màu tímnày, khi chết cô cũng đi nó. Đúng là Tiểu Quân đã về đây!

Trường Thành lập tức ngoảnh lại nhìn vào gian phòng dành chotrẻ con, trong đó chỉ kê một cái giường. Có một người từ trong đó bước ra. dùánh trăng rất mờ nhạt anh vẫn nhận ra người ấy chính là Tiểu Quân!

Cô đang đi từng bước, rất chật vật nhưng cũng rất kiên quyết…cô bước về phía Trường Thành.

Trường Thành như chôn chân đứng đó, bất động. Khi Tiểu Quânchỉ còn cách anh vài bước, anh nhìn rõ sau lưng cô buộc cái giá gỗ, giọng khànkhông thành tiếng, như thể đã rất lâu không được uống nước:\”Nặng quá…anhcõng hộ em với…\”

Dưới sân, một con mèo hoang chạy vụt qua đống rác rồi mấthút vào bãi cỏ. Bên ngoài khu chung cư có một người đàn ông đi vật vờ trên conphố vắng tanh, thỉnh thoảng lại áp vào cửa cuốn nhôm của một cửa hiệu nào đó đểnghe ngóng, không biết người ấy là một kẻ lang thang hay một tên trộm ăn sương.

Ở ngoại ô Bắc Kinh, một chiếc xe tải hạng nặng bi lật nhàoxuống con mương bên đường, bốn bánh chổng lên trời, chẳng rõ anh lái xe có còntrong cabin hay không.

Ở một vùng rất xa, gió không ngừng thổi, cây cối rào rào thêthiết như tiếng trò chuyện của những âm hồn u uất. Ở tít sâu trong rừng rậm cóhai cái cây cành lá mọc ngả vào nhau, người ta quen gọi là cây tương tư, hoặcliên lí chi. Cách đây không lâu, một cây bị đốn mất, thân nó bị kéo đến xưởng gỗĐồng Hoảng xẻ ra thành gỗ vật liệu, sau đó chở đến khách sạn ở thị trấn Đa Minhđóng thành một cái giá gỗ hình thù kỳ dị. Lúc này cái giá gỗ ấy đang đeo trênlưng Hồ Tiểu Quân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN