Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Bí Mật Ánh Trăng Khuya


Chương 32


– Sao? – Mắt Kỳ Phương hấp háy. – Ông ta đã trở lại, khi nào? Chuyện gì đã xảy ra?

– Em không biết! – Nguyệt Cầm lắc đầu bàng quang. – Chiều hôm đó, ông ta ghé nhà đòi gặp đích danh ba của em. Lúc gặp ông ta, em thấy ánh mắt ba rất lạ. Hai người vào phòng, đóng kín cửa nói chuyện rất lâu. Rồi ông ta trở ra, mặt hầm hầm, giận dữ.

– Thế còn ba của em? Ông có thái độ gì sau khi người đó bỏ đi?

– Ba em không nói gì. – Nguyệt Cầm khẽ nghiêng đầu. – Em chỉ thấy ông thở ra, gác tay lên trán… đăm chiêu như suy nghĩ nhiều lắm thôi. Kỳ Phương à! – Nắm lấy tay Kỳ Phương, Nguyệt Cầm lo lắng. – Anh có biết chuyện gì đang xảy ra với ba của em không? Sao mấy bữa nay, lòng em như có điều gì đó, phập phồng lo sợ.

– Không có gì đâu. – Kỳ Phương trấn an Nguyệt Cầm. – Em hãy về nhà nghỉ đi. Bao giờ biết được gì, anh sẽ kể cho em nghe.

– Vâng!

Gật đầu chào, Nguyệt Cầm ngoan ngoãn bước đi ngay. Bóng cô khuất lâu rồi sau hàng dâm bụt mà Kỳ Phương vẫn còn đứng đó, dáng người bất động. Câu trả lời nằm ở đâu? Sao những gì anh biết rời rạc quá? Mãi đắm chìm trong suy nghĩ, anh không hay bếp lửa Nguyệt Cầm nhóm được đã bị nồi cơm trào tắt ngấm.

° ° °

-Thắt thế nào nhỉ? Cọng lá dừa cầm lên rồi bỏ xuống, Nguyệt Cầm thở ra một hơi dài buồn bã. Tiếng chim sơn ca ríu rít hót trên đầu, cánh vườn thưa nhộn nhịp mà cô nghe sao lạnh vắng.

Cô nhớ Kỳ Phương. Nhớ cồn cào da diết. Hơn lúc nào hết, cô muốn chạy đến gặp anh. Nhưng… ngại ngùng không dám, ai đời con gái… mà cứ đến tìm con trai như vậy? Người ta sẽ khi dễ đấy. Nhỏ Lan khi nghe cô kể đã lắc đầu không tán thành hành động của cô rồi.

Làm gì bây giờ. Cô cầm con cào cào đã khô của Kỳ Phương tặng. Giá có thể biến thành anh. Giá có thể chuyện trò cùng nó?

Những ngày anh có mặt ở ngôi nhà này là những ngày Nguyệt Cầm vui nhất đời mình. Từ nhỏ sống lặng yên, bình dị bên cha, cô đâu biết thế gian này tồn tại một cảm giác tuyệt vời như thế!

Tình yêu! Môi Nguyệt Cầm thoáng nở nụ cười. Mặc cho nhỏ Lan và mọi người chê trách, Nguyệt Cầm vẫn không cấm trái tim mình nói tiếng yêu anh. Bởi anh đáng thế… cả làng này có chàng trai nào hơn anh được?

Còn Kỳ Phương! Anh có yêu mình không? Tim Nguyệt Cầm thoáng ngập ngừng, e ngại. Trông thái độ anh gần gũi, thân mật. Nhưng… với nhỏ Lan… anh cũng ân cần, dịu dàng giống như vậy. Hẳn là trong mắt anh, cô hay nhỏ Lan chỉ là những cô gái quê mùa không hơn không kém. Người yêu của anh phải là một cô gái thị thành, xinh đẹp, văn minh và giàu học thức. Nghĩ đến điều này… không hiểu sao, tim Nguyệt Cầm nghe đau nhói. Cô muốn oà lên khóc quá!

– Nguyệt Cầm! Nguyệt Cầm!…

Có tiếng Kỳ Phương văng vẳng gọi, hoà lẫn tiếng chim kêu. Nguyệt Cầm mừng rỡ ngẩng nhanh đầu dậy. Nhưng cô chợt thở ra ngay. Chỉ là ảo tưởng thôi. Kỳ Phương sẽ không bao giờ tìm đến cô đâu!

– Nguyệt Cầm! Nguyệt Cầm!…

Tiếng kêu nghe rõ quá, không giống ảo giác. Một lần nữa, Nguyệt Cầm ngẩng đầu lên. Nhận ra bàn tay anh đang vẫy mình cuối gờ tường, cô mừng quá, chạy ào ngay tới.

– Kỳ Phương… ôi… em nằm mơ sao thế này?

– Không phải nằm mơ đâu. – Tiếng Kỳ Phương vui vẻ. – Anh đến rủ em đi chơi. Em có dám đi không?

– Dám, em dám.

Nguyệt Cầm gật đầu ngay không suy nghĩ. Dù một lát nữa trở về bị ba đánh chết, cô cũng không bao giờ từ chối giây phút được ở gần bên anh.

– Vậy thì em ra đây. – Kỳ Phương hớn hở. – Anh có điều thú vị tặng cho em.

– Dạ… – Bàn tay đặt lên chốt cửa, Nguyệt Cầm chợt kêu lên thất vọng. – Thôi chết… ba đã khoá cửa lại rồi.

– Em không có chìa khoá sao – Kỳ Phương lo lắng. – Từ lúc phát hiện ra việc em lén đến nhà anh. Ba của em đã lấy lại tất cả chìa khoá rồi. – Nguyệt Cầm thở ra buồn bã.

– Vậy… đành bó tay à? – Đôi môi Kỳ Phương mím lại, anh thất vọng nhìn con diều lớn trên tay. Nó được dán bằng những trang bản thảo viết vội của anh đó. Nguyệt Cầm nhất định sẽ bất ngờ, thích thú khi nhìn thấy nó lượn bay lên bầu trời cao rộng.

– Mình đứng đây nói chuyện đi anh. – Sợ Kỳ Phương giận dỗi bỏ về, Nguyệt Cầm năn nỉ.

– Đứng đây nói chuyện ư.? – Kỳ Phương bật lên cười lớn. – Thú vị đấy, nhưng Nguyệt Cầm, anh hỏi em điều này, em có dám leo qua cổng ra ngoài với anh không?

– Leo… Leo rào ư? Nguyệt Cầm rụt vai sợ hãi. – Cao quá anh ạ!

– Không cao lắm đâu – Kỳ Phương đưa mắt nhìn những thanh sắt ngang trên cửa. – Chỉ cần em can đảm một chút thôi. Em có dám không?

Ngập ngừng đưa mắt nhìn cánh cửa rồi đưa mắt nhìn lẹ vào nhà, Nguyệt Cầm thầm cân nhắc. Leo tường trốn ra ngoài, thật là kinh khủng. Nhưng… bây giờ… muốn gặp Kỳ Phương… chỉ còn cách duy nhất này thôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN