Kinh Thiên kỳ án ( Tập 1: Tội phạm trí tuệ cao ) - Full - Chương 14.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Kinh Thiên kỳ án ( Tập 1: Tội phạm trí tuệ cao ) - Full


Chương 14.2


(1)

Hiểu Quân úp úp mở mở nói: “Anh Phong, anh. . . . . . .Có phải có thiện cảm với chị Tần không?” Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: “Nói nhảm, cậu ta không phải đối với chị Tần của các cậu có thiện cảm, mà cậu ta đối với phụ nữ có chút tư sắc đều có thiện cảm!”

Hàn Phong cười hì hì nói: “Thiện cảm? Đương nhiên là có thiện cảm! Vậy mà cậu cũng nhìn ra được, quả nhiên lợi hại!” Lãnh Kính Hàn ngầm nói: “Nếu ai nhìn đoán không ra, đó mới là có vấn đề.”

Trang Hiểu Quân nói: “Có câu này, không biết tôi có nên nói không.”

“Nói nghe một chút.”

“Vốn dĩ tôi không nên lắm miệng, chị Tần đối đãi với tôi luôn không tồi, có khi cảm thấy, chị ấy tựa như chị ruột của tôi vậy. Nhưng tôi cảm thấy anh cũng là người tốt, những lời này, tôi vẫn muốn tìm người nói, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”

“Nam tử hán, nói chuyện phải dứt khoát nhanh gọn.”

“Trong công ty thịnh truyền, chị Tần là dựa vào. . . . . .Dựa vào quan hệ nào đó tiến vào cấp cao của công ty. Vốn dĩ tôi không tin lắm, nhưng tôi cũng đã nhiều lần nhìn thấy chị Tần cùng giám đốc Trần của bộ phận phát triển thị trường rất thân mật.”

“À, loại chuyện này rất bình thường mà, chị Tần của cậu lại chưa lập gia đình ——”

Trang Hiểu Quân vội la lên: “Nhưng giám đốc Trần nọ là người đã kết hôn.” Cậu cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ông ta cũng là một trong mười cổ đông lớn. Tôi nghe nói, vốn chị Tần không có khả năng trở thành ủy viên quản trị, nhưng giám đốc Trần đã chuyển nhượng 1% cổ phiếu cho chị ấy, hơn nữa chị ấy trước kia đã mua một phần cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, mới được làm mười cổ đông lớn.”

“Ồ, đây chẳng qua là nghe nói thôi mà.”

Trang Hiểu Quân tranh cãi nói: “Nhưng mà. . . . . .”

Hàn Phong nói: “Mỗi người đều có phương thức sống của mình, đây là tự do của người ta, cậu không thể bởi vì tác phong sống của một người mà nói người đó tốt hay xấu, đúng không? Tình yêu chân chính cũng không nhất định phải dùng hôn nhân để trói buộc, mà hôn nhân cũng không nhất định là đại biểu cho tình yêu. Cậu sợ giám đốc Trần nọ trở thành chướng ngại trên đường đi của tôi? Hay sợ tôi có cái nhìn đối với cách sống của chị Tần? Vậy kỳ thật không thành vấn đề, truy tìm kết quả của nó cũng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ cậu dám theo đuổi thứ mình thích, thất bại cũng không hối hận, con người không thể treo cổ chết ở một thân cây. Hiện tại cùng cậu nói việc này, có lẽ còn quá sớm, nhưng cậu nên học được, một là lý giải, hai là giao lưu. Cậu đừng xem thường việc theo đuổi con gái, đây là một cánh cửa học vấn lớn, nhóc con, thứ cậu phải học còn nhiều lắm.”

Lãnh Kính Hàn nghe xong cũng không nhịn được líu lưỡi, thầm nói: “Thằng nhóc này!”

Trang Hiểu Quân cái hiểu cái không gật đầu, phảng phất như đã tháo mở một khúc mắc, Hàn Phong dùng bài tây gõ gõ trán cậu, hỏi: “Giám đốc Trần cậu vừa mới nói, là ai?”

“Nói thế nào nhỉ, ông ta là nhóm thứ hai trở thành cổ đông lớn của công ty. . . . . .”

Theo trí nhớ của Trang Hiểu Quân, Hàn Phong bọn họ dần dần biết lai lịch của ngân hàng Hằng Phúc, lúc ban đầu là bốn xí nghiệp, vì để cho xí nghiệp của mình phát triển lớn mạnh, để tiện việc chi tiêu tài chính và không trả lợi tức kếch xù của ngân hàng, do đó liên hợp lại, thành lập một xí nghiệp cùng loại như cơ quan tín dụng, vốn khởi động cũng vào khoảng 100 triệu. Lúc ấy quy định, bốn xí nghiệp này khi vốn chi tiêu xuất hiện khó khăn, có thể vận dụng khoảng vốn này, hơn nữa không cần lãi, mà bình thường số tiền kia dùng làm các khoản vay nhỏ, lấy lợi tức thấp hấp dẫn các xí nghiệp nhỏ đến vay. Bởi vì khoản vay tỉ suất cao mà nợ cực nhỏ, hơn nữa bốn xí nghiệp cũng càng làm càng lớn, bốn ông chủ liền không ngừng tăng thêm đầu tư, liên tục gia tăng đến khoảng tám trăm triệu, đây là hình thức ban đầu của ngân hàng Hằng Phúc, bốn ông chủ nọ là chủ tịch đầu tiên Lưu Thiên Hạc, chủ tịch đương nhiệm Giang Vĩnh Đào, cha của Trang Hiểu Quân Trang Khánh Long và bác Trác mà Trang Hiểu Quân thân thuộc Trác Thành Đạo.

Về sau các quỹ liên doanh nước ngoài cũng nhìn trúng tiềm lực phát triển của ngân hàng Hằng Phúc, chuẩn bị đầu tư vào ngân hàng Hằng Phúc, lúc ấy bốn xí nghiệp liền cho rằng, cùng với quỹ liên doanh nước ngoài mở cửa, còn không bằng hướng doanh nghiệp tư nhân trong nước trưng mộ tài chính. Vì vậy đem cơ quan tín dụng sửa thành doanh nghiệp cổ phần, hướng xí nghiệp trong nước phát lời mời, vì vậy có lần thứ hai phát triển, lần này gia nhập xí nghiệp liền có Trần Thiên Thọ, đám người Lâm Chính, tổng cộng 10 vị cổ đông lớn, cộng thêm một vị cố vấn, tổng cộng 11 ủy viên quản trị, mà tài chính của ngân hàng cũng vì vậy mà đầy lên đến hơn 1700 triệu nguyên, ở phương diện vốn lưu động càng dồi dào thực lực. Sau này đưa ra thị trường, tổng số vốn cổ phần 177 triệu, phát hành lưu thông cổ phiếu 46 triệu, giá phát hành là hơn 16 đồng, trưng mộ tài chính công cộng gần hơn 800 triệu, giá cổ phiếu cao nhất tăng tới hơn 40 đồng, hiện tại giá cổ phiếu hạ tới khoảng 10 nguyên.

Hàn Phong hỏi: “Công trạng công ty không tốt sao? Tại sao hạ nhiều như vậy?”

“Không phải công trạng không tốt, mà là cả thị trường chứng khoán sụt giá, sàn lớn từ hơn hai ngàn điểm liên tục rớt phá dưới mức ngàn điểm.”

Hàn Phong hỏi: “Vậy chị Tần của cậu, chị ấy không phải một trong mười cổ đông lớn của nhóm thứ hai à.”

“Không phải, sau này có vài cổ đông đã chuyển nhượng cổ phiếu, tiến hành đầu tư cái khác, cũng có vài người qua đời, dù sao mười cổ đông lớn đã thay đổi mấy vị rồi.”

Đang nói, điện thoại của Trang Hiểu Quân vang lên. Nghe điện thoại xong, cậu ta ngượng ngừng nói: “Mẹ tìm tôi, tôi phải đi.”

Sau khi Trang Hiểu Quân rời đi, Hàn Phong cười nói: “Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng vẫn là một học sinh trung học.”

Lãnh Kính Hàn lập tức nói: “Cậu đang làm gì vậy? Chúng ta là đi điều tra, hiện tại ăn của người ta, ở chỗ người ta, còn điều tra thế nào nữa? Ở khách sạn thế này, tiền của chúng ta boa cho người ta còn không đủ.”

Hàn Phong nghiêng người bò lên, tựa như con mèo đêm ngủ đủ, tay chân trở nên nhanh nhẹn mà cấp tốc, anh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trả lời: “Ai nói chúng ta trả tiền boa? Muốn học phải nhờ vả mà, nếu phục vụ viên đến, tôi sẽ không trả, chẳng lẽ hắn sẽ trông coi chúng ta ngủ sao? Ăn của người ta, ở của người ta có gì không đúng? Người ta muốn trợ giúp chúng ta, tại sao chúng ta không thể tiếp nhận. Hôm nay ăn của hắn, ngày mai hắn phạm tội, cũng cứ bắt hắn, chuyện nào ra chuyện nấy mà. Ai như anh, sống chết ra vẻ sĩ diện, rõ ràng người ta nói sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, còn cố nói có chỗ ở rồi, đi theo anh ấy à, cùng ngủ lề đường cũng không kém nhiều lắm.”

Lãnh Kính Hàn cười khổ nói: “Nếu người nào cũng giống như cậu, vậy biết làm sao?” Ông thở dài một tiếng, “Nếu giám đốc Tôn không tỉnh, chúng ta chẳng phải sẽ cứ chờ suốt sao?”

“Ai nói, chờ chủ tịch bọn họ trở về không phải được rồi sao?”

“Nếu ông ta không trở lại thì sao? Tôi nghĩ, nếu giám đốc Tôn vài ngày nữa còn chưa tỉnh, chúng ta vẫn phải về trước, đợi ở đây cũng chẳng được gì. Giống lúc Lâm Phàm bọn họ đến, một chút thu hoạch cũng không có.”

Hàn Phong vừa mở tủ quần áo vừa nói: “Ai nói, chúng ta có thu hoạch rất lớn, không phải người ta ngày mai sẽ mời chúng ta ăn cơm nữa sao?”

“Đó là thu hoạch của cậu, không phải thu hoạch của vụ án.”

Hàn Phong kiểm tra xong tủ quần áo cùng thiết bị điện gia dụng, nói: “Vụ án cũng không có thu hoạch sao, vậy giám đốc Tôn không phải đã xảy ra chuyện sao?”

Lãnh Kính Hàn như có điều suy nghĩ nói: “Đúng vậy, làm sao cậu biết sẽ xảy ra chuyện?”

Hàn Phong xốc thảm lên, “Tôi chỉ dựa theo suy nghĩ của đối thủ để tưởng tượng ra giả thiết.”

“Bọn chúng một mực chế tạo đủ loại tai nạn, ngăn cản tiến trình tra án của chúng ta, nói cách khác, bọn chúng biết chúng ta muốn điều tra hồ sơ của Lâm Chính, do đó liền cố ý tạo ra tai nạn xe, để chúng ta không thể lập tức lấy được hồ sơ của Lâm Chính. Nói như vậy, hồ sơ của Lâm Chính thật sự có bí mật gì đó mà chúng ta còn chưa biết?”

Hàn Phong lấy qua một cái ghế nhỏ, đứng trên mặt bàn, nhìn đèn treo trên trần, cúi đầu nói: “Có lẽ thế.”

Lãnh Kính Hàn nhìn lên Hàn Phong, “Cậu đang làm cái gì!”

Hàn Phong từ trên bàn nhảy xuống, phủi phủi tay. “Nhìn xem có thiết bị giám thị hay không, hiện tại xem ra còn chưa có.”

“Cậu hoài nghi bọn họ giám thị chúng ta?”

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là phòng bọn họ sắp xếp, chúng ta có khả năng bị giám thị nghe trộm chứ.”

“Đây là phòng Trang Hiểu Quân đặt cho chúng ta, cậu hoài nghi cậu ta?”

“Không phải, Trang Hiểu Quân thoạt nhìn không có chỗ khả nghi, cậu ta đối với chuyện Lâm Chính không chút hiểu rõ. Anh đã quên rồi sao? Hiểu Quân nói, khách sạn này là ngân hàng bọn họ đầu tư xây nên, nếu cấp cao của công ty bọn họ có chuyện, rất có khả năng sẽ giám thị cả tòa khách sạn này. Hiện tại thoạt nhìn không có vấn đề.”

“Được rồi, cho dù bọn họ vì trì hoãn thời gian của chúng ta mà tạo ra tai nạn xe của giám đốc Tôn, vậy cậu làm sao biết thương thế của giám đốc Tôn vậy?”

“Muốn biết nguyên nhân sao? Trước phải biết rằng tai nạn xe là phát sinh thế nào. Xe của giám đốc Tôn bị xe khác từ phía sau đụng phải, ông ta bắt đầu khủng hoảng, tăng tốc, ngay ngã rẽ, một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển sang làn xe trung gian, giám đốc Tôn nhìn thấy xe tải, mặc dù tránh cũng không thể tránh, nhưng ông ta vẫn làm ra phản ứng đầu tiên. Chân phải của ông ta liều mạng giẫm phanh xe, đương nhiên, dưới tình huống khẩn trương, có khả năng giẫm nhầm chân ga cho rằng là phanh xe, nhưng động tác này sẽ không sai.” Hàn Phong để chân trên mặt đất, nói: “Cơ thể co rút lại, xương cẳng chân và xương đùi làm thành góc 135 độ, khi hai xe va chạm vào nhau, xương đùi gãy, xương đầu gối gãy, đó là vì đập vào trên đồng hồ đo của ô tô, ông ta hoặc sẽ không cài dây an toàn, hoặc sẽ cài thật chặt, dưới lực độ va chạm thế này, xương sườn hứng mũi chịu sào, gãy vài cái cũng bình thường.”

Hàn Phong dịch chuyển tư thế, lại nói: “Hiện tại, ông ta là cái dạng này, xương đùi và xương sườn đều gãy, hiện tại phía sau có một xung lực nữa, thân thể ông ta cùng ghế dựa phía sau phát sinh va chạm, chỗ này của ô tô để cái gì? Bình chữa cháy, móc cài dây an toàn, do đó, xương hông của ông ta sẽ gãy.”

“Cậu là nói, xe của ông ta sau khi tông vào xe tải, bị xe đuổi theo phía sau tông thêm một lần nữa!”

“Đúng vậy. Có khả năng là cố ý, cũng có thể là tông xe liên hoàn.” Nói xong, Hàn Phong đè xuống nút phục vụ, kêu lên: “Phục vụ viên, tôi muốn một ly sữa bò!”

“Cậu lúc nào thì bắt đầu uống sữa bò rồi?”

“Tôi thích uống thì uống, anh quản được không?” Phục vụ viên sau khi đi lên, Hàn Phong quả nhiên không trả tiền, trực tiếp phất tay bảo người ta rời đi. Phục vụ viên đi rồi, anh lại không uống, cầm sữa bò tưới vào trong cây xương rồng tròn, lẩm bẩm nói: “Tôi nghe nói, hình như cây xương rồng tròn dùng sữa bò nuôi, lớn rất tốt.”

Lãnh Kính Hàn ngẩn người, hỏi: “Đúng rồi, cậu mua cây xương rồng tròn này để làm gì?”

Hàn Phong giảo hoạt cười, “Tự có tác dụng của tôi.”

Lãnh Kính Hàn hỏi không ra kết quả, chuyển sang hỏi: “Còn có một chuyện, cậu ở trên xe nói không có khả năng, đến tột cùng là chỉ cái gì?”

Hàn Phòng cười cười. “Tôi nghĩ, Tần Di nọ trẻ tuổi như vậy, lại như đẹp đến thế, người để ý cô ta khẳng định không ít, mà cô ta muốn ngồi lên vị trí cao như thế, khẳng định cũng phải hy sinh không ít, do đó Trang Hiểu Quân mới đầu nói cô ta không có quen bạn trai, tôi cho rằng tuyệt đối không có khả năng. Về sau Hiểu Quân cũng đã tự mình nói ra, chứng thật suy nghĩ của tôi.”

Lãnh Kính Hàn ngưng thần nói: “Vậy Trang Hiểu Quân đang nói dối?”

Hàn Phong lạnh nhạt nói: “Đó điều rất tự nhiên, Trang Hiểu Quân đối với Tần Di, nảy sinh một loại tình cảm của em trai đối với chị gái, cậu ta hiển nhiên không hy vọng Tần Di nghe loại phụ nữ hư hỏng mà cậu ta nghe nói được. Cho dù tận mắt nhìn thấy, cậu ta cũng phải vì chị Tần Di mà che chở, từ trong thâm tâm cậu ta không tin đây là sự thật. Do đó, không cần thiết phải hoài nghi Trang Hiểu Quân. Con cái nhà giàu, giáo dục chính thống, tính cách hướng nội, gia sư nghiêm khắc, ít trải qua việc đời, từ trong cách nói chuyện của cậu ta có thể nghe ra, cậu ta tung một lời nói dối cũng khó khăn. Nếu tôi là người lập kế hoạch, tôi muốn chọn, sẽ là một người quyền lực lớn trong tập đoàn, vị trí cao, dễ phạm sai lầm, tham lam, làm đồng lõa của mình. Mà nếu tôi là nhân viên tập đoàn Hằng Phúc, lại là người lập kế hoạch phía sau màn, tôi cần che giấu thân phận của mình, lại phải trù tính trước tất cả vụ án, tôi cũng phải là một trong ủy viên quản trị.”

“Cậu sẽ không chọn Giang Vĩnh Đào chứ?”

“Không đâu, chủ tịch bình thường không dễ dàng lôi kéo, nhưng người tôi muốn chọn, nhất định sẽ nằm trong mười ủy viên quản trị còn lại.”

Hàn Phong nói: “Người tuổi tác lớn việc đời hờ hững, khó có thể xúi giục, người trẻ tuổi làm việc bất ổn, sẽ không mưu tính sâu xa, do đó Trang Hiểu Quân chúng ta có thể loại trừ, bác Trác của cậu ta có thể loại trừ, ủy viên quản trị còn lại ngoại trừ Lâm Chính đã chết, chúng ta đều phải âm thầm điều tra. Nhưng mà, đường tắt nhanh nhất, lại để kẻ địch phá hỏng rồi.” Hàn Phong lại nằm trên giường, than vãn: “Ôi! Thật hy vọng sáng ngày mai, giám đốc Tôn có thể tỉnh dậy, nói ra mật mã, để chúng ta đem từng tư liệu ủy viên quản trị một ra điều tra tường tận một lần.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN