Thần Đạo Thiên Ma
Chém Giết Viêm Tích Địa Long
Một bên, mấy cái kia Quân Sở Hạ, Quân Mộc Lệ đã sớm trợn trọn mắt nhìn đến một màn này, cảm giác vô cùng không chân thực, thậm chí còn ra tay vân vê chính mình cặp mắt, xác định mình cũng không có nhìn nhầm.
Viêm Tích Địa Long mạnh thế nào bọn hắn đều biết, vậy mà lại bị Quân Phong Liệt tu vi chỉ có Nhân Võ Cảnh đại thành một kiếm đánh bay ?
Phải biết coi như là năm xưa Thập Vương Tử Quân Tử Hạo tại Nhân Võ Cảnh, gặp phải Viêm Tích Địa Long chắc chắn cũng chỉ có chật vật chạy trốn đường a !
Huyết quang tan đi, Quân Phong Liệt thân ảnh mới dần dần hiển lộ, bất quá bởi vì vừa rồi thi triển một chiêu “ Địa Cấm Thương Minh Trảm “, khiến cho hắn chân khí trong cơ thể một lần tiêu hao hơn phân nửa.
Quân Phong Liệt lại không để ý đến, lập tức xách lên Tử Tiêu Kiếm, một cước đạp tại mặt đất bên trên, mượn lực hướng Viêm Tích Địa Long đuổi đến.
-Thiên Vân Chỉ Lộ !
Quân Phong Liệt hai tay cầm kiếm, hoá thành một luồng tử quang, toàn lực đâm vào hộ tâm long lân trước ngực Viêm Tích Địa Long.
-Choang !
Viêm Tích Địa Long coi như cũng là một cái da béo thịt dày man thú, bất quá mảnh kia long lân trước ngực của nó lại quá yếu, căn bản không gánh được Quân Phong Liệt một kiếm này, trực tiếp vỡ tan thành mảnh nhỏ, hoá thành huyết nhục mơ hồ.
-Oành !
Viêm Tích Địa Long hơi thở trở nên cực kỳ suy yếu, dãy dụa hai lần, vẫn không có thể từ dưới đất đứng lên, không bao lâu sau liền triệt để kết thúc sinh mạng.
Hộ tâm long lân bị đánh phá, lại thêm trước đó thương thế, nó coi như sinh mệnh lực cường đại hơn, cũng không có cách nào sống được.
Quân Phong Liệt thở phào một hơi, sắc mặt cũng hơi chút trắng bệch, liên tiếp trải qua chiến đấu, mặc dù hắn khí hải so với bình thường võ giả phải lớn hơn nhiều, nhưng cũng có chút gánh không được.
Khá tốt Viêm Tích Địa Long thực lực tại trong Nhị cấp man thú đều là lót đáy tồn tại, hơn nữa còn có điểm yếu chí mạng là hộ tâm long lân, nếu không hắn muốn giết chết nó, e rằng rất không có khả năng.
Đem Viêm Tích Địa Long bỏ vào túi càn khôn về sau, Quân Phong Liệt tại chỗ điều tức một chút, lại liên đường tìm cái khác man thú chém giết.
Hắn cũng không phải là bởi vì khảo hạch mà làm, cái kia hắn đã phải thông qua rồi, nhưng man thú nội hạch không phải lúc nào cũng có kiếm được, hắn sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ ?
Hắn đi đã lâu rồi, nhưng Quân Mộc Lệ, Quân Sở Hạ vẫn còn đang vì một màn lúc trước mà triệt để mộng xuống, thật lâu không thể hồi phục tâm tình.
-Quá đáng sợ, thật không nghĩ tới lão Thập Thất sau khi mở ra “ Võ Ấn “, thiên phú lại trở nên kinh khủng như vậy, lại có thể lấy Nhân Võ Cảnh đại thành tu vi chém giết một đầu Nhị cấp man thú ! Cái này thiên tư, coi như là lúc trước Tứ ca, Thập ca cũng vô pháp cùng hắn đánh đồng !
Quân Sở Hạ thở hắt một hơi, cười khổ nói rằng.
Thập ca trong miệng hắn, tất nhiên là chỉ Thập vương tử Quân Tử Hạo, còn Tứ ca, thì lại lạ vương hậu cùng với Thiên Hà Quận Quốc nhi tử, Tứ vương tử Quân Bích Lạc.
Tứ vương tử người này, chính là bên trong Thiên Hà Quận Quốc mười bảy người con trai bí ẩn nhất một cái, thiên phú tuyệt không tại Thập vương tử bên dưới, lòng dạ tâm cơ đều rất sâu, tận lực che dấu chính mình, làm cho người khác không biết được hắn hư thực ra sao.
Bất quá, mọi người đa phần đều chỉ cho rằng Thập vương tử là Thiên Hà Quận Quốc đệ nhất thiên tài, chứ không hề biết, Tứ vương tử kỳ thực đều không kém cái trước chút nào.
Hơn nữa, hắn còn là dòng chính vương hậu nhi tử, hưởng thụ tài nguyên nhất định đều là bên trong vương tử số một, thực lực làm sao có thể kém cỏi.
Tạm thời không nói đến những việc kia, chỉ là Quân Sở Hạ lúc này, tâm đối địch với Quân Phong Liệt hoàn toàn đã bị dập tắt, đối mặt với một cái kinh khủng như vậy yêu nghiệt, bất cứ ai đều cảm thấy tuyệt vọng.
-Thiên phú cao thì lại như thế nào ? Chỉ cần hắn phong quang quá lộ, vương hậu cùng với . . . người kia nhất định sẽ không để cho hắn lớn lên ! Dù sao thiên tài thường sẽ chết rất sớm !
Quân Mộc Lệ thì lại không cho là đúng, âm u cười nói, trong thanh âm đều là oán độc lẫn ghen ghét chi ý.
Thiên tài thường được người khác kính trọng nể phục, nhưng cũng sẽ chịu đến một số người ghen tị oán hận, mà Quân Mộc Lệ, không thể nghi ngờ chính là thuộc vào loại đám người thứ hai.
……………..
60 vị tham gia săn bắn tuổi trẻ võ giả, đã có hơn 45 người trở về võ tràng, số còn lại, hoặc là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là đã chết tại man thú bên trong miệng vì thế vẫn chưa có trở về.
-Tiểu Dật, lần này săn bắn thu hoạch thế nào ?
Lâm Vĩnh Nguyên một bên nhìn lấy Lâm Dật hỏi.
-Phụ thân yên tâm, lần này cho dù ta không có cách nào đoạt hạng nhất, ít ra cũng có thể tiến vào top 10 !
Lâm Dật tự tin nói.
-Vậy liền rất tốt !
Lâm Vĩnh Nguyên cười cười.
Mà lúc này, đám ngừoi Quân Hạng Như, Quân Vũ Trương, Quân Mộc Lệ mấy người cũng đã về đến đứng trước mặt Thiên Hà Quận Quốc, bất quá từng cái sắc mặt lại phi thường khó coi.
-Thất nhi ! Trên người thương tích là từ đâu ra ?
Thiên Hà Quận Vương cau mày hỏi.
Quân Vũ Trương sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tựa hồ không cách nào mở miệng, hai tai cốt cách bóp thành răng rắc tiếng vang.
-Phụ vương ! Chính là cái kia Thập Thất đệ, hắn không những ra tay đả thương chúng ta, hơn nữa lại còn cướp đi chúng ta săn được man thú ! Ngài nhất định phải thay chúng ta làm chủ a !
Đúng lúc này, Quân Hạng Như bỗng nhiên quỳ xuống, hướng Thiên Hà Quận Vương oà khóc mà nói, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Quân Vũ Trương sắc mặt lại biến trắng, hung hăng trừng Quân Hạng Như một mắt, chỉ hận không thể đem nha đầu này một cước sút bay ra ngoài.
-Hả ?
Thiên Hà Quận Vương sửng sờ, hoài nghi chính mình nghe nhầm rồi, lại hỏi :
-Ngươi nói là lão Thập Thất khiến các người thành như vậy ?
-Ân ! Phụ vương, người nhất định làm chủ cho ta a !
Quân Hạng Như khóc đến lệ hoa đái vũ, khổ sở nói.
Thiên Hà Quận Vương sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói :
-Hạng Như, ngươi dám tại trước mặt phụ vương nói xạo ? Lão thập thất tu vi chỉ là Nhân Võ Cảnh đại thành mà thôi, bốn người các ngươi tuỳ tiện chọn ra một cái, tu vi so với hắn đều cao hơn, như thế nào còn có thể bị hắn đả thương ?
Quân Hạng Như lúc này cũng nhận ra mình có chút ngu xuẩn, thế mà lại vạch áo cho người xem lưng, khó trách vừa rồi Quân Vũ Trương lại hướng mình cảnh cáo.
Bọn hắn mấy cái Nhân Võ Cảnh đỉnh phong, cùng với một cái Nhân Võ Cảnh đại viên mãn, lại bại dưới tại một cái Nhân Võ Cảnh đại thành, lúc này nàng lại nói ra, mặt mũi này tựu là ném tới tận nhà bà ngoại.
Sau này, mấy cái quận chúa, vương tử bọn hắn làm sao còn mặt mũi mà gặp người khác ?
Bất quá lúc này hối hận cũng đã muộn, Quân Hạng Như chỉ có thể tiếp tục giải thích nói :
-Lão Thập Thất hắn . . . thực lực tuyệt đối vượt xa tu vi, chúng ta mấy người liên thủ lại, cũng không phải đối thủ của hắn !
-Cái gì ?
Thiên Hà Quận Vương há hốc mồm, nếu không phải hiểu biết mình nhi nữ tính cách, e rằng hắn còn cho rằng nàng là đang tấu hài nữa kìa.
Một cái phế vật không thể tu luyện, chỉ là vừa mới mở ra “ Võ Ấn “ chưa đầy ba tháng, tu vi một đường bay đến Nhân Võ Cảnh đại thành đã không nói, lại còn có thể đánh bại cả Quân Vũ Trương Nhân Võ Cảnh đại viên mãn.
Chân chính yêu nghiệt a !
Quân Hạng Như mẫu thân Hoắc phi, cảm giác được nguy cơ, vội vàng chạy đến quỳ tại Thiên Hà Quận Vương một bên, nước mắt rơi như mưa nói :
-Đại Vương, Thập Thất vương tử trong mắt không có tôn ti, vậy mà đả thương huynh muội đồng tộc, tội này không thể tha a !
Không hổ là hai mẹ con, diễn xuất đồng dạng giống như đúc.
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một tiếng thanh âm :
-Thập Thất vương tử về rồi !
Thiên Hà Quận Vương, Khổng Tước Vương, cùng một đám vương tử, quận chúa lập tức dồn dập đưa mắt nhìn về phía vương sơn, chỉ thấy Quân Phong Liệt thân ảnh đang dần hướng nơi này tiến tới.
Về đến võ tràng, Quân Phong Liệt lập tức hướng Thiên Hà Quận Vương nói :
-Bái kiến đại vương !
Cảm nhận được vô số ánh mắt không có thiện ý nhìn chằm chằm vào mình, lại thấy cái kia Quân Hạng Như cùng với Hoắc Phi khuôn mặt đẫm nước mắt, Quân Phong Liệt đã đoán được mọi chuyện, khoé miệng liền hơi nhếch lên.
Thiên Hà Quận Vương đưa mắt nhìn Quân Phong Liệt một chút, trầm giọng nói :
-Lão Thập Thất, ngươi đã hướng bọn họ ra tay sao ?
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào Quân Hạng Như đang quỳ đám người.
-Thưa đại vương ! Ta không biết là có luật không thể đối với thí sinh khác tham gia khảo hạch hạ thủ đấy !
Quân Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Thiên Hà Quận Vương ngẩn người, không chỉ hắn, mà là Quân Hạng Như, Hoắc Phi mấy cái kia đều cứng họng, không biết đối đáp ra sao.
Đúng là, tại khi săn bắn chỉ cấm không được giết người, chứ không cấm cướp đoạt man thú của thí sinh khác, cho dù đối với vương tộc huynh muội cũng không ngoại lệ.
-Với cả . . . đại vương, chẳng lẽ một đám chó điên chạy cắn ta, không lẽ ta đều không thể giáo huấn bọn hắn hay sao ?
Quân Phong Liệt cười khẽ nói.
-Hỗn trướng !
-Quân Phong Liệt ngươi muốn chết !
Nghe hắn như vậy sỉ nhục chính mình, Quân Vũ Trương, Quân Mộc Lệ mấy người lập tức giận tím mặt, chỉ hận không thể nhào tới đem hắn tại chỗ xé xác.
Bọn họ nói thế nào cũng là vương tử, quận chúa thân phận cao quý, khi nào trải qua việc bị mắng là cẩu ?
-A ? Xem ra chỉ bằng lần trước giáo huấn còn chưa đủ để các ngươi ghi nhớ ! Bơi vào đây a, bất quá lần này chỉ sợ các ngươi tứ chi ta đều không thể đảm bảo còn nguyên vẹn đâu !
Quân Phong Liệt ha hả cười một tiếng, lấy ra Tử Tiêu Kiếm, trên người lại có từng tia huyết quang lơ lửng, nhìn Quân Vũ Trương mấy người nói.
Thấy hắn cái kia huyết quang, Quân Vũ Trương, Quân Hạng Như, Quân Mộc Lệ, Quân Sở Hạ mấy người lại nhớ đến hắn chém giết Viêm Tích Địa Long một màn kia, thân hình không tự chủ được lập tức run lẩy bẩy, sợ hãi lui về phía sau mấy bước, thậm chí không dám cùng hắn ánh mắt đối diện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!