Lời Hứa Cuối Cùng
Chương 7: Giữa Biển Người Anh Tìm Thấy Em
Thật quả rất đúng, chúng ta có thể tạo
ra kì tích chỉ cần chúng ta cố gắng, làm hết sức mình để trinh phục một hoài
bão nào đó chỉ trong tầm tay.
Thành
phố Ngân Giang, ngày 11 tháng 3 năm 2014.
Thành phố có rất nhiều thay đổi, nó hoàn
toàn khác lạ so với 10 năm trước, tiến bộ và hoàn thiện hơn nhiều.
Nhưng hôm nay bầu trời trở nên âm u lạ
thường, đám mây trắng dần bị che khuất bởi một màu đen hun hút, thăm thẵm đám
mây đen bay vằng vũ kéo đến hùng hổ mùmịch, che khắp cả bầu trời giữa trưa.
Cái
định mệnh ngày ấy cũng sắp đến.
“Di,
bà về nhà bằng gì vậy?” Tuyết Trinh, một đồng nghiệp vừa mới đến đang cầm trên
tay chiếc túi xách ngoảnh mặt sang nhìn cô nàng Thiên Di.
“Nhà
mình cách đây cũng gần nên mình chỉ đi bộ thôi Trinh à!” Di nở nụ cười, tay thì
cằm quyển sổ rồi cất vào túi xách, ngước mặt lại nhìn Trinh.
“Vậy
à, tôi tưởng bà nhà xa tính cho bà có giang dậy mà” Trinh nhỏ nhẹ nói, hai
người bước ra công ty, Trinh lên chiếc xe hơi sang trọng rồi lau về phía trước,
còn Di đi về một mình trong đơn độc.
Mưa
lại đổ xuống ào ào như thác thật dữ dội đến điên cuồng, cô giơ tay lên đỉnh đầu
che mưa rồi chạy lại mái chắn của một ngôi nhà dọc đường về, dòng người cứ vội
vã đi tìm chổ trú nấp, “ước gì có ai đó đưa cho mình cây dù thì hay biết mấy”
Di thầm ước.
Cô
nhìn những chiếc xe chạy qua chạy lại trước mặt, đưa tay ra ngoài mưa để nó rơi
nhẹ vào, “mưa thật tuyệt!”
Nhưng
bỗng có một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mắt cô từ trong chiếc xe bước
ra một chàng trai mặc trên người bộ vest cũng trạc tuổi cô, anh đang bước ra
cùng với cây dù cằm trên tay lại nói với Di , cô thẩn người ra ngơ ngác:
“Cô cằm lấy nó mà về đi, chắc trời
còn mưa to lắm đấy.” Khuôn mặt điển trai đang nhìn chăm chăm vào mặt Di, nụ
cười khẽ cất lên.
“Nhưng… nhưng anh là ai?”
“Cô không cần biết điều đó đâu.”
“Nhưng
anh…” Di chưa nói dứt lời thì bị chặn lại, “chỉ là trông cô rất giống một người
mà tôi quen nhưng đã lâu ngày rồi không gặp mặt ” Anh quay lưng lại bước vào
xe.
“Anh
kia… cho hỏi anh tên gì vậy? ” Cô cằm cây dù trên tay chạy lại xe hỏi thất
thanh, nhưng xe đã biến đâu mất hút theo thời gian, Di vẫn đứng đó mỉm cười,
trong lòng cô cũng thấy anh ta có một chút gì đó thân quen nhưng không nhớ rõ
rằng mình đã gặp ở đâu đó rồi.
Ngày
hôm sau…
“Hôm
nay, anh có một cuộc hẹn tại công ty Ngân Dương đấy vào lúc 9 giờ sáng ” Cô thứ
kí trẻ đẹp đứng kế bên nhắc nhở anh.
“Tôi
biết rồi ” Anh gật đầu nhưng tay vẫn đang ghi ghi vào một chồng giấy chất cao.
Anh
bước vào công ty Ngân Dương nhìn từ bên ngoài thấy nó có vẻ không xa hoa cho
lắm nhưng khi bước vào trong, một công ty có thể nói rất đồ sộ và sang trọng.
Anh
vừa bước vào trong thì có cả một đám nhân viên xếp hàng dài tiếp đón thật long
trọng, phòng giám đốc công ty ở tận tầng hai, anh phải vào thang máy, đến nơi
rất nhanh hơn tưởng tượng, anh vội bước ra nhưng có một cái gì đó trắng trắng
đang tiến đến rât vội vã anh chưa kịp nhìn rõ thì.
“Rầm.”
Tếng động này không làm kinh thiên động địa chỉ là có một sấp giấy trắng
văng tung tóe khắp nơi, hai người vội khom người xuống nhặt
lên, giọng cô gái trỉ trích: “Đi
đứng kiểu gì vậy hả?” Cô gái chẳng buồn nhìn lên xem đó
là ai mà chỉ ra sức cằn nhằn.
“Cô
là người va phải tôi trước mà.”
Anh
chàng cũng chẳng để ý trông hai người giống như hai kẻ ngốc thật đáng buồn
cười.
“Á…
thì ra là anh!” Cô gái ngước mắt lên cười kinh ngạc.
“Trùng
hợp thật… vậy chào cô, tôi đang bận nên phải đi gấp, xin lỗi cô nhé!” Anh chàng
đứng dậy bước vào phòng giám đốc công ty.
Thiên Di ngồi bệch xuống thẩn thờ.
Trên túi áo của người đó có một bản tên.
Nó
có vài chữ to to.
Mờ
mờ.
Xa
xăm đến kì lạ.
Cảm
giác rất quen thuộc.
TRẦN
THIỆN ÂN – Giám Đốc Công Ty Thành Ân.
Lẽ
nào là cậu ấy.
Không…
Không thể được.
Cô ngồi lẩm bẩm và nước từ khóe
mắt dần chảy xuống như mưa: “không… không chỉ là trùng tên nhau thôi!”
Cô
tự dối lòng và rồi cô chạy thẳng về phía trước trong ngẹn ngào.
Trong
phòng giám đốc công ty Ngân Dương.
“Rất mong được hợp tác với công ty
anh.” Ông giám đốc đặt nhẹ tờ giấy xuống bàn. Thiện Ân chẳng tỏ ra thái độ nào
đưa cặp mắt nhìn xa xăm đến kì lạ.
“Ông
có biết cô gái cầm trên tay sấp giấy vừa mới bước ra tên gì không?”
“À… cô ấy à? Cổ tên Lý Thiên Di là
nhân viên của công ty chúng tôi.” Ông cứ tiếp tục dõng dạc giọng khàn khàn, “làm
việc rất tốt, rất có năng lực…” Nhưng Thiện Ân đã ra ngoài để đuổi theo cô gái
từ lâu rồi.
“Di à…” Anh nói lớn như cả công ty nghe
thấy được cùng hơi thở hổn hển.
Di
tuy nghe thấy nhưng cô vẫn không quay lại, anh càng gọi càng lớn hơn.
“Thiên Di à…” Anh bước chân đến gần
cô ấy, Di không tỏ ra thái độ nào.
“Di nào chứ? Nó đã chết từ lâu rồi.”
Cô quát lớn.
“Tớ xin lỗi” Đôi tay nắm vào tay Di
nhẹ nhàng kéo cô quay mặt lại nhưng lại bị cô phất ngang.
“Anh nói câu xin lỗi là xong sao? Tôi
không muốn gặp anh nữa, anh đi đi…”
“Có một câu mà 10 năm trước mà tôi
chưa kịp nói với cậu, hôm nay tôi nhất định sẽ nói…” Một hồi lâu trong im
lặng Di bực bội quay mặt lại.
“Anh yêu em” Câu nói nhẹ nhàng
nhưng âm thanh vang dội rất lớn, cô đứng nhìn anh chàng chăm chăm không một nụ
cười, cảm tưởng xung quanh họ bây giờ chỉ còn tồn tại mình họ không còn bóng dáng
ai ngoài họ, ánh nắng chói chang rọi vào khuôn mặt của cô làm cho nó hồng lên
nhưng nó lại lóe lên một cặp mắt trợn trừng mang hàm ý kinh tởm lại đau đáu yêu
thương.
“Yêu tôi ư?Yêu tôi ư?” Di lặp đi
lặp lại rồi cười gượng.
Giọt nước mắt bật tung ra ngoài rồi
Di chạy một mạch về phía không người, anh chàng vẫn đứng đó lẳng lặng, không
còn biết gì nữa một giọt nước mắt rơi xuống nền đất nằm bất động và rồi những
tình cảm từ trong tận trái tim sẽ không thể nào bày tỏ được.
Cơn
gió thổi qua nhưng không ai hay biết.
Bản
chất của con người là vậy đó, yêu thật nhiều nhưng cũng ghét thật nhiều, đưa ta
đến một thế giới đẹp như cỏi tiên mà cũng có thể đẩy ta xuống tận cùng của địa
ngục hay lạc vào cái thế giới vô tri vô giác không còn biết gì nữa…
Thế nhưng những điều đau khổ đó đươc
người ấy biết được rằng mình thật lòng với
họ
thì họ sẽ tha lỗi cho ta dù đó là cái lỗi không thể tha thứ được.
Di ngồi vào bàn làm việc, đôi
mắt đăm chiêu mờ nhạt, man mác buồn, cô chống tay lên càm nghĩ ngợi.
“Có chuyện gì buồn vậy?” Trần
Minh Hoàng – đồng nghiệp của Thiên Di và là người quen của cô trong suốt thời gian
qua, gương mặt đẹp trai, bảnh bao, là công tử con nhà giàu có nhưng khi nhìn
vào cặp mắt có chút gì đó táo tợn, kiêu căng không giống người đàng hoàng, điều
đặc biệt anh ta cực kì quan tâm đến cô và thường giúp cô rất nhiều điều trong
cuộc sống.
“Em tình cờ gặp lại nguời quen
cũ tại công ty hồi hôm qua .” Cô chỉ xem hoàng là anh em với nhau nên có chuyện
gì thì cô cũng kể với anh ta.
“Anh có nghe nói đến… là người
yêu cũ tên là Thiện Ân đúng không?” Anh cũng biết chuyện cô với Thiện Ân hồi
ấy.
“…” Cô không trả lời chỉ biết
trên khóe mắt rưng rưng nước thôi.
“Anh ta đã nói những gì?” Minh
Hoàng đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu ta nói… nói yêu… em” Cô
ngập ngừng, lắp bắp.
“Sao yêu em mà lúc ấy bỏ em chạy
một mình chứ? Em là người đến cứu cậu ấy mà, dù sao cũng phải đưa em đi cùng
chứ?” Anh ta phóng đại mọi chuyện lên.
“Em không biết… em không biết
mà…” Di bịt kín tai lại rồi hét lớn, mọi người đồng nghiệp thấy cô phản ứng như
vậy thì chỉ biết nhìn và đồng cảm. Minh Hoàng đặt tay vào vai cô vút ve, mong
cô bớt đau khổ.
Mọi chuyện xảy ra quá
nhanh làm cô chưa kịp phản kháng, chóng trả, họ là gì chứ? Tại sao xen vào cuộc
đời cô nhiều đến vậy?
Buổi
tối trong công ty Ngân Dương.
“Di bà về chưa?” Tuyết Trinh
quay mặt xuống hỏi.
“Mình còn nhiều việc làm chưa
xong, chắc hôm nay phải tăng ca cho xong quá!” Cô thở dài.
“Vậy tôi về trước nha!” Trinh vẫy tay
chào cô, Di gật đầu rồi chăm mắt vào máy tính làm việc tiếp.
Trời cũng dần khuya, ngoài cửa
sổ một màu đen mịch, lá cây rung rinh yên bình, riêng vẫn còn một ô phòng trong
tòa lầu cao tầng vun vút thẳng tấp đến lạnh người.
Trong phòng làm việc của cô rất
to lớn và tiện nghi có rất nhiều máy vi tính bàn nối tiêp nhau đầy rẫy nhưng
vào lúc này không còn thấy bóng dáng của ai nữa ngoài cô gái nhỏ nhoi yếu đuối.
Cô gái nhỏ ấy đẩy nhẹ chiếc
ghế mình đang ngồi ra, vươn vai, dụi mắt mệt mỏi rồi cô từ từ gục đầu xuống
bàn, ngủ lúc nào không hay.
Tôi đang đứng kế bên Di lúc
này ngắm nhìn cô ấy dần dần chìm vào giấc ngủ gương mặt thiên thần của cô ấy
làm tim tôi đập loạn lên, Di đang mặc trên người chiếc áo khoác mỏng màu xanh
lá nhạt bên trong là chiếc áo pull màu trắng, mềm mại, với cơ thể chuẩn làm lộ
rõ thân hình thon thả, thướt tha của cô, thấu một làn da trắng trẻo mịn màng,
mái tóc phủ xuống ngang lưng. Tôi chỉ nhìn được một bên mặt Di, càng hé lộ
chiếc sóng mũi cao thẳng tấp, quả thật đây là thiên thần đẹp nhất trên thế
gian.
Chiếc đồng hồ dây cót vang lên trong
đêm yên tĩnh: “Bây giờ là 9 giờ”
Gió
thổi làm phất phơ rèm cửa.
Từ bên ngoài phòng tiếng xẹt rợn
người vang lên liên hồi, làn khói đen tỏa ra khắp phòng mù mịch đen nhòm kì quặc,
các tia lửa điện bóc cháy mạnh mẽ đến cuồng nhiệt, ngoài trời sấm chớp đùng
đùng như một lời dự báo mà không có một hạt mưa nào.
Ánh đèn trong phòng chớp
nhá không ngừng. Tôi thấy thế vội bước ra ngoài phòng một điều kinh hãi làm tôi
hoảng hốt rùng mình đó là từ đằng phía xa xa có luồngg lửa mạnh bạo bay vèo vèo
nhanh như cắt lại phòng nơi Di nằm, thiêu rụi mọi thứ khi nó đi qua.
Và rồi nó dần dần tiến lại phòng Di,
luồngg khói bốc lên hừng hực lan tỏa khắp gian phòng, bên trong cô gái nhỏ ấy
vẫn ngủ thiếp đi mệt mõi, đôi mắt nhắm chặt, nụ cười trên môi đang hé…
Cô không biết rằng chỉ cần vài phút
nữa thôi cô sẽ không còn mạng sống, tôi chạy lại đứng gần Di.
“Di à… thức dậy đi mà, cả
phòng đang bóc cháy đó!” Tôi cố sức gào thét ngoài đó ra tôi không còn
biết làm điều gì cả mọi thứ dần như đang sụp đổ trước mắt tôi.
Ánh
đèn chớp nhá ngày càng nhiều.
Gió từ bên ngoài cửa sổ
thổi vào càng làm ngọn lửa cháy hùng mạnh hơn như có một sự đùa giởn táo tợn
của tạo hóa.
Di phát hiện bỏ chạy nhưng đã muộn
ngọn lửa mạnh quá tạo thành khói làm lan tỏ khắp giang phòng Di nghẹt thở ngã
quỵ xuống nền gạch.
Ngay lúc đó từ phía sau
cánh cửa Thiện Ân bước vào hùng dũng, anh dùng hết sức lực bất chấp mạng sống
xông vào cứu Di, cảm tưởng nơi đây là khu rừng rậm hoang vu ẩm móc đen tối có
một cô gái nhỏ đang nằm ngủ, sắp bị đàn sói ăn thịt và có một chàng trai xông
vào cứu dù có giẫm đạp lên gai chảy đầy máu, gương mặt có chày xướt chăng nữa
nhưng anh vẫn cố sức cứu sống cô ấy cho bằng được cho dù trước mắt là một đàn
sói dữ tợn đang lên cơn thèm khát.
Anh cổng Di mà chạy ra nhanh
nhưng không may cái cây sắt to đùng từ đâu rơi xuống trúng ngay chân anh, anh
đau dẫy giụa cố sức lấy cây ra nhưng vẫn không được.
“Di à… tỉnh lại đi mà, lần
trước anh đã sai khi đã bỏ em mà chạy một mình nên bây giờ cho dù anh có chết ở
đây em cũng không được cùng anh chết được, nghe không hả Di?” Ngay lúc đó
Di tỉnh dậy nhìn mặt cậu ngỡ ngàng và hốt hoảng không tin vào mắt mình :
“Thiện Ân… sao anh lại ở
đây?”
“Di chạy mau lên… đừng lo cho
anh, mau chạy đi”
“Không được có chạy thì chúng ta
cùng chạy… cái cây chết tiệt tôi nhất định sẽ bưng lên được!”
Khung cảnh bây giờ xung quanh
toàn là lửa chỉ cần phút chóc nữa thôi nơi này sẽ cháy rụi không còn một thứ
gì, một đứa con gái chân yếu tay mềm thì làm sao có thể khiêng lên được.
Di tức điên lên quát: “Cái
tên ngốc này, tôi không phải đã nói là tôi không muốn gặp anh nữa sao?”.
“Chắc là do ông trời đang trừng
phạt anh đó nên mới để mình như thế này, anh chỉ muốn nói xin lỗi em mà thôi,
Di à… em chạy đi nếu không thì chẳng kịp đấy”
“Tôi không đi, muốn chết thì
cùng chết…”
Minh
Hoàng phát hiện chạy vào cứu cô, tìm kiếm xung quanh dù biết rằng đây sắp biến
thành một đóng tro tàn, gọi lớn tên cô: “Di à… em ở đâu, xin em đấy, ra đây
đi mà.” Thiện Ân nghe thấy và hét lớn cho Minh Hoàng biết.
“Cô ấy ở đây!” Minh Hoàng chạy
lại cổng Di ra ngoài thật nhanh, nhanh tới nỗi anh không cảm nhận được tiếng
kêu của cô ấy đang cố ra sức vùng vẫy: “Không, em không đi…Thiện
Ân…Ân.”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ dần rồi
mất hút, ánh sáng đột nhiên chớp nhá liên hồi.
Nhưng đôi mắt Thiện Ân từ từ nhắm lại,
mọi thứ mờ mờ đi, không còn tồn tại cái cảnh biển lửa trước mắt.
Gió ngừng hẳn, ánh sáng cũng đã
tắt hẳn không một dấu vết.
ÛíÛ
Gió phất phớ ngoài rèm cửa thổi
hù hù…
“Di à… anh xin lỗi!“Anh chàng đang nằm
trên chiếc giường bệnh hé nở nụ cười với Di cùng với câu nói nghẹn ngào phát
lên từ chiếc môi biến sắc trắng toát.
“Anh nói xin lỗi bao nhiêu lần
rồi?” cô vừa nói xong anh liền đưa tay lên đếm từng ngón một. Cô thấy vậy
mỉm cười.
“Thôi
mà… nằm trên giường bệnh mà còn giởn được nữa… rồi tôi tha lỗi cho đó.”
Di kéo tay anh xuống.
“…” Anh khẽ cười mãn
nguyện.
“Thiện Ân à… tại vì cứu mình
mà chân cậu thành ra như thế này, thực sự mình không muốn đâu, mình xin lỗi
cậu” khóe mắt Di rưng rưng
“Chẳng ăn nhầm gì với anh
đâu miễn sao em bình yên và cười đùa với anh là được rồi.” Anh thở dài,
mặt nghiêm nghị.
“Nhưng…” Cô gục đầu
xuống tay anh khóc òa.
“Thôi nào… nó sẽ mau khỏi
thôi mà… nè, Di, anh có chuyện muốn hỏi em?” Anh chàng nói xong cô bỗng đưa
mặt lên lau nước mắt.
“Anh hỏi đi.” Cô gật
đầu mắt to tròn.
“Lúc… lúc đó đã xảy ra chuyện
gì vậy?” Anh cố ngồi bật dậy dựa vào thành giường dù chân rất đau.
“À… lúc anh bỏ đi tên cầm
đầu tiến đến lại gần em khiên em lên giường rồi xé rách áo của em ra nhưng ngay lúc đó không biết tại sao ánh
đèn chớp nhá liên tục, gió từ đâu thổi vào rất mạnh, rồi ánh đèn tắt hẳn xung
quanh chỉ toàn một màu đen mịch, nên em nhân lúc ấy đá vào người hắn và chạy ra
ngoài… em đã trốn lên xe tải đến một nơi rất xa sống ở đó một thời gian để
học tiếp tại một ngôi trường khác và từ đó em mới quen được Minh Hoàng và được
nhận làm con nuôi của một gia đình giàu có… đến khi 23 tuổi em mới xin được
việc làm tại công ty Ngân Dương cùng với anh Minh Hoàng.” Di kể lại một
chuyện dường như cái khung cảnh đó đang được tái hiện lại trước mắt họ.
Cô tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, thắc
mắc.
“Nhưng… có một điều rất kì lạ
, lúc đó không biết hắn bị gì mà mình chỉ đá nhẹ vào người hắn thôi mà hắn đã
ngã ra chết giấc?”
“Thực sự mọi chuyện là tại
anh… anh xin lỗi, nếu anh không đụng chạm đến họ thì em đã không ra như thế
này rồi.” Anh chàng nắm tay Di và nhìn xa xăm mà hối lỗi.
“Thôi anh… mọi chuyện cũng đã
qua lâu rồi, thôi thì để nó qua luôn đi, đừng nhắc lại nữa chi thêm đau lòng.”
Cô nhìn vào đôi tay Thiện Ân, nước mắt rơi lên đó ướt đẳm.
“…” Thiện Ân không
nói gì ngoài việc gật đầu trong hạnh phúc.
Cảm ơn trời, cuối cùng hai người họ
cũng đã gặp lại nhau giữa biển người này.
Tôi đứng nhìn họ vui vẻ cười đùa
cũng một phần nào tháo gở những ưu phiền bấy lâu nay không nói được với ai, hôm
đó chính tôi đã dùng sức mạnh của một linh hồn làm hắn không thể cử động được, đôi
mắt rưng rưng hạnh phúc vui sướng của tôi đang ao ước một lần khóc nhưng làm
sao được tôi là một linh hồn mà…
Linh hồn thì không có quyền
khóc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!