Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Chương 10: Kỹ viện thẩm vấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến


Chương 10: Kỹ viện thẩm vấn


Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngạc nhiên.

Lẳng lơ? Quý Lương cùng Chúc sư gia nhanh chóng liếc nhau một cái, sau đó dồn dập nhìn về phía Hồng Hạnh đợi nàng giải thích.

“Hồng Hạnh, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Thu nương vội vàng nháy mắt ra dấu với Hồng Hạnh, sau đó vẻ mặt vô hại cười nhìn hai người Quý Lương, “Đại nhân, ngài đừng nghe tiểu cô nương này nói lung tung.”

“Để cho nàng nói.” Cái này Quý Lương còn nhìn không ra, há chẳng phải người ngu sao? “Lại ở chỗ này ra sức từ chối, bắt ngươi về ngồi xổm trong đại lao.”

“Đại nhân…” Thấy vậy, Thu nương đành phải ngượng ngùng lui ra phía sau, cùng lúc cấp cho Hồng Hạnh một ánh mắt.

“Hồng Hạnh đừng sợ. Bổn quan bảo kê cho ngươi.” Quý Lương khiêu mi nhẹ giọng nói, thanh âm có phần mê ly, quyến rũ.

“Đại nhân…” Hồng Hạnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Quý Lương, nói không hết tình cảm.

“…” Quý Lương nhất thời lúng túng, mặt đỏ lên, ý bổn quan muốn nói là trong lúc hỏi chuyện ngươi không bị Thu nương đánh mà thôi.

“Đại nhân thật sự là rảnh rỗi, hỏi thăm tình tiết vụ án cũng có thể tìm hồng nhan tri kỷ về.” Chúc Ti Nam đong đưa cây quạt, giễu cợt nói.

“Ta đang xét hỏi tình hình nha.” Quý Lương bỏ qua ý trào phúng kia. Không để ý tới đôi mắt ẩn ẩn đưa tình nọ nữa, nghiêm túc mở miệng nói: “Đem những gì ngươi biết nói cho bổn quan nghe.”

“Đúng vậy, đại nhân.” Hai tay Hồng Hạnh kết hoa lan chỉ bên hông trái, hơi hành lễ, sau đó bắt đầu nói: “Thiếp cũng không muốn thô lỗ như vậy đâu, thế nhưng chuyện này thật là tổn thương thấu tim thiếp rồi.

“Chuyện thế nào?” Quý Lương nhấp cốc trà Bích Loa Xuân đang bốc hơi nóng, nhìn tình cảnh giống như hát hí khúc này, cảm thấy thiếu chút hạt dưa gì gì đó.

“Ta cùng Hoa Lạc cùng một nơi vào đây, coi nhau như tỷ muội trong hoạn nạn, lúc mới đầu chúng ta vẫn giúp đỡ lẫn nhau đấy, cho đến một năm về trước ta gặp được một vị lão gia chịu giúp thiếp chuộc thân.” Hồng Hạnh dường như đắm chìm trong ký ức đã qua, trong mắt ánh lệ, “Vốn má mì cũng đồng ý rồi, không ngờ Hoa Lạc lại trù tính báo cho phu nhân của lão gia kia, đến Di Hồng lâu đánh ta một trận, làm cho tamất hết mặt mũi.”

” Làm sao ngươi biết là nàng trù tính?” Chúc Ti Nam hỏi.

“Có một ngày, ta sang phòng ả để tìm ả, nghe thấy ả và tiểu nha đầu hầu hạ nói ta chẳng qua là một nha đầu hương dã ti tiện(1) bị bán đến nơi này, cả đời nên ở lại đây, ta không xinh đẹp, không tài giỏi bằng ả, cũng dám rời nơi này trước ả một bước. ” Hồng Hạnh nghĩ đến tình cảnh kia, hai tay càng dùng sức xoắn khăn tay, “Sau đó, thiếp cùng ả đánh một trận, về sau nàng một mực cùng ta đối đầu, đoạt khách nhân của ta.”

“Nàng kia bình thường là người thế nào? Yêu thích cái gì? Quý Lương tiếp tục hỏi vấn đề ban đầu.

“Nàng, hừ, thì thích trèo cao giẫm thấp, thấy ai không vừa mắt thì mắng, làm nhiều chuyện thất đức như vậy, chết rồi cũng là báo ứng của ả.” Hồng Hạnh nói lời này, bộ mặt có chút dữ tợn.

“Đúng không?” Quý Lương nhìn về một nữ nhân mặt tròn trang điểm xinh đẹp bên cạnh.

“Không sai biệt lắm đâu, mấy ngày trước ta còn thấy ả mắng một vị hán tử trung thực tặng thịt heo sau viện bên cạnh đây. Người nọ bị chửi cúi đầu không dám hó hé một câu.” Nữ nhân mặt tròn khoa chân múa tay, tái hiện tình cảnh lúc đó.

“A?” Quý Lương gật gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, “Nàng kia bình thường có thói quen nào không?”

“Cũng đều không khác chúng ta lắm, ăn ngủ, thức dậy thì tiếp khách, yêu thích vàng bạc châu báu.” Nữ nhân mặt tròn vuốt vuốt sợi tóc của thị rủ xuống bên tai trái, “A, nàng còn rất thích cắn móng tay.”

“Cắn móng tay?” Quý Lương hồi tưởng lại móng tay của Hoa Lạc, quả thật rất ngắn, mới lúc đầu còn tưởng là bị gãy, xem ra là cắn hết đây, vậy những hạt tròn bên trong sơn móng tay không phải là…

Cùng Chúc Ti Nam liếc nhau, tiếp tục hỏi: ” Còn gì nữa không?”

“Đúng rồi, Hoa Lạc còn có một tình nhân cũ, mỗi lần tới đều tặng ả đủ loại đồ trang sức, mấy hôm trước ả còn cầm một vòng ngọc ra khoe khoang trước mắt chúng ta cơ.” Nữ nhân mặt tròn nói tiếp.

“Các ngươi đã gặp qua tình nhân của nàng chưa?” Chúc Ti Nam hỏi.

“Đương nhiên gặp qua, trong huyện ai mà không biết nha.” Nữ nhân mặt tròn cầm lấy khăn thêu che miệng nín cười, thanh âm chuông bạc vang vọng đại sảnh, “Đàm Tài Đàm viên ngoại ở thành nam.”

“Đàm viên ngoại?” Trong trí nhớ Quý Lương thoáng qua tư liệu người này, phần lớn lương thực buôn bán của huyện Ngô Đồng đều thuộc quyền khống chế của lão, Đàm gia cũng làm ăn với nhiều châu phủ khác ở kinh thành. Chẳng qua là người keo kiệt bủn xỉn, hay tính toán chi li, thiếu cân ít lạng, trong huyện, rất nhiều người bị bọn chúng hại đậm. Một người như thế lại có thể hào phóng với phụ nữ như vậy ư? Tặng vàng, tặng bạc, còn tặng ngọc thạch?

“Đúng rồi, chính là lão.” Nữ nhân mặt tròn sợ Quý Lương không tin, còn giải thích tình hình ngày ấy tất cả mọi người đều chứng kiến: “Tháng trước là sinh thần Hoa Lạc, Đàm viên ngoại còn đặc biệt gấp gáp từ Kinh Thành trở về, tặng cho Hoa Lạc một thớt(cuộn) tơ lụa, còn có vòng ngọc… Khiến chúng ta hâm mộ quá chừng.”

“Đúng đúng đúng, ta cũng nhớ rõ. Hai đứa con gái của vị Đàm viên ngoại kia đều gả vào Kinh Thành, cũng nở mày nở mặt nữa nha.” Một thanh âm nữ tử như chim Hoàng Anh ở phía sau vang lên , “Cái vị Đàm viên ngoại kia lúc rãnh rỗi đều ở lại chỗ của Hoa Lạc, bình thường cái gì cũng nói với Hoa Lạc mà.”

“Một nữ nhi của lão còn nhờ quan hệ nâng đỡ vào cung làm mỹ nhân đấy.” Vốn là thẩm vấn, lại không ngờ biến thành một cuộc tám chuyện bát quái.

“Ta nghe nói vợ cả của Đàm viên ngoại không thích Hoa Lạc chút nào, hận không thể hoàn toàn ăn sống ả.” Một cô gái mở miệng nói, ” Kỳ quái là Đàm viên ngoại còn chiều Hoa Lạc hơn.”

“Đúng rồi đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hai ngày trước có một gã sai vặt đưa thư qua cho Hoa cô nương, sau đó, Hoa cô nương cả ngày rầu rỉ không vui, đến chạng vạng tối thì đi ra ngoài mua son phấn.” Lúc này một nha đầu quét tước ở bờ rìa sợ hãi nói.

Lỗ tay Quý Lương nghe lời này, vội vàng khoát tay để những người khác yên lặng, “Ngươi nói tiếp, người nọ là ai?”

“Là gã sai vặt bên người Đàm viên ngoại.” Nha đầu quét dọn suy nghĩ một lát, nói ra.

“Khẳng định?” Quý Lương xác nhận lại lần nữa.

Tiểu nha đầu suy nghĩ một chút, lại gật đầu lần nữa, “Ta khẳng định, nơi này có một nốt ruồi.” Vừa nói vừa chỉ vào vị trí bên trái cánh mũi.

“Sao chuyện này ta không biết?” Thu nương liền đưa tay tóm lỗ tay tiểu nha đầu.

“Hoa cô nương bảo không được phép nói cho người biết.” Tiểu nha đầu che lỗ tai mình, vẻ mặt đầy oan ức.

“Thu nương, ngươi đừng đánh nàng.” Quý Lương có chút không đành lòng. “Đã như vậy, bổn quan đi trước, nếu nhớ lại gì thì đến huyện nha tìm bản quan.”

“Đại nhân, vậy thi thể Hoa Lạc…” Thu nương hi vọng nhanh chóng giải quyết xong, sau đó chiếm những đồ trang sức kia thành của mình.

“Đợi kết thúc vụ án, ngươi lại đến nhận đi.” Quý Lương tưởng rằng Thu nương muốn đem người về chôn cất.

Thu nương vội vàng khoác tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Đại nhân không phải vậy, ngài tùy ý chôn là được. Ả chết thật là thảm, ta còn muốn kinh doanh, không muốn dính phải xui xẻo.”

Quý Lương nhìn vẻ mặt bội bạc kia của Thu nương, nhếch khóe miệng, lại không vui, sau đó liền đi thẳng ra cửa.

“Đại nhân đi thong thả, thường đến ngồi một chút nha, ta chờ ngài đến.” Hồng Hạnh nhìn bóng lưng cao ngất của Quý Lương ở cửa, trái tim thầm xao xuyến.

“Số đào hoa của đại nhân không tệ” Chúc Ti Nam cười trêu, cùng lúc liếc nhìn một thân ảnh ẩn nấp trong ngõ nhỏ, con mắt híp lại, thoáng qua một tia hơi thở nguy hiểm.

Quý Lương còn đắm chìm trong câu hỏi vừa rồi, cũng không cảm thấy gì, thì thào nói: “Cái vị Đàm viên ngoại kia vì sao phải truyền thư? Trên đó viết cái gì?”

“Đại nhân hoài nghi Đàm viên ngoại sao? ~ Bá ~ Chúc Ti Nam bổng khép quạt, cúi đầu hỏi.

“Chúc sư gia còn có ý khác?” Quý Lương nghe khẩu khí này, cảm giác người này dường như không đồng ý.

“Đại nhân, tiểu nhân không có bất kỳ ý kiến nào.” Chúc Ti Nam rõ ràng không muốn nói.

“Ngươi dù gì cũng là sư gia lương cao bản quan thuê, con mẹ nó, đừng dài dòng, nói!” Quý Lương cảm thấy hao phí hai lượng bạc rất đáng giá.

“Đại nhân, trách nhiệm của sư gia cũng không bao gồm việc giúp ngài xử án.” Đó là có hành vị đặc biệt phạm tội.

“Ngươi… Xem như ngươi lợi hại.” Quý Lương cắn răng, rõ ràng là biến tướng đòi bạc.

“Đại nhân, tiểu nhân còn có việc đi trước một lát, ta sẽ quay về huyện nha trước bữa tối.” Chúc Ti Nam nói xong liền lách vào trong biển người đông nghịt, rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN