Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến
Chương 20: Đi dạo chợ bán thức ăn
Dịch: madokangokngkeck
Lịch up: Tuần một chương, tuần sau mình bận, tuần kế up bù. Nếu được ủng hộ thì có lẽ nhiều chương hơn cũng nên >_<
“Đâu có đâu có, đêm qua gia phụ tại hạ không may bị nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho Quý đại nhân và mấy vị thế bá, cho nên mới bảo tiểu chất đến đây”. Mạc Tri Noãn cười nhạt một tiếng, chẳng khác gì nắng ấm trong ngày đông.
Nụ cười này không giống với Chúc Ti Nam, hắn cười tuy đẹp lại thiếu đi một tia độ ấm.
Quý Lương xem tên của người này là Mạc Tri Noãn, thanh âm như nước suối róc rách, cực kỳ dễ nghe.
Lúc này, tiểu nhị của quán rượu đã mang đồ ăn sớm đã chuẩn bị ổn thỏa lên.
Quý Lương cười mời: “Các vị viên ngoại, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.
“Quý đại đúng là người lịch sự tao nhã, ngay cả đồ ăn cũng tinh xảo như vậy”. Mạc Tri Noãn nghe tiểu nhị mang đồ ăn lên, đều là ‘thập lý phiêu hương’ , cái thì tên là Hồng Hạnh, cái thì tên là Lưu Hương.
Quý Lương nhìn một bàn đầy đồ ăn, khóe miệng co giật, liếc mắt nhìn Chúc Ti Nam, ngươi đến cùng đang làm cái gì vậy?
Chúc Ti Nam làm như không biết, chỉ lo… Ăn… Ăn…
….
“Các vị chắc hẳn đã biết thôn Đông gia dưới núi Lão Lang bị ngập lụt, hiện tại không có lương thực, cần tiền bạc để viện trợ gấp, mong các vị viên ngoại hào phóng giúp đỡ.” Quý Lương để đũa xuống, nói.
“Thôn Đông Gia chính là quê của gia phụ, ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ.” Mạc Tri Noãn vừa cười vừa nói.
“Ồ vậy thì Mạc thế chất định quyên bao nhiêu?”. Cầu viên ngoại tài đại khí thô (tiền nhiều như nước), bình thường có mỹ danh đại nghĩa, hào phóng, giờ phút này tự nhiên cũng không thể quyên ít hơn so với một tiểu bối.
Mạc Tri Noãn lấy từ trong túi y phục ra năm tấm ngân phiếu một ngàn lượng, đặt lên bàn: “Nếu đã là quê của tiểu chất, vậy nhất định không thể ít, cộng thêm một trăm bộ chăn màn nữa”.
“Ha ha ha… Chất nhi thật có khí phách”. Cầu viên ngoại cười đến mức hai mảnh râu cá trê run lấy run để, sau đó cũng móc ra sáu ngàn lượng đặt trên bàn, “Ta cũng nên vì dân chúng mà làm chút chuyện”.
Quý Lương nhìn con dấu chu sa màu đỏ của cửa hàng thông bảo trên ngân phiếu, lại nhìn Cầu viên ngoại với cặp râu cá trê mặt không đổi sắc, quả nhiên giống y chang lời đồn đãi, người này cái gì cũng tốt chỉ có điều hay thích ganh đua.
Lúc này Trương Hữu Tài cũng xuất ra 5 ngàn lượng đặt trân bàn nói: “Nếu như Mạc công tử và Cầu viêu ngoại đã làm lớn như vậy, tại hạ cũng không thể để thua khí thế được”. Trương Hữu Tài vốn là lão bản sòng bạc, cộng thêm mấy cái kỹ viện, đương nhiên cũng có không ít tiền.
“Đa tạ Trương lão bản đã hào phóng quyên góp”. Quý Lương nhìn ngân phiếu đầy bàn bay phất phơ, trong lòng cực kỳ sung sướng.
“Đại nhân, lão hán ta bị vợ quản chặt quá, hôm nay quyên 5 trăm lượng, mong đại nhân chớ trách”. Hai tay Lê chưởng quầy run rẩy dâng 5 trăm lượng ngân phiếu ra, mặt mũi đầy không muốn. Vốn chỉ muốn cho 1 trăm lượng thôi, còn dư lại làm tiền riêng, không ngờ rằng những người này hào phóng trỗi dậy, thực là cầm thú!
“Ai, Lê chưởng quầy, tình huống của ngươi chúng ta hiểu, cố gắng góp một phần sức lực nhỏ bé cũng tốt rồi”. Trương Hữu Tài vừa trông thấy năm trăm lượng kia thì trong lòng cười vật vã, nhưng ngoài miệng lại hùng hồn thốt ra đầy lời lẽ an ủi.
“Đại nhân, gần đây tiền tài trong nhà ta rất tù túng”. Sau cùng, khuôn mặt già của Đàm Tài mới đỏ lên nói: “Ta quyên một nghìn cân mì đen, một nghìn cân mì trắng, năm trăm cân gạo”.
“Đàm lão nhị, ngươi có phải quá keo kiệt rồi không?”. Trương Hữu Tài không chịu để yên, quyên tiền từ khi nào lại biến thành quyên lương thực rồi hả?
“Ta cũng không còn cách nào cả, trong nhà hết bạc rồi, ai, mì với gạo này cũng có giá mấy trăm lượng đây này”. Đàm Tài trả lời.
“Lý nào lại chỉ mấy trăm lượng?”. Cầu viên ngoại cũng không chấp nhận, hôm nay thế nào cũng phải ép lão già keo kiệt này nhổ bạc ra.
“Có a…” Đàm viên ngoại luôn keo kiệt bủn xỉn, đến cả mì, gạo cũng chẳng muốn cho.
“Nếu Đàm viên ngoại đã hiểu được lương thực đang cần gấp, thì còn gì tốt hơn”, Quý Lương cười, “Kính mong Đàm viên ngoại mang giúp những bột mì và ngũ cốc này đến thôn Đông gia, thuận tiện lại mang chút dầu muối…”
Đàm Tài nghe xong, vẻ mặt như tro tàn, vốn cho là lão đã trốn được, nào ngờ đại nhân còn có chiêu này. Tăng thêm tạp nham vào, ít nhất cũng phải một ngàn lượng rồi, một bộ biểu cảm thịt đau.
Quý Lương đứng dậy, chắp tay nói: “Đa tạ các vị đã rộng rãi quyên góp, ta thay dân chúng thôn Đông Gia thậm chí là cả huyện Ngô Đồng cảm tạ các vị”.
“Đại nhân, khách khí, đây vốn là bổn phận của chúng ta”. Mạc Tri Noãn cười cười đáp lại, sau đó nói: “Cách nhìn của Quý đại nhân rất hay, tại hạ thật sự bội phục, nếu có thời gian, tại hạ nhất định mời đại nhân cùng đàm luận một phen”.
“Được lắm, Mạc công tử quả là học sâu hiểu rộng”. Quý Lương rất ưa vị Mạc Tri Noãn này đấy, người ta là công tử lại khiêm tốn, kiến thức uyên bác, quan trọng nhất là… Hào phóng!
“Quý đại nhân, quá lời rồi.” Mạc Tri Noãn mỉm cười, sau đó rời đi.
Quý Lương nhìn bóng lưng Mạc Tri Noãn đang xuống lầu suy nghĩ, theo lời đồn thì phụ thân hắn là Đông Hữu Quyền đi ở rể, mọi chuyện trong nhà đều phải nghe theo sự sắp xếp của Mạc Như Mỹ.
“Đại nhân, ngươi quả nhiên là tên đoạn tụ!” Chúc Ti Nam mới cất ngân phiếu xong vừa lúc thấy ngay bộ dáng sững sờ của Quý Lương, liên tưởng đến lời đồn trên phố, hắn cười châm biếm.
“Ngươi mới bị đoạn tụ…” Quý Lương hừ lạnh một tiếng, tựa vào cửa nhìn Chúc Ti Nam bước xuống lầu, một hồi lâu mới sực nhớ tới ngân phiếu vẫn còn trong Chúc Ti Nam. Vội vàng chạy ra cửa, nhìn trái nhìn phải một phen cũng chẳng thấy bóng dáng Chúc Ti Nam đâu.
“Tiểu nhị, có thấy vị sư gia đến cùng ta đi đâu rồi không?”.
“Quý đại nhân, Chúc sư gia đến chợ bán đồ ăn ở thành tây rồi.” Tiểu nhị chỉ chỉ phương hướng bên trái.
Nàng vội vã đuổi theo, rút cuộc đến cửa chợ cũng đuổi kịp Chúc Ti Nam, một thân đồ trắng tuấn dật, ngay cả khi hắn ở trong cả đám người thì chả cần liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay.
“Chúc sư gia, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Bản quan mời ngươi về cũng không thể phải để cho ngươi phát tác tính công tử.” Quý Lương tức giận nói.
Chúc Ti Nam dừng lại, nâng cây quạt che mũi, liếc mắt nhìn Quý Lương, nói: “Chẳng qua ta chỉ không muốn cắt đứt mạch suy nghĩ của đại nhân mà thôi, vậy nên tới chợ trước để tìm hiểu một ít tình huống.”
“Thật chứ?” Quý Lương tự động bỏ qua câu phía trước, nói: ” Vậy phải chăng Chúc sư gia đã có manh mối gì?”.
“Đại nhân, ta nghe nói trong chợ có một cặp vợ chồng bán phổi vụn và rau trộn gan đấy, nghe nói màu sắc của chúng có chút khác biệt so với bình thường, hương vị lúc ăn vào rất tinh tế”. Chúc Ti Nam chớp chớp mắt, “Rất nhiều người khi ăn xong đều đoán chắc bình thường con heo đó được chăm sóc rất tốt, thứ nó ăn thế nào cũng là đồ quý hiếm.”
“Ở nơi nào?”. Quý Lương nghe xong, miệng khẽ nuốt nước bọt.
“Không biết nha, chỉ là một quầy bán rong, ngẫu nhiên xuất hiện, bán cũng không thường xuyên lắm, lần gần đây nhất xuất hiện là vào hôm trước”. Chúc Ti Nam sâu kín nói.
Quý Lương nghe đến đây, bắt đầu chủ nghĩa hoang tưởng: “Ý ngươi nói là phổi cặp vợ chồng đó bán đều lấy từ nạn nhân?”. Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy dạ dày nổi lên cơn buồn nôn.
“Ta đâu có nói vậy.” Chúc Ti Nam nhún vai, tiếp tục đi lên phía trước, hai con ngươi vốn lười biếng lại như đuốc đảo qua những người bán hàng rong đang đi lại.
“Trương Tam đã kiểm tra đồ tể ở chợ này, không có người chúng ta muốn tìm”. Quý Lương thở dài, nhìn một đồ tể béo không ngừng bổ một khung xương sâu kín nói: “Có lẽ là dắt heo đi lai giống như lời Lý Tứ nói cũng nên.”
“Ngươi nhìn kìa.” Chúc Ti Nam ra hiệu Quý Lương nhìn về một đồ tể bên góc đường.
Quý Lương nhìn theo hướng Chúc Ti Nam chỉ nhìn thì thấy đó là đồ tể sáng hôm ấy đội mưa vào thành, gã giơ tay chém xuống, động tác lưu loát, đem một khối thịt ném lên cân đòn, thuần thục cân đo trọng lượng, rồi dùng bàn tay dính mỡ nhận nén bạc ném vào trong hộp đựng tiền.
“Nhìn hắn làm cái gì?”. Quý Lương không hiểu.
“Tay của hắn.”
Tay của hắn? Dính đầy dầu mỡ đó… đúng rồi, trên cơ thể hai người đã chết cũng có vết mỡ. Hai con ngươi Quý Lương lóe sáng.
“Đại nhân… đai nhân… Chúc sư gia, không ngờ lại tìm được cái ngài.” Phạm Lang thở hổn hển xuyên qua đám người chen đến cạnh hai người.
“Xảy ra chuyện gì ư?”. Quý Lương mở miệng hỏi.
“Không phải không phải… Là Tô bộ đầu Tô Thu vừa về huyện nha, như là có chuyện gấp.” Phạm Lang nói.
Quý Lương đưa mắt nhìn Chúc Ti Nam, “Chúc sư gia, chúng ta về trước đi, sợ là thôn Đông gia có chuyện”.
“Về thôi.” Chúc Ti Nam quét mắt đến một vị trí nào đó lên lầu các, theo gót chân Quý Lương rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!