Tình Duyên Đạo - Chương 21: Dụ Dỗ Na Tra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Tình Duyên Đạo


Chương 21: Dụ Dỗ Na Tra



Mấy hôm sau Hoàng Minh khởi hành tới Trần Đường Quan. Đây là lần đầu tiên hắn được tận hưởng cảm giác tự do bay lượn trên không, mặc dù không phải chân chính thực lực của hắn mà phải mượn ngoại vật tác dụng nhưng cũng làm hắn cảm thán không thôi. Trên đường hắn có ghé qua chỗ của Ngũ Yêu, thấy bọn chúng cũng đã tiến nhập vào Kết Đan Hậu Kỳ rồi, điều này khiến Hoàng Minh dở khóc dở cười. Những bí kíp mà bọn Ngũ Yêu dùng đều là những thứ mà Kiếm Tu đem về mà hắn dùng không được, không nghĩ ra bọn chúng có thể dùng để mà tăng tiến tu vi. Nhưng nói là vậy chứ nếu như đối đầu thì Hoàng Minh hoàn toàn tự tin có thể dễ dàng thu thập cả năm tên.

Trên đường đi tới ải Trần Đường, Hoàng Minh cố gắng lục lọi một chút thông tin trong trí nhớ của mình. Trấn ải Trần Đường Quan là Lý Tịnh, Hoàng Minh trực tiếp gán cái mác nhát gan cho Lý Tịnh. Khi Na Tra giết chết Ngao Bính hắn cũng chả thèm phân biệt trắng đen, giao Na Tra cho Đông Hải Long Vương, dẫn tới việc “róc xương trả mẹ, róc thịt trả cha”, sau này vì sợ Trụ Vương trách tội mà hủy đi miếu thờ của Na Tra, nếu không phải có Nhiên Đăng trao cho Lung Linh Tháp thì có lẽ hắn đã chết dưới tay Na Tra rồi. Vợ của Lý Tịnh là Ân Thị, một người hết lòng vì con cái và đầy lòng quả cảm, thật không ngờ người như Ân Thị tại sao lại lấy Lý Tịnh được nhỉ. Ba người con của Lý Tịnh là Kim Tra, Mộc Tra và Na Tra, cả ba theo nguyên tác đều là dũng tướng của Tây Kỳ, nhưng lần này đi Hoàng Minh quyết tâm phải phá hoại điều đó.

Ải Trần Đường là một nơi không quá lớn, vị trí thủ dễ công khó, tường thành xung quanh có vẻ như mới được tu sửa trở lại. Hỏi thăm người dân xung quanh, hắn được đưa tới chỗ phủ Lý Tịnh. Mặc dù là quan trấn ải nhưng có vẻ cuộc sống của Lý Tịnh cũng không khá giả bao nhiêu, nếu so sánh phủ của hắn với phủ Thọ Vương thì khác nào kiến và voi.

Đi tới trước cửa phủ, hắn bị hai gia đinh chặn lại.

_Ngươi tới đây tìm ai?

_Ta là mật sứ của vua, tới đây để gặp Lý Tịnh, mau vào trong bẩm báo.

Hoàng Minh lấy ra một tấm kim bài tinh xảo đưa ra trước mặt hai tên gia đinh. Mặc dù không biết kim bài này là thật hay giả, nhưng bọn hắn chả dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa, một tên lập tức đi vào trong thông báo, tên còn lại thì ra sức vỗ mông ngựa Hoàng Minh.

Vài phút sau, một người trung niên đi ra, bên cạnh hắn là một mỹ phụ, chắc hẳn là Lý Tịnh cùng Ân Thị. Hoàng Minh đưa mắt đánh giá Lý Tịnh, hắn có khuôn mặt chữ điền, vóc người cao, vai rộng, là một người chính trực, gan dạ, nhưng tại sao trong nguyên tác hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ là vì cư dân bách tính? Hoàng Minh lập tức bỏ qua không thèm suy nghĩ tới chuyện đó nữa.

_Ti chức Lý Tịnh xin ra mắt mật sứ đại nhân.

Nhìn lệnh bài trên tay Hoàng Minh Lý Tịnh ngay lập tức quỳ xuống, hai tay ôm quyền cúi chào. Những người xung cũng lập tức quỳ xuống. Chậc, không ngờ cái miếng vàng bé xíu này lại có uy lực như vậy, mai này phải xin thêm Tử Tân vài cái mới được, Hoàng Minh nghĩ thầm.

_Được rồi Lý tướng quân, Lý phu nhân, hai người đứng dậy đi.

Đưa tay đỡ Lý Tịnh cùng Ân Thị đứng dậy, mặc dù người khác quỳ và cúi chào mình có vẻ vinh quang đấy, nhưng hai người lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, làm như vậy hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

_Cảm tạ mật sứ đại nhân, xin mời ngài vào trong để cho ti chức có thể tiếp đãi chu đáo.

Lý Tịnh đưa tay làm động tác mời.

_Mật sứ đại nhân, xin mời ngồi.

_Ta họ Tần.

Nhấp một ngụm trà, Hoàng Minh lạnh nhạt nói. Quả thật nghe cái câu “mật sứ đại nhân” khiến hắn cảm thấy không quen.

_Hóa ra là Tần đại nhân, xin hỏi ti chức có thể giúp gì được cho Tần đại nhân ạ.

_Lý tướng quân, ngươi có nhận ra vật này hay không?

Hoàng Minh lấy Xuyên Vân Tiễn từ trong túi bảo vật ra, đặt lên trước bàn. Nhìn mũi tên trên bàn khiến Lý Tịnh mồ hôi chảy ròng. Mấy hôm trước, đứa con út của hắn đã nghịch ngợm dùng Trấn Thiên Cung bắn Xuyên Vân Tiễn lên trời, Lý Tịnh những tưởng nó thất lạc ở đâu, không ngờ lại lọt vào tay của vị mật sứ đại nhân này, nhưng hắn đưa Xuyên Vân Tiễn ra với dụng ý gì. Lý Tịnh giả vờ không hiểu chuyện, hỏi.

_Bẩm đại nhân, đây chính là Xuyên Vân Tiễn, báu vật của ải Trần Đường, không biết tại sao đại nhân lại tìm thấy?

_Lý Tịnh, ngươi còn giả vờ hay sao? Ta nói cho ngươi biết, mấy hôm trước, chính mũi tên này đã bắn về phía Hoàng Cung, suýt chút nữa làm mất mạng bệ hạ, ngươi có biết tội của ngươi?

Hoàng Minh giả vờ tức giận, đứng dậy vỗ bàn nói.

Quả thật điều này khiến Lý Tịnh vô cùng ngạc nhiên. Mũi tên này đích xác là Xuyên Vân Tiễn mà Na Tra đã bắn đi, cũng không có lí do gì khiến vị mật sứ đại nhân này nói dối cả. Nếu nói như vậy, không khéo cả nhà hắn sẽ bị kết vào tội mưu phản.

_Đại nhân, việc này quả thật có chút hiểu lầm.

_Hiểu lầm? Ngươi cho ta là kẻ ngốc hay sao? Xuyên Vân Tiễn là bảo vật của Hiên Viên Hoàng Đế, không phải ai cũng có thể dùng được. Ta thấy ngươi cũng là người tu đạo, chẳng lẽ mũi tên này là do ngươi bắn? Nếu quả thật như vậy thì gan ngươi to bằng trời rồi.

Hoàng Minh nói tới đây khiến Lý Tịnh như rơi vào hố sâu, quả thật không thể chối cãi là việc này có liên quan tới hắn được, nhưng nếu nói hắn bắn đi quả thực quá oan ức. Ân Thị nghe Hoàng Minh nói khuôn mặt cũng trắng bệch, tội mưu phản là tội rất nặng, không chỉ bị xử trảm mà còn liên lụy cả tam tộc, nhưng bà cũng biết rằng việc này là do con trai út của bà gây nên, nhưng tình mẫu tử không cho phép bà lên tiếng.

_Không cần nhiều lời, thứ đó là do ta bắn đi, có giỏi thì tìm ta đây này.

Một tiếng quát trong trẻo vang lên. Đi vào là một cậu bé tầm tám tuổi, tóc buộc hai bím trên đầu, khuôn mặt hồn nhiên, tinh nghịch. Hoàng Minh chắc chắn rằng, thằng nhóc không sợ trời không sợ đất trước mặt này chính là Na Tra, thật sự là trẻ con trong Phong Thần không có đứa nào bình thường cả, tiểu nha đầu Đặng Thiền Ngọc cũng là một ví dụ điển hình.

_Nghịch tử, ngươi im miệng cho ta.

Nhìn thấy Na Tra đi vào còn lớn lối như vậy khiến Lý Tịnh cảm thấy tức giận. Hắn đang kiếm cớ thoái thác việc này, nhưng không ngờ Na Tra đã vào đây phá hỏng.

_Lý Tịnh, đây là con của ngươi?

_Dạ vâng thưa Tần đại nhân, đây là con út của thần tên là Na Tra, còn hai người anh của nó là Kim Tra và Mộc Tra đã được tiên nhân thu làm đồ đệ rồi.

_Không cần nói nhiều làm gì cả. Tên là do ta bắn, tất cả mọi việc cứ tìm ta đi.

Na Tra lại hét lên, điều này khiến cho Lý Tịnh cảm thấy điên người. Thật sự đứa con này của hắn luôn làm hắn đau đầu, luôn luôn quậy phá khắp nơi, luôn luôn đối nghịch với hắn.

_Quả thật là do ngươi bắn?

Hoàng Minh quay sang phía Na Tra hỏi.

_Đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.

Na Tra vỗ ngực, bước lên phía trước. Nhìn Na Tra và Lý Tịnh, Hoàng Minh cảm thấy buồn cười. Trong khi phụ thân thì lại nhút nhát không dám làm gì, thì đứa con còn nhỏ tuổi của hắn lại khí phách như vậy. Đứng dậy bước về phía Na Tra, Hoàng Minh xòe bàn tay ra đưa về phía đầu của nó. Những tưởng Hoàng Minh sẽ làm gì mình, Na Tra nhắm chặt mắt lại, nếu nói nó không sợ thì tất nhiên là không phải rồi, mặc dù mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng nó cũng tràn ngập lo lắng. Ân Thị thấy Hoàng Minh đưa bàn tay tới thì hét lên, nước mắt chợt tuôn ra, định lao tới nhưng bị Lý Tịnh giữ chặt lại. Lý Tịnh nhắm chặt mắt lại, hắn không muốn nhìn thấy cảnh này một chút nào, mặc dù Na Tra không ưa gì hắn, nhưng cũng là con ruột của hắn, hắn sao không thể đau lòng kia chứ?

Nhưng cảnh máu me cũng không diễn ra, bàn tay Hoàng Minh đưa tới đầu Na Tra lại thành một cái cốc đầu nhẹ. Nhìn Na Tra đang lấy hai tay ôm đầu, Hoàng Minh mỉm cười nói.

_Tiểu tử, bắn khá lắm. Bằng tuổi này mà khí lực tốt như vậy, có thể bắn được Xuyên Vân Tiễn về Triều Ca, ta thực sự khâm phục ngươi đấy.

Na Tra ngạc nhiên, Lý Tịnh cùng Ân Thị cũng kinh ngạc. Việc này chỉ như vậy là xong? Đây là tội mưu sát vua đấy, chẳng lẽ người kia lại nói dối. Nhìn biểu hiện của mấy người Lý Tịnh, Hoàng Minh cũng cảm thấy mình làm hơi quá. Hắn ban đầu chỉ muốn thử Na Tra mà thôi, không ngờ thằng nhóc này quả thực rất có khí phách.

_Được rồi, việc đó cũng không có là gì. Bệ hạ cũng không muốn truy cứu các ngươi nữa.

_Vậy Tần đại nhân tới đây là…

Lý Tịnh ấp úng hỏi.

_Ta tới đây để xem người bắn Xuyên Vân Tiễn là ai. Ta thấy rất thích đứa con út của ngươi nên muốn nhận nó làm đồ đệ.

Hoàng Minh nói ra khiến ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Không những không truy cứu, còn thu làm đồ đệ, trên đời này còn có việc nào tốt hơn nữa sao?

_Thu làm đồ đệ? Ngươi có bản lĩnh gì không mà đòi nhận ta làm đồ đệ.

Na Tra nghi hoặc hỏi Hoàng Minh. Nó nhìn người trước mặt này, đeo một chiếc mặt nạ kì quặc đã không nói rồi, tiên khí xung quanh người còn không có thì sao có thể làm sư phụ của nó được chứ.

_Được, để ta cho ngươi thấy.

Hoàng Minh bước lên phía trước, bí mật dùng một tấm yêu phù, hơn mười thanh kiếm hiện ra trong không trung, phất tay những thanh kiếm đó lao nhanh về phía hắn. Những người xung quanh kinh ngạc hét lên, tên này tại sao lại có sở thích hành hạ bản thân như thế chứ. Nhưng những thanh kiếm đó khi bay tới chạm vào người Hoàng Minh lập tức vỡ tan, nếu không phải tiếng kim loại vang lên dưới sàn thì chắc hẳn đa số đều cho rằng những thanh kiếm đó là giả.

Lý Tịnh kinh ngạc, hắn cũng có tu luyện tiên đạo, nhưng làm được như người này quả thực hắn không làm được. Na Tra thì cảm thấy khá thích thú với trò của Hoàng Minh, nó ngay lập tức chạy tới sờ khắp người của Hoàng Minh.

_Quả thực thần kì, không có một vết xước luôn này.

Sờ khắp nơi, Na Tra cảm thấy khá kinh ngạc.

_Thế nào, chỉ cần ngươi theo ta, ta có rất nhiều trò hay để dạy cho ngươi. Đây, ta có mấy thứ này tặng cho ngươi.

Hoàng Minh bắt đầu bản tính dụ dỗ trẻ con của hắn. Lấy trong túi pháp bảo ra những chiếc chong chóng tre và rất nhiều đồ chơi của trẻ con thời nay rất thích, đây đều là những thứ mà hắn dùng thời gian rảnh để làm quà tặng cho tiểu nha đầu Đặng Thiền Ngọc. Nhìn thấy những vật mới mẻ như vậy khiến Na Tra lập tức thích mê, ngay lập tức nói.

_Được, ta nhận huynh là sư phụ.

Na Tra lập tức gật đầu. Hoàng Minh đang cảm thấy vui mừng vì sắp làm cho Tây Kỳ mất đi một dũng tướng thì những lời Lý Tịnh nói ra khiến hắn như rơi vào trong hố sâu.

_Na Tra, con không nhớ là đã đáp ứng làm đồ đệ của Thái Ất Chân Nhân hay sao?

Thái Ất Chân Nhân? Hắn đã tới trước Hoàng Minh một bước rồi ư? Mẹ kiếp, tưởng nhanh chân rồi hóa ra lại chậm một bước.

_Không thèm, một lão già nhàm chán, ta thích đi với người kia hơn.

Na Tra lắc đầu nguầy nguậy không đồng ý. Nghe Na Tra nói Hoàng Minh cảm thấy như mở cờ trong bụng, quả thật cái tên Thái Ất Chân Nhân kia nào có thể xứng đáng làm sư phụ của Na Tra kia chứ. Theo nguyên tác, khi Ngao Hải dâng nước định đánh ngập Trần Đường Quan, Thái Ất cũng không xuất hiện để cứu nguy mà lại để mặc cho Na Tra tự vẫn, mặc dù sau này hắn có dùng ngó sen để hồi sinh Na Tra nhưng chuyện đó vẫn không làm hình tượng của hắn tốt lên trong mắt của Hoàng Minh.

_Đừng có hồ đồ, ngươi dám xúc phạm thần tiên hay sao?

Lý Tịnh giận dữ hét lên. Na Tra không thèm nói lại, bĩu môi quay đi.

_Tần đại nhân, người xem việc này.

Lý Tịnh quay sang cầu tình Hoàng Minh. Quả thật giữa Thái Ất Chân Nhân và Tần đại nhân kia, ai hắn cũng không đắc tội nổi cả. Nhìn biểu hiện của Lý Tịnh, Hoàng Minh biết hắn hiện đang nghiêng về bên nào. Quả thật nếu như so sánh giữa hắn với Thái Ất, hắn cũng sẽ chọn Thái Ất mà thôi. Nghĩ thông suốt điểm này Hoàng Minh bất đắc dĩ lên tiếng.

_Được rồi, ta với ngươi có duyên nhưng không có phận, thật là đáng tiếc.

Nghe những lời Hoàng Minh nói Na Tra cảm thấy buồn trong lòng. Mặc dù mới tám tuổi nhưng Na Tra rất hiểu chuyện, mặc dù đôi lúc có hơi tinh nghịch và bướng bỉnh nhưng đó chỉ là với Lý Tịnh mà thôi, với Ân Thị Na Tra luôn ngoan ngoãn nghe lời, hết mực yêu thương mẹ nó.

_Những thứ này, trả lại cho ngươi.

Na Tra cầm đống đồ chơi đưa lại cho Hoàng Minh, nó cảm thấy nếu như mình không làm học trò của người ta mà lại lấy nhiều đồ như vậy có chút không nên. Nhìn khuôn mặt không nỡ xa đống đồ chơi của Na Tra khiến Hoàng Minh phì cười, tiểu tử này mặc dù bướng bỉnh, tinh nghịch nhưng là một đứa bé hiểu chuyện, đáng mến. Đưa tay xoa đầu nó, Hoàng Minh cười nói.

_Được rồi, nếu như không làm sư đồ, thì chúng ta làm huynh đệ cũng không sao, những thứ này ta đều cho đệ hết, thấy thế nào?

Những lời Hoàng Minh vừa nói ra khiến Na Tra mừng như mở hội. Nó quay sang nhìn Ân Thị, thấy mẹ mình gật đầu, nó mới lao vào trong người Hoàng Minh.

_Được rồi, ta nhận huynh làm đại ca, sau này bất cứ ai khi dễ đại ca, ta sẽ trừng trị hắn.

Giơ nắm tay nhỏ lên, Na Tra quả quyết nói. Hoàng Minh cảm thấy khóc không ra nước mắt, sao hết lần nào kết huynh đệ với mấy đứa nhóc, đứa nào cũng đòi bảo vệ hắn hết vậy. Từ tiểu nha đầu Đặng Thiền Ngọc, bây giờ tới tiểu tử Na Tra này nữa, nhìn hắn yếu đuối đến vậy hay sao? Nhưng thôi, việc này bỏ qua đi, dù sao hắn thấy Na Tra cùng hắn rất hợp ý, hi vọng mối quan hệ huynh đệ này có thể giúp ích được cho hắn sau này.

_Được rồi, ta có ý này. Đệ tới chỗ ta chơi ít lâu rồi trở về tu luyện có được không? Ta sẽ dạy cho đệ nhiều thứ mới mẻ cùng rất nhiều trò chơi hấp dẫn.

Hoàng Minh buông lời dụ hoặc.

_Việc này…

Na Tra nghe vậy liền quay sang trưng cầu ý kiến của Ân Thị. Nó mặc dù rất muốn đi, nhưng cũng không thể vô phép như vậy được. Thấy Ân Thị nhìn sang Lý Tịnh, Hoàng Minh lập tức ho một tiếng. Lý Tịnh biết ý liền lập tức chấp thuận, quả thật hắn cũng muốn tạo quan hệ với vị Tần đại nhân này, như vậy sẽ thuận tiện cho cuộc sống chốn quan trường của hắn nhiều hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN