Tình Duyên Đạo
Chương 77: Thỉnh cầu của Đát Kỷ (hạ)
-Bẩm bệ hạ, sứ giả của Ký Châu đã tới.
Tử Tân đang ngồi quan sát lược đồ cùng vài tướng lĩnh khác thì có một binh sĩ vào báo cáo.
-Được rồi, ngươi dẫn nàng vào đây.
Phất tay bảo người kia ra ngoài, hắn lại tiếp tục bàn chiến lược. Mặc dù có thể dễ dàng công phá Ký Châu nhưng để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn, cẩn trọng vẫn là hơn cả.
Không lâu sau đó, binh sĩ kia lại tiến vào, theo sau hắn là một vị cô nương dáng người thướt tha uyển chuyển, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt đẹp của nàng khẽ liếc nhìn thôi cũng mang theo một vẻ mị hoặc vô cùng. Các vị tướng lĩnh chỉ dám lướt qua nàng rồi quay đi như không dám nhìn thẳng vào nàng, bởi vì họ sợ rằng mình sẽ bị vẻ đẹp kia mê hoặc.
-Tiện nữ Tô Đát Kỷ khấu kiến bệ hạ.
-Không cần đa lễ. Người đâu, ban ghế.
Nhìn thấy Đát Kỷ muốn quỳ xuống, Tử Tân phất tay nói.
Một chiếc ghế được đem lên, đợi cho Đát Kỷ yên vị, lúc này Tử Tân mới lên tiếng.
-Ngươi tới đây có việc gì?
Tử Tân lạnh nhạt nói. Dù sao hai bên cũng sắp xảy ra chiến tranh, phân rõ giới tuyến là điều hiển nhiên.
-Bẩm bệ hạ, hôm nay tiện nữ tới đây chỉ có một việc muốn cầu xin.
Đát Kỷ không nhanh không chậm nói. Nàng cẩn thận quan sát nét mặt của Tử Tân, khuôn mặt anh tuấn cùng nét uy nghiêm của Thiên Tử mà người khác không có được khiến nàng có chút thấp thỏm. Hôm nay nàng tới để cầu xin, nếu làm không tốt e rằng cả Ký Châu sẽ chìm trong biển lửa.
-Người là muốn xin ta tha cho Ký Châu?
-Bệ hạ quả nhiên liệu việc như thần, quả thực hôm nay ta đến để xin bệ hạ có thể lui binh trở về, tha cho Ký Châu một con đường. Chỉ cần bệ hạ nguyện ý, Ký Châu nguyện sát nhập trở thành một phần của Đại Thương, đời đời hết lòng phụng sự.
Nghe Đát Kỷ nói xong những tướng lĩnh khác liền thì thầm với nhau. Nếu làm như vậy có thể “không chiến mà thắng”, hơn nữa lại không xảy ra thương vong. Nhưng nếu dễ dàng tha cho Ký Châu như vậy sẽ khiến cho những người khác cười vào mặt Đại Thương, e rằng sau này những kẻ có dị tâm khác sẽ càng lớn mật hơn mất.
-Khắp nơi trên đất nước này đều là con dân của Đại Thương, bệ hạ chẳng lẽ những tâm để con dân của mình tàn sát lẫn nhau?
Thấy Tử Tân trầm ngâm không nói gì, lúc này Đát Kỷ lại tiếp tục lên tiếng.
-Theo lời ngươi nói quả thực không sai, bá tánh Ký Châu cũng như bá tánh của Đại Thương, sinh mạng đều quý giá như nhau.
Tử Tân gật đầu tán đồng. Quả thực không hổ là đệ nhất tài nữ Ký Châu, từ lúc mở lời đến nay đều nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại nhất.
-Nếu như vậy bệ hạ đồng ý với…
Đát Kỷ thấy Tử Tân tán đồng thì lập tức mừng rỡ, nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì lời nói tiếp theo của hắn giống như sét đánh ngang tai nàng.
-Ta có thể tha cho người dân Ký Châu, nhưng Tô Hộ mưu đồ cấu kết các chư hầu khác làm phản, tội không thể tha thứ.
Tử Tân lạnh lùng nói.
-Gia phụ vì nghe lời tiểu nhân xúi giục nên nhất thời hồ đồ, kính mong bệ hạ khai ân, niệm tình Tô gia bao đời nay cống hiến sức mình gây dựng Ký Châu, tiện nữ vẫn mong bệ hạ suy xét.
Đát Kỷ đứng dậy lập tức quỳ xuống dưới hướng Tử Tân dập đầu.
-Hay cho một câu niệm tình Tô gia bao đời cống hiến. Đúng vậy, nếu không vì niệm tình Tô gia các ngươi bao đời nay như vậy thì không chỉ một Tô Hộ, cả Tô gia các ngươi đều sẽ rơi đầu.
Tử Tân vỗ mạnh lên bàn quát.
-Nhưng…
Đát Kỷ lại muốn nói gì lại bị Tử Tân ngắt lời.
-Ngươi mau đứng dậy đi. Ta biết ngươi muốn cứu cha mình, nhưng hắn có gan làm thì có gan chịu tội. Chỉ cần Ký Châu giao Tô Hộ cùng những kẻ ủng hộ hắn ra, ta nhất quyết không động tới một cộng cỏ của Ký Châu.
Nhìn Đát Kỷ đang quỳ phía dưới khiến Tử Tân có chút không đành lòng.
-Bệ hạ, nếu hôm nay người không đồng ý tha cho gia phụ, ta đành quỳ ở đây tới lúc người đổi ý mới thôi.
Đát Kỷ cắn chặt răng nói.
-Ngươi muốn quỳ ta cũng không cản, nhưng ta nhắc nhở ngươi đây là doanh trại của Đại Thương, chúng ta không hoan nghênh người lạ tới.
Tử Tân phất tay nói. Tha cho Ký Châu là hắn đã nhân từ lắm rồi, nếu như ngay cả kẻ chủ mưu Tô Hộ cũng không bắt lại thì còn mặt mũi nào gặp người khác được nữa.
-Nếu đã không còn việc gì thì ngươi có thể ra về, người đâu, tiễn Tô tiểu thư một đoạn.
-Mời Tô tiểu thư.
Ngay sau tiếng hô của Tử Tân, binh sĩ lúc nãy dẫn Đát Kỷ vào liền tiến vào, đoạn hắn đưa tay nhìn Đát Kỷ làm động tác mời.
-Bệ hạ, ta biết bên người ngài mĩ nữ như mây, ta không thể so sánh, nhưng nếu bệ hạ tha cho gia phụ một mạng, ta xin lấy thân mình làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài.
Giọng Đát Kỷ có chút nghẹn lại, đôi mắt nàng đỏ lên, nhưng nàng vẫn kiên cường nhìn Tử Tân nói.
Nghe những lời của Đát Kỷ, những tướng lĩnh khác lại xì xào bàn tán. Bọn hắn cũng không phải chưa từng nghe danh của nàng. Đại tiểu thư Tô gia, kinh tài tuyệt diễm, lại là con người hết sức thiện lương, luôn luôn giúp đỡ bá tánh. Người theo đuổi nàng nhiều như mây trên trời, không thiếu những kẻ anh hùng kiệt xuất hay con cháu các chư hầu lớn nhỏ, nhưng nàng đều không để vào mắt. Hôm nay vì cầu xin cho phụ thân mà nguyện đem bản thân ra trao đổi, quả thực khiến người khác cảm động không thôi.
-Ngươi hà tất phải làm như vậy…
Tử Tân quay lại nhìn nàng, hiển nhiên hắn cũng ngạc nhiên trước những lời Đá Kỷ nói.
-Chỉ cần gia phụ được sống, cho dù lấy mạng của ta ta cũng nguyện ý.
Mặc kệ những lời xì xào xung quanh, Đát Kỷ vẫn không hề muốn thay đổi ý định.
-Bệ hạ, thần thấy chuyện này nên suy xét cẩn trọng một chút.
Người đứng ra lên tiếng là Lý Tịnh. Hắn lần này may mắn được tân Quốc Sư đích thân tiến cử với Thiên Tử, lại được giao cho đánh tiên phong trận đầu, quả thực khiến cho người khác hâm mộ. Lý Tịnh biết cơ duyên này một phần cũng là do quan hệ của con trai út – Na Tra của hắn với tân Quốc Sư và Thiên Tử, chính vì vậy hắn luôn có gắng ra sức cống hiến. Nhưng Lý Tịnh đâu biết được rằng nguyên nhân Hoàng Minh ưu ái hắn chẳng qua cũng chỉ muốn cho hắn mấy cái ân huệ hi vọng sau này hắn đừng dẫn cả nhà mình đi theo Tây Kỳ mà thôi.
-Bẩm bệ hạ, Lý tướng quân nói có phần chính xác, mong người suy xét việc này kĩ càng.
Những người khác lên tiếng ủng hộ Lý Tịnh khiến cho Tử Tân không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu cường hành bắt Tô Hộ thì e rằng sẽ gặp cảnh “chó cùng rứt giậu”, lúc đó thì đại chiến nổ ra, thương vong ắt không thể tránh khỏi. Nếu có thể làm theo lời của Đát Kỷ quả thực có thể tránh được chuyện đó, việc lấy Đát Kỷ đổi lấy mạng Tô Hộ cũng xem như khiến những kẻ khác không thể nói gì được. Nhưng viêc chính là hắn không hề có tình cảm với Đát Kỷ, hơn nữa nếu như đồng ý chuyện này thì mấy lão bà ở nhà sẽ xử lý hắn thế nào đây. Việc này nhất định phải cân nhắc kĩ lưỡng, nếu không hắn thực phải chịu cảnh ngủ một mình ở Ngự Thư Phòng mất.
-Được rồi, các ngươi hết đi, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.
Tử Tân lập tức hạ lệnh trục khách.
Đát Kỷ thấy Tử Tân không từ chối lời đề nghị của nàng cũng thoáng chút yên lòng, dù sao cũng không nên ép hắn đưa ra câu trả lời lúc này, nếu như vậy e rằng sẽ phản tác dụng mất.
Khi Đát Kỷ toan bước ra ngoài thì nàng bất ngờ quay đầu lại nhìn Tử Tân nói.
-Bệ hạ, còn một việc ta muốn thỉnh cầu ngài, bức tranh ngày đó, hi vọng ngài bảo quản tốt.
Chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ khiến cho người khác suy nghĩ nhiều điều. Đát Kỷ muốn Thiên Tử bảo quản tốt một bức tranh, vậy chẳng lẽ hai người đã có quen biết nhau từ trước? Nhưng nhìn biểu hiện của Thiên Tử thì e là không phải vậy.
Về phần Tử Tân, trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn biết bức tranh mà Đát Kỷ nói là gì, bởi vì khi hắn cứu Mị Nguyệt xong thì cũng tiện tay ném bức tranh đó vào trong túi pháp bảo. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là tại sao Đát Kỷ lại phát hiện ra hắn chính là người đó, phải biết rằng lần đó hắn đã dùng phép thuật biến đổi, cho dù là tiên nhân cũng khó mà phát hiện ra được chứ đừng nói một người bình thường như Đát Kỷ.
Nhìn theo hướng Đát Kỷ rời đi, Tử Tân bất giác nhớ lại lời của Kiếm Tu lúc trước “Nghiệt duyên cũng là duyên, tránh hay đối đầu là do con”.
Trờ lại về phía Tây, tại biên giới của Quỷ Tộc.
-Đại ca, tình hình lần này e rằng không tốt, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của người đó.
Một lão mặc một cái áo choàng đen tuyền lo lắng nhìn lão đầu đội mũ lông chim trước mặt nói.
-Đại ca, thế binh của Đại Thương vô cùng hùng mạnh, e rằng bên ta không thể chống chọi nổi.
Một lão đầu khác mặc một cái áo choàng trắng cũng đứng ngồi không yên nói.
Lão đầu đội mũ lông chim không nói gì, lão chỉ im lặng nhìn đại quân trước mặt, bàn tay lão nắm chặt lấy. Về binh lực và trang bị Đại Thương quả thực hơn xa bọn hắn, hơn nữa lão còn cảm nhận tiên lực đang tỏa ra từ mấy người mặc giáp bào đứng giữa đại quân kia, e rằng ba người lão ta cũng không phải là đối thủ.
-Các ngươi không cần quá lo lắng, nếu quả thực không được, ta đành phải dùng tới nó mà thôi.
Lão già đội mũ lông chim nắm chặt một cái đầu lâu bằng ngọc trong tay nói.
-Quỷ Tộc nghe đây. Đại Thương ta từ lâu đã nhân từ cho các ngươi sinh sống ở trên đất đai của mình, các ngươi không những không biết ơn lại hung hăng càn quấy, nay đại binh đã tới, nếu các ngươi không đầu hàng e chỉ có một con đường chết.
Ma Lễ Thanh dùng tiên lực khiến cho âm thanh của mình vang vọng khắp nơi. Khi hắn vừa nói xong, những binh sĩ khác nhất tề hô vang hai tiếng “Đại Thương” khiến cho những người bên Quỷ Tộc cảm thấy xanh mặt trước khí thế đó. Bọn hắn không phải chưa từng giao chiến qua với đại quân, nhưng khí thế lớn như vậy chính là lần đầu tiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!