Áo Thuật Thần Tọa
Quyển 1 - Chương 50: Chỉ Pháp Dương Cầm Hiện Đại
Sau khi xác định nhạc cụ Lucien muốn học, Victor từ ghế sofa đứng dậy, vỗ vỗ tay: “Vừa hay hai ngày trước ngài Lane và ngài Xavier đã hoàn thành việc cải tạo đàn Harpsichord rồi, Lucien cậu hôm nay hãy theo ta đến thử xem hiệu quả của nó, he he, bởi vì quãng rộng ở âm sắc, âm lượng và âm vực của nó vượt xa tưởng tượng của ta, thậm chí còn hơn tất cả những nhạc cụ khác, chỉ là về chất lượng tiếng thì hơi kém một chút, nên ta cảm thấy nó không còn là Harpsichord nữa mà đã là một nhạc cụ hoàn toàn mới, mang tính cách mạng rồi. Lucien, cậu hãy chính thức bắt đầu con đường âm nhạc của mình từ nhạc cụ hoàn toàn mới này đi.”
Có thể thấy rõ rằng, Victor đối với thành quả cải tạo Harpsichord vô cùng hài lòng, bình thường chỉ mỉm cười, luôn giữ phong độ như ngài ấy giờ đã nở nụ cười sáng lạn.
“Nếu đã là nhạc cụ hoàn toàn mới, mang tính cách mạng thì Victor ngài là người đưa ra ý kiến cải tiến nên đặt cho nó một cái tên chính thức.” Trên đường cùng đi đến phòng đàn ở lầu hai, Lotter cười nịnh hót.
Victor nhìn Lucien một cái, cười hiền từ hỏi: “Lucien, cậu cảm thấy nên gọi nó là gì? Nhạc cụ hoàn toàn mới này cậu cũng có công lao rất lớn, chi bằng đưa ra ý kiến để chúng ta tham khảo một chút, ngài Lane cảm thấy kết cấu cơ học của nhạc cụ này là phức tạp nhất trong tất cả các nhạc cụ, thể hiện đầy đủ mỹ cảm của nghệ thuật cơ học, vì vậy nên gọi là dương cầm cơ học, hehe, diễn tấu violin của ngài ấy gần như là một môn nghệ thuật rồi nhưng khả năng đặt tên của ngài ấy thì lại… he he.”
Tuy Victor chưa nói xong nhưng dù là Lucien hay là Lotter, Phyllis, Herodotus đều biết rất rõ, ông ấy cho rằng ngài Lane không thể đặt tên.
“Vậy ngài Victor và ngài Xavier thì sao?” Lucien không trực tiếp nói ra tên của dương cầm mà hỏi ngược lại hơi chút hiếu kỳ.
“Ngài Xavier cảm thấy nên gọi là kích huyền dương cầm, bởi vì là kết hợp đàn kích huyền dương cầm và Harpsichord cải tạo mà thành, he he.” Victor cười rồi lắc lắc đầu, dễ nhận thấy ông không đồng tình với cái tên này: “Ta cảm thấy nên gọi là toàn kiện cầm, bởi vì kích huyền dương cầm còn được gọi là tiểu kiện cầm, Harpsichord là đại kiện cầm, còn âm vực của nhạc cụ mới này rất rộng, gần như bao gồm tất cả.”
“Thực ra, các ngài đều không có khả năng đặt tên nhỉ…”
Đây là sự thực âm thầm hiện lên đồng thời trong lòng của Lucien, Lotter và Phyllis.
Lucien nghĩ ngợi, quả thực không thể chấp nhận ba cái tên đó nên nói không khách khí: “Thực ra, Harpsichord còn gọi là bát huyền dương cầm, cùng với kích huyền dương cầm vừa hay nó có cùng một từ đơn – dương cầm, thường được gọi tắt là dương cầm, hơn nữa từ đơn từ này cũng đầy hương vị cơ học, rất phù hợp với suy nghĩ của ngài Lane, lại còn có ý nghĩa thay đổi mạnh yếu, là đặc điểm chủ yếu về âm sắc, âm lượng của nhạc cụ mới này. Do đó, ngài Victor, tôi cảm thấy chi bằng trực tiếp gọi nó là dương cầm là được rồi.”
Do từ đơn khác với trái đất, Lucien chỉ có thể pha trộn suy nghĩ vốn có để bịa ra một vài lý do.
“Không…” – Phyllis cuối cùng cũng nghe được một cái tên hay, đang chuẩn bị tán đồng nhưng nghĩ đến ngài Victor vẫn chưa nói gì, bản thân hơi mất phong độ quý tộc chút. Hơn nữa có thể sẽ đi ngược lại với sở thích của ngài Victor, thế là hắn vội vã ngậm miệng lại, theo đó là khuôn mặt xinh đẹp của Phyllis thích châm biếm người khác trở nên đỏ lựng, rất xứng với đầu tóc rực rỡ như ngọn lửa của cô ta, nhìn vào rất xinh đẹp.
Lotter, Herodotus chỉ gật đầu một chút thì tỉnh ngộ, buồn cười liếc Phyllis một cái.
Victor vễnh môi: “Dương cầm, ừm, hay, rất hay, bao gồm cả suy nghĩ của ta và ngài Lane, như vậy bọn ta sẽ không cần tranh luận nữa rồi.”
Lucien lúng túng, suýt chút nữa thì cười phá lên, thì ra ngài Victor bảo mình đặt tên là vì đã xảy ra tranh chấp với ngài Lane, đối với việc chọn tên thì không ai phục ai cả.
Rất nhanh đã đến phòng đàn lầu hai, Lane tóc bạch kim đẹp tựa như yêu tinh đang mặc bộ y phục phối màu đỏ đen yêu thích, ngồi phía trước “dương cầm”, hai tay thon dài duỗi ra, vai và cánh tay gần như bất động, nhẹ nhàng tao nhã đàn một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu, tiếng đàn tinh tế vừa như là lời thì thầm trong đêm tối, lại vừa giống như tiếng xì xào của đôi tình nhân, khiến cho nội tâm người nghe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chìm đắm trong bầu không khí âm nhạc.
Sức hấp dẫn của khúc dương cầm mà Lane đàn tấu khiến đám người Lucien, Victor đều không lên tiếng, yên lặng nghe ông ấy đàn xong mới nhẹ nhàng vỗ tay, giống như tiếng vỗ tay mà lớn một chút thì sẽ phá vỡ bầu không khí yên ả tốt đẹp mà âm nhạc mang đến vậy.
“Ngài Lane, không ngờ ngoài đàn violin thì diễn tấu clavichord của ngài cũng xuất sắc đến vậy, không thua gì nữ sĩ Silvia!” Mặt của Phyllis lại đỏ lựng lần nữa, hai mắt phát sáng, tán thưởng với vẻ hơi kích động.
Vừa nãy Lane đang dùng bản nhạc của đàn kích huyền dương cầm (clavichord) để thử nghiệm hiệu quả của âm vực và âm lượng của cây đàn này, nghe ra không có chút tì vết nào, còn Silvia là nhạc sĩ đàn clavichord xuất sắc nhất ở Arthaud.
Bởi vì đàn clavichord thích hợp diễn tấu trong nhà như ở phòng đàn, phòng khách, phòng ngủ, âm sắc và bản nhạc thích hợp lại được các phu nhân, thiếu nữ yêu thích nên Silvia thường trở thành khách của các gia đình quý tộc, được mời tham gia các yến hội do bá tước, tử tước tổ chức, thậm chí nghe đồn cô ấy và công chúa Natasha là bạn thân, vì có bối cảnh như vậy nên Silvia là một nhạc sĩ có địa vị cao nhất ở Hiệp hội nhạc sĩ.
Lane đứng dậy tay phải đỡ ngực, hơi khom người, giống như một nhạc sĩ đang có lời cảm ơn cuối cùng, sau đó ông ấy cười lắc lắc đầu: “Ta chỉ là khá thành thục về kỹ xảo thôi, trong âm nhạc so với nữ sĩ Silvia thì vẫn kém xa, ít nhất ta không thể viết ra được bản nhạc hay như vừa nãy.”
Lucien ở một bên xem các quyển sách “Chỉ pháp luyện tập dương cầm Hano”, “Thay đổi của Chopin đối với chỉ pháp dương cầm”, “Thảo luận nghiên cứu vận dụng chỉ pháp của Chopin”, so sánh với động tác diễn tấu vừa nãy của Lane, trong lòng tán đồng: “Quả nhiên chỉ pháp, hoàn luật và nhạc khúc đều chịu hạn chế của nhạc cụ, mỗi lần nhạc cụ có cải tiến mới, chỉ pháp mới dần dần thay đổi, cuối cùng hình thành phong cách khác nhau, mà âm sắc, âm lượng và âm vực của cây dương cầm này đã gần giống với đàn dương cầm hiện đại, có tám mươi tám phím đàn, có bàn đạp cường âm, kéo dài âm, cái thích hợp nhất vẫn là chỉ pháp dương cầm hiện đại của các loại phong cách.”
Trên trái đất, do chịu sự hạn chế của nhạc cụ như đàn clavichord, ban đầu đàn tấu đàn dương cầm chỉ dùng ba đầu ngón tay, cho đến khi Bach “giải phóng” ngón cái và ngón út thì chúng mới tham gia diễn tấu, sau đó bởi vì chịu ảnh hưởng về âm sắc, âm lượng của harpsichord thay đổi khó để dễ dàng dùng lực của ngón tay diễn tấu mà thể hiện, nên các nhạc sĩ dùng “âm trang trí” có tính kỹ xảo như âm rung, âm vọng để thay thế cho sự thay đổi kéo dài và độ mạnh yếu của âm, thế là khúc dương cầm của thời kỳ này bao gồm cả “Bộ bình quân luật piano của Bach” tràn đầy âm trang trí lộng lẫy, không thể làm nổi bật hoàn luật trong trẻo, cũng ít có tiếng nhạc vang vọng, dồn dập.
Cho đến khi đàn dương cầm thật sự xuất hiện thì nhạc khúc, chỉ pháp của dương cầm mới bắt đầu có thay đổi mạnh mẽ, ví dụ lần “giải phóng” thứ hai đối với ngón cái và ngón út của Chopin, khiến chúng cũng có thể bấm phím đen, ví dụ như chỉ pháp ngón trượt và ngón đệm độc đáo của Chopin.
Lucien yên lặng đứng bên cạnh, khi nhìn nhập môn chỉ pháp piano hiện đại ‘Chỉ pháp luyện tập dương cầm Hano” thì Victor đã bàn bạc với Lane xong rồi, dùng “Dương cầm” để gọi nhạc cụ hoàn toàn mới này.
“Lucien, cậu qua đây, ngồi trước dương cầm, ta dạy cậu chỉ pháp cơ bản.” Victor bỗng nhiên gọi Lucien.
Lucien có chút thấp thỏm, nhanh chóng bước qua đó với vẻ hơi kích động, ngồi lên cái ghế đàn, nhưng vừa ngồi lên thì cảm thấy có chút không đúng. Dựa theo miêu tả của nhập môn chỉ pháp, độ cao của bản thân so với cây đàn hình như hơi thấp, thế là vội nói với Victor bên cạnh: “Ngài Victor, có thể chỉnh cao ghế lên không? Hoặc đổi một cái ghế đàn cao mười xen-ti-mét được không?”
Victor thấy có chút lạ: “Lucien, cậu không thấp hơn ngài Lane bao nhiêu, cái ghế này chắc vừa phải rồi.”
Lucien đưa tay ra, ra hiệu cho Victor nhìn: “Độ cao này chỉ thích hợp dùng ngón tay và cổ tay phát lực, chờ khi tôi cần dùng cẳng tay, cánh tay sau, vai để đàn thì rất cứng nhắc, vả lại khoảng cách cũng hơi xa một chút, tay đưa ra quá thẳng, không đủ nhanh nhạy.”
“Càn quấy! Lucien, mau quên đi cách đàn tấu không chính thức, sai lầm mà cậu học được ở quán rượu, trên phố đi!” – Victor quát mắng Lucien một cách hiếm thấy, tránh để hắn đi vào con đường sai lầm: “Vừa nãy cậu không nhìn thấy ư? Ngài Lane chỉ dùng cổ tay và ngón tay để đàn tấu, có lúc nào sẽ dùng đến cẳng tay, cánh tay sau và vai?”
Lucien đoán được Victor sẽ có phản ứng như vậy, bởi vì một số thay đổi của chỉ pháp dương cầm hiện đại thì một số nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng cùng thời kỳ khó mà chấp nhận, giống như việc khi Liszt dùng sự lắc lư của cẳng tay, cánh tay sau và vai cùng với sức mạnh rơi tự do từ trên cao hướng xuống để tạo ra hiệu quả khí thế hào hùng và âm sắc mãnh liệt của đàn dương cầm thì đã từng bị phê bình đó không phải là đang đàn tấu dương cầm mà là đang “đập dương cầm”.
“Lucien, đừng mơ mộng cái gọi là phong cách quán rượu, ngoại ô không chịu sự bó buộc sẽ hơn được sự giáo dục âm nhạc chính quy, hoàn thiện, nếu cậu không thể sửa chữa những khuyết điểm này, cậu sẽ chỉ có thể trở thành thi nhân chứ không thể trở thành nhạc công đạt tiêu chuẩn.” Herodotus vẫn luôn ghét Lucien cuối cùng nắm được một cơ hội để chế giễu Lucien.
Lotter và Phyllis tuy trong lòng có chút vui mừng khi Lucien bị ngài Victor quở mắng nhưng người mới học phạm lỗi gì thì đều có thể hiểu được, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Lucien sớm đã có chuẩn bị nên giải thích một cách chậm rãi: “Ngài Victor, kỹ xảo và phong cách mà tôi muốn diễn tấu là nên phối hợp với nhạc cụ, mà cây dương cầm này là nhạc cụ hoàn toàn mới, nghe các ngài giới thiệu trong thời gian này thì nó có âm sắc, âm lượng mạnh mẽ vô cùng và chất lượng âm thanh ổn định, tại sao không thể thay đổi chỉ pháp một chút chứ? Tại sao không thể có sức mạnh của cánh tay?”
“Vừa nãy không phải Victor ngài bảo tôi giúp ngài tìm vấn đề còn tồn tại của dương cầm, vấn đề chỉ pháp và nhạc cụ không phối hợp lẽ nào là không phải ư?”
Nghe Lucien giải thích mạch lạc, lý lẽ rõ ràng, Victor cảm thấy có hơi sai lầm, ông có chút không thể phản bác. Còn Lane ở một bên bước lên trước một bước, cười nói: “Ngài Victor, ông quên sự giải phóng của một ngón và năm ngón mấy chục năm trước rồi à? Bản thân chỉ pháp chính là đang cải tiến, hơn nữa còn ở trong trường hợp nhạc cụ có thay đổi rõ rệt. Tôi ủng hộ Lucien.”
“Nếu ngài Lane đã nói như vậy rồi, vậy chúng ta sẽ thử tìm kiếm thay đổi của chỉ pháp, nhưng đi theo con đường này nếu đi sai rồi thì Lucien cậu sẽ lãng phí nhiều thời gian để quên được thói quen đã được nuôi dưỡng, sau đó phải tìm kiếm và học lại, đối với cậu mà nói đây là một việc rất gian nan, cậu đồng ý làm như vậy không?” – Victor trầm tư một lúc lâu sau mới chầm chậm mở lời.
Lucien gật đầu kiên định: “Tôi đồng ý làm như vậy, ngài Victor.”
“Cái đồ không biết rõ sức mạnh của bản thân và trở ngại của sự việc!” – Trong lòng Herodotus, Lotter và Phyllis đều không nhịn nỗi mà mắng mỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!