Âm mưu ngày tận thế - Full
Chương 10
Ngày thứ hai sau đó, Robert đến làm việc ngày đầu tiên tại Phòng 17 Cục Tình báo hải quân tại Lầu Năm Góc. Đô đốc Whittaker nồng nhiệt:
– Chúc mừng đã trở về, Robert. Rõ ràng là anh đã rất gây ấn tượng với đại tá Johnson.
– Chính ông ta cũng rất gây ấn tượng. – Robert mỉm cười.
Ngồi uống cà phê, vị đô đốc hỏi:
– Anh đã sẵn sàng làm việc chưa hả?
– Rất sẵn sàng.
– Tốt. Chúng ta có một vụ việc ở Rhodesia…
Làm việc ở Cục Tình báo hải quân thậm chí còn hấp dẫn hơn cả những gì Robert đã chờ đón. Mỗi nhiệm vụ một khác, và Robert được giao những việc được phân loại là tối nhạy cảm. Anh mang về một người đào nhiệm cho biết hoạt động buôn lậu ma tuý của Noriega ở Panama, phát hiện một điệp viên làm việc cho Marcos trong toà lãnh sự quán Mỹ ở Manila, và giúp dựng lên một trạm nghe lén ở Morocco. Anh được cử đi công tác tới Nam Phi và vùng Đông Âu. Điều duy nhất làm anh phiền muộn là việc phải xa Susan lâu. Anh không muốn phải xa cô và anh thường nhớ cô một cách khủng khiếp. Anh có sự hứng thú trong công việc của mình nhưng Susan thì không có gì cả.
Công việc nghiệp vụ của Robert cứ ngày càng tăng lên. Anh ngày càng ít khi có mặt ở nhà, và đó chính là thời gian mà vấn đề đối với Susan trở nên nghiêm trọng.
Mỗi khi Robert về đến nhà, anh và Susan thường lao vào vòng tay của nhau một cách đầy thèm khát và rồi làm tình đầy cuồng nhiệt. Nhưng những lúc như thế mỗi ngày mỗi thưa ra. Với Susan dường như ngay sau khi Robert trở về thì anh lại lập tức bị phái đi với một nhiệm vụ mới.
Chuyện càng xấu thêm khi Robert không thể nào bàn công việc của anh với cô. Susan không hề biết anh đi đâu, làm gì. Cô chỉ biết rằng anh liên quan với những công việc nguy hiểm và cô lo sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không bao giờ trở về nữa. Cô không dám hỏi anh. Cô cảm thấy mình như một người lạ, hoàn toàn bị tách khỏi một phần quan trọng trong đời sống của anh. Đời sống của họ. Mình không thể tiếp tục như thế nầy được. Susan quyết định.
Khi Robert trở về sau bốn tuần đi công tác ở Trung Mỹ, Susan nói:
– Robert, em nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau.
– Có chuyện gì vậy? – Robert hỏi. Anh đã biết là có chuyện gì.
– Em sợ. Chúng mình đang mất nhau, và em không muốn thế. Em không thể chịu được.
– Susan.
– Khoan đã. Để em nói nốt. Anh có biết trong bốn tháng qua chúng mình được ở bên nhau bao lâu không? Chưa đầy hai tuần. Mỗi khi anh trở về, em cảm thấy dường như anh là một người khách chứ không phải là chồng em.
Anh ôm chặt Susan vào trong lòng.
– Em biết là anh yêu em đến thế nào mà.
– Xin đừng để chuyện gì xảy ra cho chúng mình. – Cô tựa đầu vào anh.
– Anh sẽ không để như thế, – anh hứa. – Anh sẽ nói chuyện với Đô đốc Whittaker.
– Bao giờ nào?
– Ngay lập tức.
***
– Đô đốc sẽ gặp ông bây giờ, thưa ông chỉ huy.
– Cảm ơn.
Đô đốc Whittaker đang ngồi sau bàn làm việc, ký giấy tờ. Khi Robert bước vào, ông ngẩng lên và mỉm cười.
– Chúc mừng đã trở về và xin có lời khen ngợi. Công việc của anh làm ở El Salvador thật là tuyệt vời.
– Cảm ơn ngài.
– Mời ngồi. Tôi có thể mời anh chút cà phê chứ?
– Không, xin cảm ơn Đô đốc.
– Anh muốn nói chuyện với tôi hả? Thư ký của tôi nói là có việc khẩn cấp. Tôi có thể làm gì cho anh nào?
Thật là khó mở đầu.
– Ồ thưa ngài, đây là chuyện cá nhân thôi. Tôi đã cưới vợ chưa đầy hai năm và…
– Anh có một sự lựa chọn tuyệt vời đấy, Robert. Susan là một phụ nữ đáng yêu.
– Vâng, tôi đồng ý như vậy. Vấn đề là ở chỗ tôi đi xa hầu hết thời gian, và cô ấy bất hạnh về chuyện đó – Anh vội nói thêm. – Và cô ấy hoàn toàn có quyền như vậy. Đó không phải là chuyện bình thường.
Đô đốc Whittaker dựa người trên lưng ghế và trầm ngâm nói:
– Tất nhiên là anh không được làm việc trong điều kiện bình thường. Đôi lúc phải có những hy sinh.
– Tôi biết, – Robert bướng bỉnh đáp, – nhưng tôi sẽ không hy sinh cuộc sống vợ chồng của tôi. Điều đó là quá sức đối với tôi.
– Tôi hiểu. Thế anh yêu cầu gì nào? – Vị Đô đốc nhìn anh dò xét.
– Tôi hy vọng là ngài có thể tìm cho tôi một vài công việc mà tôi không phải xa nhà nhiều như vậy. Hẳn phải có cả trăm công việc cho tôi ở quanh đây.
– Nghĩa là gần nhà hơn.
– Vâng.
Vị đô đốc chậm rãi nói:
– Chắc chắn là anh sẽ toại nguyện. Tôi không cho là không thể dàn xếp được một chuyện như vậy.
Robert mỉm cười nhẹ nhõm.
– Ngài thật tốt bụng, thưa Đô đốc. Tôi rất biết ơn về điều đó
– Phải, tôi nghĩ chắc chắn là chúng ta có thể thu xếp chuyện đó. Hãy nói hộ tôi với Susan là vấn đề đã được giải quyết.
– Tôi không còn biết cảm ơn ngài như thế nào cho phải. – Robert đứng dậy, rạng rỡ.
Đô đốc Whittaker vẫy tay ngỏ ý cho anh đi ra.
– Tôi không thể để chuyện gì xảy ra đối với một nhân viên quý báu như anh được. Còn bây giờ thì hãy về nhà với người vợ trẻ của anh đi.
Khi Robert nói lại với Susan, cô sướng run lên. Cô choàng tay ôm lấy anh.
– Ôi anh yêu. Thật là tuyệt diệu.
– Anh sẽ xin ông ta nghỉ vài tuần để chúng ta có thể có một chuyến đi đâu đó. Nó sẽ là tuần trăng mật thứ hai của chúng ta.
– Em đã quên mất thế nào là một tuần trăng mật rồi, – Susan thì thầm. – Hãy cho em thấy đi!
Robert đã cho cô thoả lòng.
***
Sáng hôm sau, Đô đốc Whittaker cho gọi Robert.
– Tôi muốn anh biết rằng tôi đang thu xếp vấn đề mà chúng ta bàn ngày hôm qua.
– Cảm ơn Đô đốc. – Bây giờ là lúc nói đến chuyện xin nghỉ phép đây. – Thưa ngài…
Đô đốc Whittaker nói:
– Robert, có chuyện thế nầy. – Vị Đô đốc bắt đầu đi đi lại lại Khi ông cất lời, giọng ông ta đầy vẻ lo lắng sâu sắc. – Tôi vừa được thông báo rằng CIA đã bị đối phương cấy người vào. Dường như có một sự tiết lộ đều đặn các thông tin tối mật. Tất cả những gì họ biết về điệp viên nầy chỉ là cái mật danh Con Cáo của anh ta. Hiện nay anh ta đang ở Argentina. Họ cần một người bên ngoài CIA lo cho vụ nầy. Giám đốc CIA đã yêu cầu anh. Họ muốn anh tìm ra điệp viên kia và mang anh ta về đây. Tôi đã bảo với họ là quyết định nầy tuỳ thuộc ở anh. Anh có muốn nhận nó hay không?
– Tôi e rằng phải bỏ qua nó thôi, thưa Đô đốc. – Robert lưỡng lự.
– Robert, tôi tôn trọng quyết định của anh. Anh đã phải đi liên tục và chưa bao giờ từ chối một nhiệm vụ nào. Tôi biết là điều đó không dễ dàng gì đối với đời sống vợ chồng của anh.
– Thưa ngài, tôi muốn nhận nhiệm vụ nầy. Chỉ có điều – Anh không cần phải nói đâu, Robert. Ý kiến của tôi về công việc và sự cống hiến của anh vẫn giữ nguyên.
– Tôi chỉ mong ở anh có một điều thôi.
– Điều gì vậy thưa Đô đốc?
– Ông phó giám đốc CIA yêu cầu được gặp anh, bất luận quyết định của anh là thế nào. Vì phép lịch sự. Anh không phiền lòng chứ?
– Tất nhiên là không, thưa ngài.
Ngày hôm sau, Robert lái xe đến Langley để gặp viên phó giám đốc CIA.
– Xin mời ngồi, ông sĩ quan, – Viên phó giám đốc nói khi Robert bước vào phòng đầu căn nhà rộng lớn. – Tôi đã nghe nhiều về ông. Tất nhiên là toàn những lời tốt đẹp cả.
– Cảm ơn ngài.
Đó là một người đàn ông đã sang tuổi sáu mươi, dáng người mảnh khảnh với mái tóc bạc trắng và một bộ ria mép nhỏ cứ động đậy mỗi khi ông ta hút píp thuốc. Tốt nghiệp Đại học Yale, ông ta ra nhập Cục phục vụ chiến lược (OSS) trong chiến tranh thế giới thứ hai và rồi vào CIA khi cơ quan nầy được thành lập sau chiến tranh và dần dần lên tới chức vụ hiện nay của một trong những cơ quan tình báo lớn nhất và hùng mạnh nhất thế giới.
Ông sĩ quan, tôi muốn ông biết rằng tôi tôn trọng quyết định của ông.
Bellamy gật đầu.
– Tuy nhiên, có một việc mà tôi cảm thấy cần phải lưu ý với ông.
– Chuyện gì vậy, thưa ngài?
– Tổng thống đích thân tham gia vào chiến dịch lột mặt nạ của Con Cáo.
– Thưa ngài, tôi đã không biết điều đó.
– Ông coi nó, cũng như tôi nữa, là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của cơ quan nầy kể từ khi ra đời đến nay. Tôi có biết về chuyện của gia đình ông, và tôi chắc rằng Tổng thống cũng thông cảm. Ông thực sự là một người đàn ông có khuynh hướng gia đình. Nhưng việc ông không nhận nhiệm vụ nầy có thể, tôi phải nói thế nào nhỉ, làm xấu mặt Cục Tình báo Hải quân và Đô đốc Whittaker.
– Đô đốc không có liên quan gì tới quyết định của tôi thưa ngài, – Robert nói.
– Tôi hiểu điều đó, ông sĩ quan, thế nhưng Tổng thống có hiểu như vậy hay không?
Tuần trăng mật sẽ phải bị hoãn lại mất, Robert nghĩ.
Khi Robert báo tin với Susan, anh nhẹ nhàng nói:
– Đây sẽ là chuyến đi công tác ra nước ngoài cuối cùng của anh. Sau chuyến nầy, anh sẽ ở nhà nhiều đến mức em phát chán lên cho mà xem.
Cô mỉm cười với anh.
– Trên đời nầy làm gì có nhiều thời gian đến thế.
– Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Cuộc săn đuổi Con Cáo là một trong những công việc tuyệt vọng nhất mà Robert từng gặp. Anh đã tìm được dấu vết của hắn ở Argentina nhưng chậm so với con mồi một ngày. Những dấu vết dẫn tới Tokyo và Trung Quốc, rồi Malaisia. Dù Con Cáo là ai không biết, hắn để lại một chút dấu vết đủ để dẫn đến nơi hắn đã có mặt nhưng không bao giờ đến được nói hắn đang có mặt.
Hết ngày rồi đến tuần, hết tuần rồi đến tháng, và Robert luôn ở phía sau Con Cáo. Hầu như ngày nào anh cũng gọi điện cho Susan. Thoạt đầu thì là: “Anh sẽ trở về nhà sau vài ngày thôi, em yêu”. Và rồi, “Anh có thể về nhà vào tuần tới”. Và sau cùng “Anh không rõ là khi nào thì sẽ về được”. Cuối cùng, Robert đã phải bỏ cuộc. Anh đã bám theo dấu vết Con Cáo suốt hai tháng rưỡi mà không có kết quả gì.
Khi anh trở về với Susan, cô có vẻ thay đổi. Hơi lạnh nhạt một chút.
– Anh xin lỗi, em yêu, – Robert xin lỗi. – Anh không hề biết là phải mất nhiều thời gian như thế. Chỉ là…
– Họ sẽ không bao giờ buông tha anh, có phải không, Robert?
– Gì cơ? Tất nhiên là họ sẽ phải buông anh ra.
– Em không nghĩ như thế. Em đã nhận việc làm ở bệnh viện Memorial ở Washington. – Cô lắc đầu.
– Em nói gì? – Anh giật mình.
– Em sẽ lại là một y tá. Em không thể cứ ngồi chờ anh trở về nhà với em, phiền muộn về việc anh đang ở đâu và anh đang làm gì, phiền muộn không hiểu anh đã chết hay còn sống nữa.
– Susan, anh…
– Cũng được thôi mà, anh yêu của em. It nhất thì em cũng sẽ làm được việc gì đó có ích trong những lúc anh đi vắng. Điều đó sẽ làm cho sự chờ đợi trở nên nhẹ nhàng hơn.
Và Robert không còn biết trả lời thế nào. Anh báo cáo lại thất bại của mình với Đô đốc Whittaker. Vị Đô đốc tỏ ra thông cảm.
– Tôi đã có lỗi trong việc đồng ý để anh làm nhiệm vụ đó Từ nay trở đi, chúng ta sẽ để cho CIA tự giải quyết những vấn đề khốn kiếp của họ. Robert, tôi xin lỗi.
Robert nói với ông về việc Susan nhận làm y tá.
– Có thể đó là một ý kiến hay đấy, – Vị Đô đốc trầm ngâm nói. – Nó sẽ làm cho cuộc sống vợ chồng của anh bớt căng thẳng. Thỉnh thoảng, nếu như ảnh có những công tác ở hải ngoại, tôi chắc cũng đỡ rắc rối.
Cái gọi là thỉnh thoảng kia hoá ra gần như liên tục. Đó chính là lúc cuộc hôn nhân thật sự bắt đầu tan rã.
Susan làm việc tại bệnh viện Memorial trên cương vị một y tá giúp việc ở phòng mổ, và khi Robert có nhà, cô thường cố gắng xin nghỉ để ở bên anh, nhưng càng ngày cô càng bận rộn hơn với công việc.
– Em thật sự cảm thấy thích thú, anh yêu ạ. Em cảm thấy em đang làm được một công việc có ích.
Cô thường nói chuyện với Robert về các bệnh nhân của cô, và anh nhớ cô đã từng chăm sóc anh như thế nào, cô đã giúp anh trở nên khoẻ mạnh và trở lại với cuộc sống ra sao. Anh đã hài lòng thấy rằng cô đang làm một công việc tốt mà cô cảm thấy yêu thích, song có một thực tế là họ ngày càng gặp nhau ít hơn. Khoảng cách về tình cảm giữa họ ngày càng rộng ra. Có một sự ngượng ngập mà trước đây chưa bao giờ có. Họ như hai người xa lạ, cố gắng một cách tuyệt vọng để bắt chuyện với nhau.
Khi Robert trở lại Washington sau sáu tuần công công tác tại Thổ Nhĩ Kỳ, anh đưa Susan đi ăn tối ở Sans Souci.
Sulsan nói:
– Ở bệnh viện chỗ em mới có một bệnh nhân. Anh ta bị một tai nạn máy bay khủng khiếp và các bác sĩ nghĩ rằng anh ta khó có thể sống nổi, thế nhưng em sẽ chăm sóc để anh ta có thể qua được. – Đôi mắt cô bừng sáng.
Vớí mình, cô ấy cũng như vậy. Robert nghĩ. Anh băn khoăn không biết liệu cô cũng cúi xuống bên người bệnh mới nầy và nói: “Hãy mau khoẻ. Em đang đợi anh” hay không. Anh cố dứt bỏ ý nghĩ đó.
– Robert, anh ta tuyệt lắm. Tất cả các y tá đều phát điên lên vì anh ta.
– Tất cả ư? Anh ngẫm nghĩ.
Trong lòng anh nhen nhóm một chút nghi ngờ, dằn vặt nhưng anh đã dẹp được ý nghĩ đó đi.
Họ gọi bữa ăn.
Ngày thứ bẩy tiếp đó, Robert đi Bồ Đào Nha và ba tuần lễ sau, khi anh trở về, Susan mừng rỡ chào đón anh.
– Ngày hôm nay, lần đầu tiên Monte đã đi lại được. – Nụ hôn của cô đầy vẻ qua quýt.
– Monte?
– Monte Banks. Đó là tên anh ta. Anh ta sẽ đâu vào đấy. Các bác sĩ đã không thể tin nổi, nhưng mà tụi em sẽ không chịu đâu.
– Tụi em.
– Kể cho anh nghe về anh ta xem nào.
– Anh ta thật sự đáng mến. Anh ta luôn luôn cho mấy đứa bọn em quà. Anh ta rất giàu có. Anh ta lái một chiếc máy bay riêng và anh ta đã bị một tai nạn khủng khiếp, và…
– Những quà gì hả?
– Ồ, anh biết đấy, chỉ những thứ lặt vặt ấy mà – kẹo, hoa, sách và đĩa hát. Anh ta muốn tặng những chiếc đồng hồ đắt tiền cho tất cả bọn em nhưng tất nhiên là bọn em phải từ chối rồi.
– Thì tất nhiên.
– Anh ta có một chiếc du thuyền, những con ngựa…
Đó là khi mà Robert bắt đầu gọi anh ta là Cái túi tiền (moneybags).
Lần nào từ bệnh viện trở về nhà, Susan cũng nói chuyện về anh ta.
– Robert, anh ta thật sự chân thành.
Chân thành là nguy hiểm đây.
– Và anh ta rất quan tâm đến người khác. Anh có biết hôm nay anh ta đã làm gì không? Đã yêu cầu tiệm Jockey gửi bữa trưa tới cho tất cả những y tá có mặt đấy.
Thằng cha nầy kinh tởm thật. Thật lố bịch, Robert cảm thấy mình trở nên cáu kỉnh.
– Cái thằng cha bệnh nhân tuyệt vời đó của em đã có vợ chưa hả?
– Chưa, anh yêu. Nhưng sao cơ?
– Anh chợt nghĩ vậy thôi.
– Hãy vì Chúa, anh không ghen đấy chứ? – Cô cười vang.
– Với cái thằng cha già cỗi mới học đi ấy ư? Tất nhiên là không.
Mẹ kiếp, dứt khoát là thế. Nhưng anh không hề muốn làm phiền lòng cô.
Khi Robert ở nhà, Susan cố không nhắc tới bệnh nhân của cô, nhưng nếu cô không thì Robert lại gợi chuyện.
– Cái túi tiền thế nào rồi?
– Tên anh ta không phải là Cái túi tiền, – Cô nói vẻ trách móc, mà là Monte Banks.
– Gì chả được.
Thật tiếc là cái thằng chó đẻ đó không chết trong vụ tai nạn kia cho rảnh chuyện.
***
Hôm sau là ngày sinh nhật của Susan.
– Nầy, anh bảo nhé, – Robert sốt sắng nói, – Chúng ta sẽ làm lễ kỷ niệm. Chúng ta sẽ đi và có một bữa tối tuyệt vời ở đâu đó và…
– Em phải làm việc ở bệnh viện cho tới 8 giờ cơ.
– Cũng được. Anh sẽ tới đón em ở đó.
– Được đấy Monte muốn gặp anh lắm. Em đã nói về anh rất nhiều cho anh ta nghe.
– Anh cũng muốn gặp thằng cha đó, – Robert quả quyết với cô.
Khi Robert tới bệnh viện, người thường trực nói:
– Xin chào ông sĩ quan. Susan đang làm việc trên khoang chỉnh hình ở tầng ba. Cô ấy đang đợi ông đấy. – Chị ta nhấc điện thoại lên.
Lúc Robert bước ra khỏi thang máy, Susan đang đứng chờ anh trong bộ đồng phục trắng bong, và tim anh đập rộn lên. Ôi, nàng sao mà đẹp thế.
– Xin chào người đẹp.
Susan mỉm cười, nhưng cảm thấy không thoải mái một cách hơi lạ.
– Chào anh, Robert. Vài phút nữa là em hết phiên trực. Nào đi. Em sẽ giới thiệu anh với Monte.
– Tôi đang sốt ruột đây.
Cô dẫn anh vào một phòng riêng rộng rãi, đầy những sách và hoa quả, và nói:
– Monte, đây là chồng… em, anh Robert.
Robert đứng đó, nhìn người đàn ông nằm trên giường. Anh ta lớn hơn anh chừng ba, bốn tuổi và rất giống Paul Newman. Thoáng nhìn, Robert đã thấy coi thường anh ta.
– Tôi rất vui lòng được gặp ông, ông sĩ quan. Susan đã kể tất cả về ông cho tôi nghe.
Phải chăng đó là thứ chuyện họ nói với nhau vào lúc nửa đêm khi cô ấy ở bên giường anh ta?
– Cô ấy rất tự hào về ông. – Cái túi tiền nói thêm.
Thế đấy anh bạn, lại còn ném ra vài mẩu bánh nữa.
Susan nhìn Robert, lòng những mong anh xử sự cho lịch thiệp. Anh phải cố gắng lắm.
– Tôi hiểu là ông sắp rời khỏi nơi đây.
– Vâng, chủ yếu là nhờ có người vợ của ông. Cô ấy là một người y tá kỳ diệu.
Nào, chàng thuỷ thủ. Anh nghĩ là em sẽ để cho một gã nào đó được có tấm thân tuyệt vời nầy ư?
– Vâng, đó chính là đặc tính của cô ấy. – Robert không thể nào giấu nổi vẻ cay đắng trong giọng nói của mình.
Bữa tiệc sinh nhật là cả một sự tuyệt vọng. Susan chỉ những muốn nói chuyện về người bệnh nhân của cô.
– Anh ta có làm cho anh nhớ tới ai không, anh yêu?
– Đến Boris Karloff.
– Sao anh cứ phải thô lỗ với anh ta thế nhỉ?
– Anh nghĩ là anh xử sự lịch thiệp. Có đíều anh không thích hắn ta. – Anh lạnh lùng nói.
– Thậm chí anh chưa hề quen biết gì. Anh ta có gì để anh không thích nào? – Susan nhìn anh chằm chằm.
– Anh không thích cái lối hắn ta nhìn em. Anh không thích cái lối em nhìn hắn ta. Anh không thích thấy cuộc sống vợ chồng cửa chúng ta đang tiêu tan như thế nầy. Lạy Chúa, anh không muốn mất em.
– Xin lỗi. Anh cho là anh hơi mệt.
Họ im lặng suốt bữa ăn.
Sáng hôm sau, khi Robert chuẩn bị tới sở, Susan nói:
– Anh Robert, em có chuyện muốn nói với anh…
Và anh cảm thấy như bị một cú đánh vào bụng.
Anh không thể nào chịu được việc cô sắp nói thành lời những gì đang xảy ra.
– Susan…
– Anh biết là em yêu anh. Em sẽ luôn yêu anh. Anh là người đàn ông đáng yêu nhất, tuyệt vời nhất mà em từng biết.
– Thôi nào…
– Không, để em nói nốt. Em thật khó nói ra chuyện nầy. Trong năm qua, chúng ta khơng mấy khi được sống bên nhau: Chúng ta không còn một cuộc sống vợ chồng nữa. Chúng ta đã xa cách nhau.
Mỗi lời nói của cô như một phát dao đâm vào thân thể anh.
– Em nói đúng, – anh nói với một vẻ tuyệt vọng. – Anh sẽ thay đổi. Anh sẽ thôi việc ở cơ quan. Ngay bây giờ. Hôm nay. Chúng mình sẽ đi đâu đó và…
Cô lắc đầu:
– Không, anh Robert. Cả hai chúng ta đều biết là như thế không được. Anh đang làm công việc mà anh muốn làm. Nếu vì em mà anh bỏ việc, anh sẽ luôn luôn dằn vặt về chuyện đó. Đây không phải là chuyện là lỗi của ai. Có điều – Chuyện là thế. Em muốn ly dị.
Tất cả dường như tối sầm trước mắt anh. Đột nhiên, anh cảm thấy bụng quặn lên.
– Đừng nghĩ như thế, Susan. Chúng ta sẽ tìm cách để…
– Quá muộn rồi. Em đã nghĩ về chuyện nầy từ lâu lắm rồi. Suốt cả thời gian anh đi xa và em ở nhà mong ngóng anh, em đã nghĩ về điều nầy. Chúng ta đã đang sống những cuộc đời riêng rẽ. Em cần hơn thế kia. Em cần cái mà anh không thể cho em được nữa.
Anh đứng lặng, cố kiềm chế tình cảm của mình.
– Chuyện nầy – Chuyện nầy có liên quan gì tới thằng cha Cái túi tiền không hả?
– Monte đã ngỏ lời cầu hôn với em. – Susan lưỡng lự.
– Và em sẽ bằng lòng ư? – Anh cảm thấy tim mình thắt lại.
– Vâng.
Đó là cơn ác mộng điên rồ. Không phải chuyện nầy đang xảy ra, anh nghĩ. Không thể như thế được. Nước mắt anh ứa ra.
Susan choàng tay, ôm chặt lấy anh.
– Em sẽ không bao giờ cảm thấy yêu một ngứời đàn ông như em đã cảm thấy yêu anh được. Em yêu anh bằng cả tâm hồn và trái tim mình. Em sẽ luôn luôn yêu anh. Anh là người bạn yêu quý nhất của em. – Cô lùi ra và nhìn vào mắt anh. – Song như thế chưa đủ. Anh có hiểu thế không?
Tất cả những gì anh hiểu là cô đang vò xé anh.
– Chúng ta có thể cố gắng. Chúng ta sẽ làm lại và…
– Anh Robert, em xin lỗi. – Giọng cô nghẹn lại. – Em thật xin lỗi, nhưng mọi chuyện đđ hết rồi.
Susan bay đi Reno để làm thủ tục ly dị, và chàng sĩ quan Robert Bellamy say rượu suốt hai tuần lễ liền.
***
Nhưng thói quen cũ thật khó mất. Robert gọi điện cho một người bạn ở Cục Điều tra Liên bang (FBI).
Trước đây, Al Traynor đã nhiều dịp có quan hệ với Robert và anh tin cậy anh ta.
– Tray, tôi cần cậu giúp đờ.
– Giúp đỡ? Cậu cần một bác sĩ thần kinh thì có. Quái quỷ thế nào mà cậu lại để mất Susan thế hả?
Chuyện của họ có thể đã lan đi khắp cả thành phố. Đó là cả một câu chuyện dài và buồn.
– Robert, tôi thật sự lấy làm tiếc. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Tôi… mà thôi. Tôi có thể giúp gì cậu?
– Tôi muốn cậu kiểm tra về một người trên máy tính điện tử.
– Được rồi. Cậu cho tôi cái tên.
– Monte Banks. Chỉ là chuyện thẩm tra thông thường thôi.
– Rồi. Cậu muốn biết những gì?
– Có thể là hắn ta không có trong hồ sơ của cậu. Tray ạ, nhưng nếu có… hắn ta có bao giờ bị phạt vì chuyện đậu xe, đánh chó, vượt đèn đỏ chẳng hạn? Chuyện thông thường ấy mà.
– Chắc chắn là thế rồi.
– Tôi muốn biết hắn kiếm tiền ở đâu ra. Tôi muốn biết về tiểu sử của hắn.
– Vậy hả, chỉ chuyện thông thường, phải vậy không?
– Và nầy, Tray, chỉ giữ chuyện nầy riêng giữa chúng ta thôi nhé. Đó là chuyện riêng mà. Được chứ?
– Không có gì cả. Tôi sẽ gọi cho cậu vào sáng mai.
– Cảm ơn. Tôi nợ cậu một bữa trưa đấy.
– Bữa tối.
– Cũng được.
Robert gác máy và nghĩ: Hình ảnh một người đang vớ những cọng rơm. Mình hy vọng vào chuyện gì nhỉ, rằng hắn ta và tên Jack kẻ cướp và Susan lại lao trở vào vòng tay mình chăng?
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Dustin Thornton cho gọi Robert.
– Ông đang làm gì vậy, ông sĩ quan?
Ông ta thừa biết mình đang làm gì mà, Robert nghĩ. – Tôi đang giải quyết hồ sơ của tôi về nhà ngoại giao Singapore, và…
– Việc đó có vẻ như nhưng không chiếm bao nhiêu thời gian của ông.
– Ông nói gì ạ?
– Ông sĩ quan, trong trường hợp ông quên, tôi xin nhắc là Cục Tình báo hải quân không được phép điều tra về các công dân Mỹ.
Robert nhìn ông ta, kinh ngạc.
– Ông…
– Tôi mới được bên FBI thông báo rằng ông đang tìm cách thu thập những thông tin hoàn toàn không thuộc thấm quyền của Cục nầy.
Robert cảm thấy một cơn giận chợt bùng lên. Thằng chó đẻ Traynor kia đã phản bội anh. Không eòn gì là bạn bè nữa.
– Đó là một chuyện cá nhân, – Robert nói. – Tôi…
– Các máy tính của FBI không phải là để phục vụ cho những sở thích của ông, cũng không phải là để giúp ông xía vào đời tư của các công dân. Ông đã rõ chưa?
– Rõ.
– Thế thôi.
Robert chạy lao về phía phòng của anh. Những ngón tay anh run rẩy khi quay số 202-324-3000. Một giọng trả lời:
– FBI đây.
– Cho tôi gặp Al Traynor.
– Xin chờ một chút.
Một phút sau, có tiếng một người đàn ông.
– Xin chào. Tôi có thể giúp gì ông vậy?
– Vâng. Tôi muốn gặp Al Traynor.
– Tôi xin lỗi. Điệp viên Traynor không còn ở cơ quan nầy.
– Cái gì? – Robert cảm thấy giật mình.
– Điệp viên Traynor đã bị thuyên chuyển.
– Thuyên chuyển à?
– Phải.
– Đến đâu?
– Boiso. Nhưng anh ta sẽ còn chưa có mặt tại đó một thời gian. Tôi e là một thời gian dài đấy.
– Ý ông nói gì vậy?
– Đêm qua, trong khi đang chạy trong công viên Rock Creek, anh ta bị một chiếc xe đâm rồi bỏ chạy. Ông có thể tin được không hả? Một thằng khốn kiếp nào đó hẳn đã uống say đến phát rồ. Hắn lao xe của hắn trên đường chạy. Traynor bị quăng đi xa tới hơn chục mét. Anh ta khó mà qua khỏi được.
Robert gác máy. Đầu óc anh quay cuồng. Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra thế nhỉ? Monte Banks, cái thằng giàu có, mắt xanh ấy đang được bảo vệ. Bảo vệ cái gì? Ai bảo vệ hắn? Lạy Chúa, Robert nghĩ, Susan đang lao vào chuyện gì không biết nữa?
Anh đến thăm cô ngay chiều hôm đó.
Cô ở tại căn hộ mới của mình, một căn hộ kép đẹp đẽ trên phố M. Anh tự hỏi không biết có phải Cái túi tiền đã mua cho cô hay không. Đã mấy tuần họ không gặp nhau, và anh như nghẹt thở khi nhìn thấy cô.
– Susan, xin lỗi vì đã đường đột như thế nầy. Anh biết là anh đã hứa không làm vậy.
– Anh nói là có chuyện gì đó nghiêm trọng.
Đúng thế. Bây giờ, khi đã ở đây, anh không biết phải bắt đầu như thế nào. Susan, anh đến để cứu em ư? Cô ấy sẽ cười vào mặt anh.
– Có chuyện gì vậy?
– Đó là chuyện về Monte.
– Chuyện gì về anh ấy vậy? – Cô chau mầy.
– Đây mới là phần khó khăn. Làm sao anh có thể nói với cô chuyện mà chính anh cũng chưa biết? Tất cả những gì anh biết là có một chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Đúng là Monte Banks có trong bộ nhớ của FBI, với một phiêu lưu ý: Không được tiết lộ thông tin nào nếu không được sự cho phép thích hợp. Và việc thẩm tra đã lập tức bị đá ngược lại đối với Cục Tình báo hải quân. Vì sao?
– Anh không nghĩ là anh ta, anh ta có gì đó có vẻ không thật.
– Em không hiểu.
– Susan, anh ta kiếm tiền từ đâu hả?
Cô có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi nầy.
– Monte có một doanh nghiệp xuất khẩu rất thành công.
Cái thứ vỏ bọc cổ lỗ nhất trên thế gian nầy.
Lẽ ra anh phải biết là không nên đến đây để đưa ra cái lập luận nửa vời của mình mới phải. Anh cảm thấy mình ngớ ngẩn. Susan đang đợi câu trả lời và anh không có gì để nói.
– Vì sao anh lại hỏi như thế?
– Anh, anh chỉ muốn tin chắc rằng anh ta là người thích hợp cho em mà thôi, – Robert nói không ra đâu vào đâu.
– Ôi Robert. – Giọng cô đầy vẻ thất vọng.
Anh cho là anh không nên đến đây. Đúng thế, anh bạn.
– Anh xin lỗi em.
Susan bước đến và ôm lấy anh. Cô dịu dàng nói.
– Em hiểu.
Nhưng cô đâu có hiểu gì. Cô đã không hiểu rằng một cuộc thẩm tra bình thường về Monte Banks đã bị chặn đứng lại, hất ngược về Cục Tình báo hải quân và cái người toan tìm kiếm những thông tin đó đã bị loại bỏ.
Có những cách khác để thu thập thông tin và Robert bắt tay vào việc tìm kiếm chúng một cách thận trọng.
Anh gọi điện cho một người bạn làm ở tạp chí Forbes.
– Robert. Lâu quá không gặp. Tôi có thể giúp gì anh thế?
Robert nói chuyện với anh ta.
– Monte Banks à? Rất thú vị là anh đã nhắc đến tên anh ta. Chúng tôi nghĩ rằng anh ta phải có tên trong danh sách Bốn trăm người giàu nhất của tờ Forbes nầy, nhưng mà không kiếm đâu ra thông tin về anh ta cả. Anh có gì cho chúng tôi không đấy?
Một con số không.
Robert đi tới thư viện công cộng tìm kiếm cái tên Monte Banks trong cuốn Tiểu sử các nhân vật. Hắn ta không có tên trong đó.
– Anh quay lại tìm kiếm trong bộ phận lưu trữ các số báo Bưu điện Washington xung quanh thời gian Monte Banks bị tai nạn máy bay. Có một mẩu nhỏ về vụ tai nạn nầy. Nó nhắc đến Banks như một nhà doanh nghiệp.
Tất cả đều có vẻ trong sáng cả. Có thể mình nhầm, Robert nghĩ. Có thể thằng cha Monte Banks nầy chẳng có vấn đề gì cả. Chính phủ đã không bảo vệ cho hắn nếu như hắn là một tên gián điệp, một tên tội phạm hoặc một tên buôn lậu ma tuý… Sự thật là mình vẫn đang cố bám vào Susan mà thôi.
***
Trở lại với cuộc sống độc thân là một nỗi cô đơn, một sự trống rỗng, một chuỗi những ngày bận rộn và những đêm mất ngủ. Một cơn sóng tuyệt vọng thường tràn lên anh một cách bất chợt và anh thường phải khóc. Anh khóc cho bản thân mình, cho Susan và cho tất cả những gì mà họ đã mất. Sự hiện diện của Susan có ở mọi nơi. Căn hộ nầy vẫn đầy kỷ niệm về cô. Robert đau khổ với tất cả những điều nhắc nhở ấy, và mỗi phòng đều hành hạ anh với những hồi tưởng về giọng nói của Susan, tiếng cười và sự nồng ấm của cô. Anh nhớ tất cả những đường cong mềm mại trên thân thề cộ khi cô nằm trần truồng trên giường đợi anh, và nỗi đau trong anh là không thể chịu đựng nổi.
Bạn bè quan tâm tới anh.
– Đừng phiền muộn, Robert.
Và sự quan tâm của họ đều thống nhất ở một việc:
– Tớ sẽ kiếm cho cậu một con bé.
Họ là những cô gái xinh đẹp và gợi tình, cao có, thấp có. Họ là những người mẫu, những cô thư ký, những người làm nghề quảng cáo, những phụ nữ bỏ chồng và những nữ luật sư. Nhưng không có ai trong số họ là Susan. Anh không có gì chung với bất kỳ ai trong số họ, và việc cố chuyện trò một chút với những cô gái xa lạ mà anh không hề quan tâm chỉ làm cho anh cảm thấy cô đơn hơn. Robert không có ham muốn kéo một ai trong số họ vào giường ngủ. Anh muốn có một mình. Anh muốn quay lại cuốn phim kia từ đầu và viết lại kịch bản của nó. Khi nhìn lại, thật dễ thấy những sai lầm của anh, dễ thấy phải sửa lại cái kịch bản với Đô đốc Whittaker như thế nào.
CIA bị thâm nhập bởi một người mang mật danh Con Cáo. Ông phó giám đốc đã yêu cầu để anh tìm kiếm hắn.
Không, thưa Đô đốc. Xin lỗi. Tôi đang chuẩn bị đưa vợ tôi đi hưởng tuần trăng mật thứ hai.
***
Anh muốn thay đổi lại cuộc đời mình, để nó có một kết thúc đẹp đẽ. Nhưng đã quá muộn. Cuộc sống không dành cho những cơ hội lần thứ hai. Anh đã hoàn toàn cô độc. Anh tự đi mua sắm, tự nấu ăn và đi tới hiệu giặt là gần đó mỗi khi anh ở nhà.
Đó là một thời gian cô đơn và khổ sở nhất trong đời Robert. Nhưng thế cũng vẫn còn chưa phải là điều tệ hại nhất. Một người phụ nữ làm nghề thiết kế thời trang xinh đẹp mà anh gặp ở Washington đã mấy lần gọi điện mời anh đi ăn tối. Robert thật sự không muốn, nhưng sau cùng thì anh cũng nhận lời. Cô ta đã chụẩn bị một bữa tối ngon lành cho hai người dưới ánh sáng của những ngọn nến.
– Em là một đầu bếp giỏi, – Robert nói.
– Chuyện gì em cũng giỏi cả. – Và không có gì để nhẩm lẫn trong ý cô ta hết. Cô ta nhích lại gần anh hơn. – Hãy để em chứng tỏ cho anh thấy nhé. – Cô ta đặt tay lên hai đùi anh và đưa đầu lưỡi mơn trớn môi anh.
Đã lâu quá rồi, Robert nghĩ. Có thể là quá lâu thật.
Họ cùng nhau lên giường, và trước sự thất kinh của Robert, đó là một tai hoạ. Lần đầu tiên trong đời, anh hoàn toàn bất lực. Anh cảm thấy nhục nhã.
– Đừng phiền lòng, anh yêu, – Cô ta nói. – Rồi đâu sẽ vào đấy thôi.
Cô ta đã nhầm.
Robert trở về nhà, cảm thấy ngượng ngùng và chán nản. Anh biết rằng thật là điên rồ và ngớ ngần, anh đã cảm thấy việc làm tình với một phụ nữ khác là một sự phản bội đối với Susan. Sao mình lại có thể ngu ngốc đến thế nhỉ?
Vài tuần sau đó, anh lại thứ làm tình với một nữ thư ký xinh xắn ở Cục Tình báo hải quân. Trên giường, cô gái đầy nhục cảm, mơn trớn khắp thân thể anh và ngậm anh trong cái miệng nóng ấm của cô. Nhưng không ăn thua gì. Anh chỉ muốn có Susan. Sau lần ấy anh không thử nữa. Anh đã nghĩ tới việc phải đến bác sĩ, nhưng lại thấy quá ngượng ngùng. Anh biết câu trả lời đối với vấn đề của anh, và nó không hề có liên quan gì đến chuyện y tế cả. Anh đành dồn tất cả sức lực của mình vào công việc.
Susan gọi điện cho anh ít nhất mỗi tuần một lần.
“Đừng quên lấy quần áo ở chỗ hiệu giặt, – Cô thường nói. Hoặc. “Em đang cho một cô giúp việc đến chỗ anh để dọn dẹp căn hộ. Em cá với anh rằng nhà cửa rất lộn xộn đấy”.
Mỗi cú điện thoại lại làm cho sự đơn độc càng trở nên khó chịu đựng hơn.
Cô đã gọi điện cho anh vào đêm trước ngày cưới.
– Anh Robert, em muốn anh biết rằng ngày mai em cưới.
Anh thấy ngạt thở. Anh hổn hển nói.
– Susan.
– Em yêu Monte, – Cô nói, nhưng em cũng yêu anh. Em sẽ yêu anh đến chết. Em không muốn anh quên điều đó.
Còn biết đáp lại thế nào?
– Robert, anh có sao không?
Chắc chắn là không sao. Mạnh khoẻ. Trừ một việc mình là một thằng quan hoạn khốn kiếp. Bỏ cái tính từ đó đi.
– Anh Robert?
– Anh không thể nào làm cô phiền lòng vì chuyện của mình.
– Anh khoẻ. Song, anh xin em một điều thôi, được chứ, em yêu?
– Bất cứ điều gì mà em có thể làm được.
– Đừng… đừng để hắn ta đưa em đi trong tuần trăng mật tới những nơi mà chúng ta đã từng đến.
Anh cúp máy, lao ra ngoài và đi uống đến say mèm.
***
Đó là chuyện một năm trước. Đó là quá khứ. Anh đã bị buộc phải đối mặt với thực tế là giờ đây Susan thuộc về một người khác. Anh buộc phải sống trong hiện tại. Anh có công việc để làm. Bây giờ đã đến lúc phải nói chuyện với Leslie Mothershed, tay thợ ảnh đã chụp những tấm hình và có tên của các nhân chứng mà Robert có nhiệm vụ phải tìm kiếm trong chuyến công tác cuối cùng nầy của anh.
Lislie Mothershed đang ở trong một tâm trạng phấn khích. Ngay khi trở về tới London, khư khư cuộn phim quý giá, anh ta vội vã lao vào cái phòng kho nhỏ mà anh ta đã biến thành buồng tối và kiểm tra lại mọi thứ đồ nghề: khay tráng, nhiệt biểu, những cái cặp bốn cái bình lớn, đồng hồ, thuốc rửa, thuốc hiện, thuốc hãm. Anh ta bật một ngọn đèn đỏ nhỏ phía trền đầu rồi hai bàn tay run lên, lấy cuộn phim ra. Anh ta thở mạnh, cố tự kiềm chế.
Anh ta thở mạnh, cố tự kiềm chế. Lần nầy không được để có sai sót gì, anh ta nghĩ. Không sai sót gì cả. Mẹ ơỉ, cái nầy là để cho mẹ đây.
Một cách thận trọng, anh ta cuốn phim vào chiếc lõi đặt vào trong khay và đổ thuốc rửa vào, thứ dung dịch đầu tiên mà anh ta sẽ phải dùng đến. Nó đòi hỏi giữ đều ở nhiệt độ 20oC và thỉnh thoảng lại phải khuấy đều. Sau mười một phút, anh ta đổ hết cái dung dịch đó đi và đổ thuốc hãm vào.
Lishe lại bắt đầu hồi hộp, lo sợ có một nhầm lẫn nào đó. Anh ta trút bỏ thuốc hãm để rửa lần đầu và rồi để phim nằm trong một khay đầy nước trong vòng mười phút. Sau đó là hai phút liên tục khuấy động trong một chất tẩy; và mười hai phút nữa trong nước. Ba mươi giây ngâm trong một dung dịch khác để đảm bảo không còn những vết lỗi trên phim âm bản. Sau cùng, hết sức thận trọng, anh ta lấy phim ra và treo nó lên bằng những chiếc cặp và dùng một miếng thấm để thấm đi những giọt nước cuối cùng trên phim. Anh ta đợi một cách kiên nhẫn để cuộn phim âm bản khô đi.
Đã đến lúc nhìn thấy một chút. Mothershed cầm đoạn phim đầu tiên lên, nín thở trong tiếng tim đập thinh thịch, và giơ nó lên trước ánh sáng. Hoàn hảo.
Tuyệt đối hoàn hảo.
Mỗi tấm phim là một viên ngọc, một bức ảnh mà bất kỳ nhiếp ảnh gia nào trên thế giới cũng phải tự hào nếu như chụp được nó. Mọi chi tiết của chiếc phi thuyền không gian lạ kia đều rõ ràng, kể cả những cái xác của hai sinh vật lạ nằm trong đó.
Mắt Mothershed chợt chú ý vào hai thứ mà trước đó anh ta đã không hề để ý, và anh ta xem lại cẩn thận hơn. Ở nơi mà vỏ chiếc phi thuyền vỡ ra, anh ta có thể trông thấy ba cái đi văng nhỏ bên trong thế nhưng lại chỉ có hai sinh vật lạ. Điều lạ nữa là bàn tay của một trong hai sinh vật kia đã bị chặt đứt. Không hề nhìn thấy chỗ nào trong tấm ảnh đó có bàn tay đó. Có thể là sinh vật nầy chỉ có một tay, Mothershed nghĩ. Lạy Chúa, những bức ảnh nầy là tuyệt tác. Mẹ nói đúng. Mình là một thiên tài. Anh ta nhìn quanh căn phòng nhỏ và nghĩ. Lần sau mình sẽ rửa phim trong một căn buồng tối rộng rãi, đẹp đẽ trong biệt thự của mình ở Eaton Square.
Anh ta sờ mó những tấm phim quý giá như kẻ hà tiện sờ mó những đồng vàng của mình. Không một tờ báo hay tạp chí nào trên thế giới lại khỏng bất chấp mọi giá để có được tấm hình nầy. Suốt những năm vừa qua, những kẻ khốn kiếp đó đã khước từ những tấm ảnh của anh ta vớì dòng ghi chú đầy báng bổ. Cảm ơn ông đã gửi những tấm ảnh mà chúng tôi gửi trả nơi đây. Chúng không phù hợp với nhu cầu hiện nay của chúng tôi? Và, Cảm ơn ông đã gửi tới. Chúng quá giống với những tấm ảnh mà chúng tôi đã in. Hay đơn giản là, Chúng tôi gửi trả những tấm ảnh mà ông đã gửi tới?
Trong nhiều năm, anh ta đã phải cầu cạnh những kẻ khốn kiếp nầy để có công ăn việc làm và bây giờ chúng sẽ phải bò đến đây, và anh ta sẽ bắt chúng phải trả giá.
Lishe không thể chờ đợi được nữa. Anh ta phải bắt đầu ngay lập tức. Do chỗ cái công ty Điện thoại Anh đốn mạt kia đã cắt điện thoại của anh ta chỉ đơn thuần vì lẽ quý vừa qua chậm trả tiền có vàì ba tuần lễ, Mothershed phải ra ngoài để gọi. Cao hứng, anh ta quyết định tới tiệm Langan, một tiệm ăn có tiếng, và tự thết mình một bữa trưa xứng đáng. Tiệm Langan là quá cao so với khả năng tài chính của Lislie, nhưng nếu như có một dịp kỷ niệm nào đó thì chính là lúc nầy dây. Chẳng nhẽ không phải anh ta sắp trở nên giàu có và nổi tiếng sao?
Người phục vụ đưa Mothershed tới ngồi vào một chiếc bàn nơi góc phòng, và ở đó, tại một bàn cách chừng ba mét, anh ta nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc Anh ta đột nhiên nhận ra họ là ai, và thoáng run người lên. Chính là Michael Caine và Roger Moore.
Lislie mong giá như mẹ mình còn sống để có thể nghe kể lại về điều nầy. Bà rất thích được đọc về những minh tinh màn bạc. Hai người đàn ông kia đang nói cười vui vẻ không có chút bận tâm gì trên đời, và Mothershed không thể nào không nhìn họ. Họ không hề để mắt đến anh ta. Hal thằng cha hợm hĩnh. Leslie Mothershed nghĩ một cách giận dữ. Chắc họ chờ mình tới xin chữ ký. Hừm, chỉ vài ngày nữa thì họ sẽ phải xin mình ấy chứ. Họ sẽ sấp sấp ngửa ngửa để mà giới thiệu mình với bạn bè của họ. “Leslie, tôi muốn ông gặp Charles và Di, và đây là Fergie và Andrew. Leslie, các vị biết rồi, người đã chụp nhưng bức ảnh nổi tiếng về cái vật thể bay lạ kia”. Lúc Mothershed ăn xong, anh ta đi qua hai minh tinh kia và lên gác để tới buồng điện thoại. Bộ phận hỏi đáp cho anh số máy của tờ Sun.
– Tôi muốn gặp người phụ trách biên tập ảnh.
– Chapman đây. – Một giọng đàn ông cất lên.
– Liệu có giá trị gì với ông nếu như ông có những tấm ảnh về một vật thể bay lạ vớì những xác chết của hai sinh vật lạ trong đó không hả?
Giọng ở đầu dây đằng kia nói:
– Nếu như những tấm ảnh xem được thì chúng tôi có thể sử dụng như là thí dụ về một trò đùa thông minh và…
Mothershed nói một cách gay gắt:
– Chuyện nầy không phải là một trò đùa. Tôi có tên của chín nhân chứng có tiếng tăm, là những người sẽ làm chứng rằng đó là sự thật, trong đó có một tu sĩ.
Giọng của người đàn ông kia thay đổi.
– Ô? Và những bức ảnh nầy được chụp ở đâu thế?
– Chuyện đó thì ông khỏi quan tâm, – Leslie thoái thác. Anh ta sẽ không chịu để họ lừa để biết bất kỳ một thông tin nào. – Ý ông thế nào?
Giọng nói kia đầy vẻ thận trọng:
– Nếu như ông có thể chứng minh những bức ảnh đó là xác thực, thì đúng là chúng tôi sẽ rất quan tâm tới chúng.
Chắc chắn là thế rồi, Leslie sung sướng nghĩ.
– Tôi sẽ liên lạc lại với ông. – Anh ta gác máy.
Hai cú điện thoại nữa cũng hài lòng như thế. Leslie đã phải tự nghĩ rằng việc kiếm tên và địa chỉ của các nhân chứng là một nước cờ thiên tài. Giờ thì không kẻ nào có thể vu cho anh ta là cố tình bịp bợm. Những tấm ảnh nầy chuẩn bị xuất hiện trên trang đầu của tất cả những tờ báo và tạp chí lớn nhất thế giới. Với tên tuổi của mình: ảnh của Leslie Mothershed.
Khi Mothershed rời tiệm ăn, anh ta đã không thể cưỡng lại việc bước lại bên chiếc bàn nơi hai ngôi sao màn bạc đang ngồi.
– Xin lỗi. Xin lỗi vì đã quấy rầy quý vị, song tôi muốn được xin chữ ký của quý vị, được chứ ạ?
Roger Moore và Michael Caine mỉm cười một cách thân mật. Họ ký tên lên hai mảnh giấy và trao chúng cho tay thợ chụp ảnh.
– Cảm ơn.
Khi Leslie Mothershed ra tới bên ngoài, anh ta xé toạc những mảnh giấy và ném chúng đi.
Thây kệ họ. Anh ta nghĩ. Mình còn quan trọng hơn họ nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!