Hồng Mông Linh Bảo
Chương 34
Chương 34 Luyện Bảo Tông Kim Đan cao thủ đột phá
Hàn Tinh về động phủ sau đó vào Hồng Mông Linh Châu giới chuẩn bị và sắp xếp công việc trước khi về Phàm giới, bốn việc trước mắt, thứ nhất giải quyết năm thiếu niên, thứ hai nhập Ngọc-Huyền Đan tông thu hoạch động phủ của lạ Lâm Đàm, thứ ba tìm Tuân bạn cũ, thứ bốn hổ trợ Ngọc-Huyền Đan tông một chút theo tâm ý lão Lâm Đàm. Việc đầu tiên cũng phải chờ mười mấy ngày nữa nên chàng rảnh rỗi đem các vật mua được trước đây giải quyết.
Hàn Tinh đem ra một đống đồ để trước mặt, luyện khí tài liệu chưa có giờ luyện bảo chàng cất vào trử vật nhẫn, quyển trục Hồng Mông quyết chưa có giờ luyện chàng đọc kỹ qua một một lần học thuộc lòng rồi đen cũng cất trong trữ vật nhẫn, Viên bi sữa chàng đem thần thức vào xem thì thấy có đầy đủ ngũ hành thuộc tính, bên ngoài không có gì nhưng bên trong linh khí vận hành cuồn cuộn khiến nhiệt độ ấm thay đổi trong khoảng 33 độ đến 38 độ celsius. Chàng đem bỏ chung vào ổ trứng năm cái của Tầm dược điểu truyền vào viên châu ngũ hành chân khí thì thấy nó tỏa sáng lên năm màu sau đó chàng cảm thấy trứng chim có biến động, chàng giật mình nghĩ chẳng lẽ trứng chim sắp nở, chàng đưa thần thức vào trứng chim xem thì ra chim con đã thành hình.
– „Bộp“. Một tiếng nhỏ vang lên một con chim đỏ hỏn trần trụi không một cọng lông chui ra khỏi trứng, trong chốc lát được Viên châu hong khô lông kêu „chíp chíp“ liên tục. Chưa kịp bắt lên xem lại hai con từ trứng chui ra, sau đó lại hai con. Tất cả năm trứng nở đúng năm con chim con màu vàng, mắt nhắm tịt. Chàng bắt từng con lên quan sát
Chàng suy nghĩ một chút rồi lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi trong chốc lát thấy hai cặp chim sâu bay đến, chàng niệm dặn chúng kiếm mồi nuôi năm con chim con. Từ đó bốn con chăm chỉ kiếm mồi cho năm con chim con. Minh đem vỏ trứng vất ra ngoài rồi đặt viên châu chung vào với năm con chim cho nó có đủ hơi ấm, sau đó quan sát, thỉnh thoảng có một con chim sâu tha mồi bay vào cung cấp lương thực cho năm con. Chàng yên tâm lại xem thì còn cây đàn tranh đen nhỏ xíu bằng huyền thiết, chàng cầm lên ngắm nghía một lúc rồi dồn vào một ít ngũ hành chân khí thì không thấy nó phản ứng, chàng đem thần thức vào quan sát, chàng ngạc nhiên thì ra không phải chỉ là Huyền thiết mà là sừng thú, vảy rùa, đồi mồi nhưng chính nó vẫn là huyền thiết. Suy nghĩ một chút chàng thử đem thuần thổ khí vào cây đàn thì nó rung động đôi chút, chàng lại đem thủy khí vào thì thấy nó rung động mạnh hơn đôi chút. Chàng thấy vậy liền đem cả hai thủy và thổ quán chú vào thì bỗng nghe một tiếng thanh thót „Tanh ……“ sau đó thấy nó biến dạng thành một cây đàn tranh khổ 30x120cm chàng lấy móng tay gảy vào các dây thì thanh âm còn tốt cả.
– „Đáng tiếc ở đây không có người dậy hay sách dậy đàn tranh, nếu không thì ta có thể thử bản đàn tranh hôm trước học lóm được, Hôm nào có dịp đi mua một cuốn“
Chàng lại một ít hỏa khí vào thì cây đàn biến nhỏ lại, đem cất vào trữ vật nhẫn.
Chàng lại đem các hạt giống giao cho tên Kim Đan kỳ nói:
– Đây là một số hạt giống dược thảo ngươi cầy sới kỹ một khu đất trong đó đem gieo hạt xuống trồng. Nếu cần người giúp việc thì đến Dì Hoa kiếm người, tối đa chỉ cho ngươì dùng hai người.
Chàng lại gọi tên Trúc cơ kỳ đến khu thú vật mua được dặn:
– Những con thú này mới đem về còn yếu, ngươi chăm sóc chúng không được để chúng mất giống. Nếu ngươi cần người giúp đến Dì Hoa thì kiếm mấy người hỗ trợ, ngươi tối đa được dùng hai người.
Thấy còn thời giờ Hàn Tinh đem Băng Lôi thuật ra tập luyện, lần trước chàng đã luyện thành công, hôm nay lại muốn tập thêm gia tốc, ý niệm vừa thành hình đối thủ đã đóng băng, hay băng thuẫn lập tức bao bọc quanh người rồi thu lại. Năm tiếng luyện tập chàng đổ mồ hôi như tắm, chân nguyên mỗi lần dùng đều thu lại không hoa tổn bao nhiêu nhưng liên tục dùng ý niệm làm cho mệt nhọc tinh thần uể oải, ù tai hoa mắt. Ngồi xếp bằng tỉnh tọa ngưng thần vận khí theo Tạc Đao quyết không biết bao lâu tiếng, khi trước chàng luyện xong tầng thứ ba vì tình thế bắt buộc bỏ qua luyện Nội gia Hùng kê quền và Hồng Mông ngũ hành quyết, Nội gia Hùng kê quyền luyện đến tinh thông tột đỉnh sau khi đột phá tiên thiên, Tạc Đao khi ở Phàm giới chàng đã luyện đến tầng ba. Tạc Đao quyết có tất cả mười hai tầng. Tầng thứ nhất có mười tám chiêu, tầng thứ hai có chín chiêu, tầng thứ ba sáu chiêu tầng đã luyện khá tinh. Mỗi tầng đều có đường lối vận khí đòi hỏi phải đả thông các kinh huyệt tương ứng rồi mới luyện đao chiêu. Chàng ôn lại cách vận khí từ tầng một đến tầng ba thấy dễ dàng so với trước kia vừa nhanh vừa mạnh không biết đến bao nhiêu lần, thấy vậy chàng liền theo tầng bốn bắt đầu luyện, không bao lâu các kinh mạch tầng bốn chỉ dẫn đã đả thông, liền tiếp tục luyện sang tầng năm, rồi tầng sáu, cuối cùng đến tầng mười hai. Hàn Tinh vận hành một lần từ tầng một đến tầng mười hai thì thấy tất cả thông suất thì nghĩ không ngờ dễ dàng vậy, khi ở Phàm giới mất mấy tuần mới luyện xong một kinh. Thì ra khi đột phá tiên thiên cũng là lúc tất cả các kinh mạch lớn nhỏ thông suốt, chỉ là các kinh mạch không bao giờ dùng đến bị tắc nghẽn đôi chút, chẳng khác nào đưòng xá đã mở lại để hoang khiến cỏ dại mọc đầy bao phủ hết thảy nay chỉ cần dọn sạch thì lại dùng được, dọn sạch với mở đưòng hai công việc đương nhiên khác biệt ai cũng có thể đánh giá đến việc khó dễ.
Hàn Tinh thu công đứng dậy cảm thấy trong người tràn đầy tinh lực, tinh thần phấn chấn liền lấy Tạc đao số bốn ra theo đao chiêu tầng bốn múa máy, tầng này gồm có ba chiêu, múa đi múa lại ba chiêu đao đến mấy trăm lần mãi đến khi trời tối mới dừng tay. Nhìn vào thanh đao thứ tư không biết cấp bậc thế nào khi sử dụng hao tổn chân khí nhiều như vậy, nhớ lại khi trước ở Phàm giới khi đấu với mãng xà lúc tối hậu lần đó chàng đem thanh đao này dùng chiêu xuyên tâm tiễn thành công sau đó được máu mãng xà bổ sức nên không cảm thấy khí lực tiêu hao bao nhiêu. Bữa nay rõ ràng tinh lực dồi dào nhưng khi múa máy một lúc chân khí đã hao gần hết. Chuôi thứ nhất mẹ đi mướn rèn, bị mẻ chưa tu sửa, chuôi đao thứ hai đã bán, là thượng phẩm linh khí, chuôi thứ ba là tiên khí, chuôi đao này chắc cũng phải là thượng phẩm tiên khí cũng nên. Nghĩ đến đây lòng chàng run lên mừng rỡ, trước kia không biết của bây giờ mới biết, nghĩ đến vị gặp trong mộng kia đáng là sư tổ thương mình như con một lần cho tặng vật đã quý như thế, không biết bao giờ mới được gặp lại. Lại nhớ đến vị Thiên sứ thanh niên kia, đổi cho chàng hai quyển tu quyết cũng vô giá.
Hàn Tinh đi đến Dì Hoa, lúc này Dì sắp đi nghỉ ngơi thấy chàng hỏi:
– Công việc của cháu lo đến đâu rồi?
– Tất cả chuẩn bị sẵn sàng rồi, chờ năm thiếu niên nói quyết định cháu sắp xếp cho chúng sau đó chác đến Ngọc-Huyền Đan tông kiếm bạn Lê Tuân rồi về Phàm giới. Chàng quan sát Dì Hoa thấy tu vi đã luyện khí cực đỉnh chỉ cần một cơ duyên nhỏ là đột phá sang Trúc Cơ nên trong lòng đã có chủ ý.
Chàng đem thần thức quét về các phòng một lượt thì thấy hai anh em Văn-Huy, Như-Lan và ba thiếu niên khác, tức là năm ngươi đã đạt được luyện khí một tầng. Năm thiếu niên đòi dời khỏi nơi đây vẫn chưa đạt được nhưng linh khí đã có thề hấp thụ.
– Nhọc lòng Dì bấy lâu, cũng may bọn thiếu niên có cố gắng nên có chút thành quả.
– Cũng khá. Một năm luyện tập đạt được tầng một như vậy cũng đã khá.
– Bây giờ Dì ngồi xuống tĩnh tọa, sẵn có dịp cháu ở đây lâu, dì thử một lần đánh sâu vào Trúc cơ thêm vào phụ trợ của cháu có phần nắm chắc Trúc cơ thành công.
– Nếu vậy, thì phiền cháu.
Dì Hoa bắt đầu ngồi xuống, Hàn Tinh cũng bố trận tụ linh trận và ảo trận sau đó quan sát Dì Hoa. Dì Hoa vận khí đến cực hạn những lúc đau đớn sắp chịu hết nổi thì được chàng đưa một tia chân khí làm dịu lập lại không biết bao lần cuối cùng chân khí trong người đã ngưng tụ đến cực điểm, Dì Hoa chỉ nghe một tiếng nổ trong thân thể kinh mạch bị hư hao nứt vỡ vô số, khiến thân Dì run lên bần bật, chàng vừa thấy kinh mạch Dì bị bể vỡ vội vàng đem một luồng quang chân khí êm dịu vào người dì, làm cho chúng phân tán lan tràn khắp người lập tức chữa trị tái lập lại các kinh mạch bị hư hại, chữa trị xong chân khí trong người Dì vận hành dịu lại, kinh mạch sau khi chữa trị đã lớn hơn trước gấp mười lần là ít, bên ngoài linh khí không ngừng bị Dì hấp thụ vào hợp với luồng khí trong người lớn mạnh dần những tiếng nổ nhỏ „lắp bắp“ trong kinh mạch vang nên, cuối cùng linh khí chyuển thành nguyên khí vận chuyển khắp các kinh mạch rồi bài trừ các tạp chất trong người đẩy ra ngoài bằng các lỗ chân lông.
Hàn Tinh thấy Dì Hoa đã trúc cơ thành công chỉ còn giai đoạn tẩy tủy, trừ tạp nữa là xong chàng liền thu trận pháp rời khỏi đây về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau Hàn Tinh gặp Dì Hoa, thấy Dì trẻ ra cả mười tuổi, bây giờ trông chỉ khoảng ba chục liền cười nói:
– Chào cô nương, cô là ai bình sinh ta chưa từng gặp qua.
– Cái thằng này, dám chọc ghẹo cả Dì hả.
– Bây giờ trông Dì trẻ hơn cả mười tuổi, da trắng nhẵn như con gái mười tám. Không ngờ một ngày không gặp đã khác.
Dì Hoa thích chí, thấy mình trẻ đẹp ra cứ ngỡ trong mơ. Dì cũng hiểu rằng Trúc cơ thành công tuổi thọ tăng lên đến hai trăm tuổi. Bây giờ Dì bất quá gần năm mươi tuổi, còn được hưởng khoảng một trăm năm mươi năm, hơn cả một tuổi đời người phàm nhân.
– Dì Hoa ngưng thần đứng cho vững, cháu có lễ vật biếu Dì.
Nói xong Hàn Tinh vận chuyển linh thức biến các kiến thức cần thiết thành một khối điểm sáng trong thức hải chuyển qua mi tâm xuất ra ngoài rồi đưa thẳng vào mi tâm Dì Hoa. Trong đó có phần đầu bộ Hỗn Độn Hỏa quyết dành cho Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Luyện Đan thường thức, Dược Thảo điển tự.
Dì Hoa thấy trong đầu bỗng chốc hiện lên ba bộ sách đọc qua thì cả mừng, lại thấy cuốn Luyện đan và Dược thảo thì nói:
– Cháu muốn Dì trở thành Đan sư kiêm Dược Sư hay sao?
– Thấy Dì có Hỏa thuộc tính cháu tiện ý chọn như thế, chẳng lẽ Dì không thích lại muốn làm nghề luyện bảo.
– Ha, ha Dì cao hứng còn không hết, nào muốn thứ khác, chỉ là không hiểu sao cháu không phải là Đan sư, Dược sư lại biết thứ này.
– Cũng là tình cờ cơ duyên thôi, nhưng vì cháu không chuyên tâm nghiên cứu môn đạo này vậy tặng cho Dì là thích hợp nhất.
Hai Dì cháu đi gặp các thiếu niên thì thấy họ giật mình, không ngừng bị khí thế trên người Dì Hoa uy áp. Sau một lúc quen thuộc họ trố mắt nhìn không chớp Dì Hoa tưởng mình hoa mắt.
Hàn Tinh mỉm cười nói:
– Các vị có nhận ra ai đây không? Đây chính là Dì Hoa của chúng ta, đêm qua tu luyện đã đột phá sang Trúc Cơ kỳ. Các ngươi có lẽ đã biết một khi Trúc cơ thành công tuổi thọ tăng lên 200 tuổi, đồng thời pháp thuật cũng tăng lên một cấp bậc. Hôm nay chúng ta nhân việc vui này ăn mừng, và các ngươi cũng được hưởng vì sau này may mắn dựa Dì Hoa, một Trúc Cơ kỳ chỉ dẫn tu luyện các ngươi sẽ tiến bộ nhanh hơn trước.
Sau bữa tiệc mừng chàng gọi hai anh em Văn Huy, Như Lan giúp họ điều chỉnh kinh mạch một chút cùng giải đáp một số vấn đề tu luyện, sau đó kêu năm thiếu niên hôm trước muốn rời khỏi đây hỏi quyết định của họ, kết quả họ nhất định muốn rời khỏi và gia nhập một tông môn. Chàng liền nêu ra và lần lượt giới thiệu hai tông môn và tình trạng hiện nay là Luyện Bảo tông và Ngọc-Huyền Đan Tông. Kết quả hai người muốn gia nhập Luyện Bảo Tông và ba người còn lại muốn gia nhập Ngọc-Huyền Đan tông. Chàng lại giải thích tiến trình và quy củ nhập môn theo kiến thức của lão Lâm Đàm, khi mới nhập môn thì thuộc nhóm ngoại môn đệ tử đến khi thành công Trúc cơ thì tiến vào nội môn đệ tử chính thức được Kim Đan hay may mắn hơn thì được Nguyên Anh kỳ nhận làm đệ tử, là ngoại môn đệ tử phải làm việc, nhận công tác làm việc, thời giờ còn lại dành để tu luyện, những khó khăn xích mích với đồng môn phải tự mình giải quyết, nhiều khi tranh chấp nguy hiểm đến mất mạng, nhất định phải cẩn thận.
– Hai người các ngươi muốn nhập Luyện Bảo tông chuẩn bị khoảng năm ngày nữa ta xe đem các ngươi đi nhập tông, còn lại ba người muốn nhập Ngọc-Huyền Đan tông chuẩn bị khoảng ba tuần đến một tháng ta sẽ mang các ngươi đi. Các ngươi về chuẩn bị sẵn sàng đi.
Hàn Tinh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới đi gặp chưởng môn Luyện Bảo Tông Triệu Long.
– Triệu chưởng môn ta có một việc muốn nhờ không biết ngài có thể giúp cho một lần vội vàng.
– Chuyện gì, tiền bối cứ nêu ra nếu có thể giúp ta sẽ sẵn sàng.
– Thật ra chuyện này cũng có lợi cho bản tông, ta có hai thiếu niên căn cơ cũng khá muốn giới thiệu chúng gia nhập môn không biết có tiện lợi không.
– Việc này dễ dàng thôi, chút nữa ta dặn Mạnh tiểu điệt sau đó tiền bối cứ giao hai thiếu niên cho hắn lo liệu là được.
Trong lúc tiếp chuyện với Hàn Tinh trưởng lão Lý Uyển Tú pha trà cùng với trưởng lão Tạ Khôi ra chào hỏi.
– Không ngờ mấy ngày không gặp Hàn huynh đệ phong thái đã khác hẳn làm cho chúng ta thật là tò mò.
– Mấy lão huynh và tỷ tỷ đã là người trong tông môn còn khách sáo làm chi. Không biết huynh tò mò chuyện gì cứ nêu ra xem thế nào.
– Đã vậy huynh cũng không khách sáo. Chúng ta nhìn huynh đệ tu vi chỉ là Trúc cơ kỳ nhưng nghe Triệu đại ca kể lại, Nguyên Anh khí thế cũng không làm Hàn đệ nao núng. Vậy Tu vi của Hàn đệ ở cấp bậc nào.
– À thì ra các huynh tỷ thắc mắc chuyện này.
Hàn Tinh cầm chén trà hớp một ngụm khẽ nhắm mắt hưởng thụ một chút mới mở mắt ra nói:
– Không dấu gì các huynh vá tỷ tỷ, tu vi của tiểu đệ chính mình cũng không thể đánh giá chính xác, bề ngoài là Trúc cơ kỳ chỉ là tiểu đệ dùng ẩn thuật, tu vi của đệ đứng giữa khoảng Kim đan kỳ đến Nguyên Anh kỳ, vì đặc tính của công pháp đệ tu luyện lại tu luyện thêm trận pháp nên Tinh thần cảnh giới không kém Nguyên Anh kỳ, còn tu vi chỉ ngang với Kim Đan kỳ.
– Vậy Hàn đệ có thể chiến đấu với Nguyên Anh kỳ không?
– Cũng miển cưỡng tranh tài được, nếu dùng Trận pháp thì không sợ gì Nguyên Anh kỳ.
Mọi người thấy chàng nói vậy vui vẻ cười ha hả.
– Nếu vậy, bản tông nếu có Hàn đệ ở tại đây, chúng ta có hai Nguyên Anh kỳ tông môn cũng được bảo đảm.
– Sao huynh lại nói thế, bản tông có Triệu đại ca Nguyên Anh kỳ lại có trận pháp tạo nghệ nên phòng thủ khá mạnh, nếu không chọc giận địch thủ quá mạnh thì không phái sợ ai.
– Hàn đệ không biết, thù hận, tranh chấp bảo vật, tranh chấp danh khí tại Tu chân giới không thể lường trước được, nhiều khi chỉ vì chuyện nhỏ cũng có thể đưa đến tranh chấp lớn rồi diệt môn. Không thiếu tông môn bị diệt môn cũng là lẽ này.
– Nguy hiểm đến thế cơ à! Vậy mấy huynh cùng tỷ tỷ phải ra sức tu luyện đột phá trở thành Nguyên Anh kỳ mới được.
– Đâu có dễ dàng như thế, lực bất tòng tâm, chúng ta sáu vị Kim Đan hậu kỳ tu vi hơn bốn chục năm nay chỉ có Triệu đại ca thanh công đột phá.
– Hàn Tinh ngạc nhiên tự hỏi, vậy rốt cuộc vì sao không phá được màn bình chướng này. Phải chăng tâm lý áp lực càng lớn càng khó đột phá.
Chàng đem thần thức quan sát ba người người tất cả Kim Đan hậu kỳ đỉnh cao từ lâu. Sau đó uống mấy ngụm trà suy nghĩ. Thấy vậy ba người cũng ngồi lặng yên chờ đợi. Khoản một tuần trà bỗng Hàn Tinh nói:
– Tiểu đệ có một ý kiến này may ra chúng ta thành công.
– Xin nghe cao kiến.
– Các huynh và tỷ tỷ có lẽ bị áp lực quá lớn, lâu ngày khiến việc đột phá nguyên anh thành gánh nặng áp lực tâm lý, mỗi lúc một tăng ngày nay dầy hơn ngày trước…đến bây giờ thì vô phương bỏ xuống gánh nặng này, trừ khi tự các vị buông lỏng dần.
Lý Uyển Tú lo lắng hỏi:
– Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ.
– Tiểu đệ có mấy bản cổ nhạc giúp các huynh và tỷ tỷ trong lúc buông lỏng tinh thần mau đạt được kết quả. Tiểu đệ đề nghị chúng ta thử một lần. Trước tiên tiểu đệ bố trí một trận pháp sau đó ba vị ngồi xuống tĩnh tọa, buông lỏng tinh thần bỏ rơi tất cả, không nghĩ đến được mất, đột phá hay không cũng giống nhau. Nếu thấy mình vào ngộ cảnh thì cứ để tự nhiên sau đó có thể đánh sâu vào bình chướng đột phá.
Hàn Tinh bố trí tụ linh và phòng ngự trận, linh khí nơi đây vốn đã dầy đặc bây giờ lại trận pháp lôi cuốn tụ lại một chỗ làm thêm dầy đặc, trong chốc lát nơi đây biến thành sương mù, trong khi linh khí còn không ngừng kéo về.
Thấy họ đã ngồi ngưng thần tĩnh trí Hàn Tinh lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi, trước tiên thổi mấy bài từ Phàm giới, „Lòng Mẹ“, „Làng Tôi“, „Trường Làng Tôi“ mỗi bài thổi năm lần, sau đó thổi bài Thổ Mộc Sinh quyết, Hai bản cổ đàn mới học lóm được cũng đem ra thổi.
Ba vị Kim Đan kỳ trong lúc cố gắng bỏ tạp niệm buông lỏng tất cả bỗng nghe lảng vảng tiếng tiêu có khi từ đàng xa, có khi ngay bên tai một lúc bị nhạc lôi cuốn vào ảo cảnh, thấy mình được mẹ bế bồng trên tay, nâng niu săn sóc từng ly từng tí, yêu thương vô bờ bến, không quản nắng mưa mệt nhọc, thao thức bao đêm sau đó khi vừa lớn lại bước vào trường học phấn đấu mỗi ngày lại cùng bạn bè chơi đùa, sống trong an bình trong làng thôn đạm bạc đơn nghèo, mái tranh vách đất, cảnh sắc thiên nhiên cây đa cổ thụ, thông reo bạt ngàn sau lại thấy mình tiến vào cảnh không tuyệt vời sinh cơ bừng bừng, sự sống muôn nơi từ cây cỏ đến cổ thụ, từ côn trùng đến cự long, cá nhỏ đến kình ngư, đâu đâu cũng vui nhộn vờn vã tiếng reo vui chúc khen.
Vừa trong ảo cảnh tỉnh lại Triệu Long nhớ lại lời Hàn đệ vội vận chân khí khắp thân chân không biết bao chu thiên, càng lúc càng nhanh càng mạnh cuối cùng nghe trên đầu một tiếng vang như sấm dậy, một luồng quang khí từ thức hải phá ra toả lan khắp kinh mạch chân khí vận hành nhanh thêm lại một tiếng nổ từ đan điền „Bùng“, quang khí nhanh chóng lan đến những chỗ hư hại trong cơ thể tu sửa, các lỗ chân lông mở ra không ngừng tham lam hấp thụ linh khí chung quanh.
Hàn Tinh sau khi thổi tiêu một loạt mấy chục bản, cất Thanh Vân Tiêu đi đứng yên lặng quan sát ba vị Kim Đan kỳ thấy Triệu Long đột phá trước tiên sau đó Tạ Khôi, Lý Uyển Tú cũng liên tiếp đột phá, đột nhiên chàng thấy mây đen kéo đến liền giật mình kinh hãi thốt:
– Thiên kiếp, tiểu thiên kiếp! Sao mình quên hết vụ này.
Tiểu thiên khiếp, ba kiếp thiên lôi. Thấy Triệu Long hấp thụ linh khí đã đầy đủ chàng nhắc nhở:
– Triệu đại ca, coi chừng chuẩn bị đón tiểu thiên kiếp.
Thấy Lôi điện đầu tiên từ bầu trời đánh xuống ba người, trong khi Tạ Khôi và Lý Uyển Tú đang còn giai đoạn hấp thụ linh. Chàng lao người vào đánh ra một lớp băng khí bao bọc hai ngườì lại trong đó.
– Oành! Một tiếng nổ rung động mạt đất, lôi điện xanh trắng như con rắn chạy chung quanh băng khí tráo, chờ một chút thấy lôi đi yếu đi chàng thu Băng Khí tráo cùng số lôi điện còn đọng lại trên đó, chàng nhìn lại ba người, Triệu Long tiếp một phần Lôi điện không sao cả, hai ngưòi còn lại vẫn như mê tiếp tục hấp thu linh khí.
Một lúc sau mây đen lại tụ tập, Hàn Tinh thấy Tạ Khôi và Lý Uyển Tú vừa hấp thụ linh khí xong liền nhắc nhở:
– Coi chừng! Chuẩn bị đón thiên kiếp.
Hai người bọn họ nghe vậy vội ngước mắt nhìn lên trời thấy mây đen hội tụ liền hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng bao lâu đạo thiên kiếp thứ hai đánh xuống ba người.
– Oành!
Lúc này Hàn Tinh đã lui ra ngoài đứng quan sát.
Thấy ba ngưòi đồng thời đem hộ thuẫn che đỡ Thiên Lôi, Hàn Tinh đứng đàng xa tưởng mình an toàn không ngờ một đạo lôi như roi điện hướng mình bất ngờ đánh vào, thấy vậy chàng nhanh nhẹn dùng hai tay đánh thế Thiên Địa giao Hoà, Tay trái như cương đao đón lấy đạo lôi, tay phải dẫn dư kình xuống đất.
Nguyên trưóc kia Hàn Tinh thấy có nhiêu cao thủ sử dụng Lôi công mãnh liệt, năng lượng cao, liền nghĩ ra cách lấy thân làm môi giới dẫn Lôi Điện đến một nơi khác sau cùng nghĩ ra, mặc dù mình có thể hấp thụ lôi điện nhưng có khi hấp thụ không hết vậy đem lôi điện dư thừa xuống lòng đất là tiện lợi hơn cả nên dùng hai tay, một tay đón nguồn lôi điện tay kia hướng xuống đất.
Lôi điện đánh vào tay trái chạy khắp thân sau đó còn dư bao nhiêu theo tay mặt đánh xuống lòng đất, thấy mình không việc gì, vì luồng điện trong chốc lát bị chân nguyên trong người hấp thụ hết, nhìn lại dưới hướng tay phải thì thấy một lỗ nhỏ như một ngón tay đào sâu dưới đất không thấy đáy. Một lần kinh hoảng nhưng vô hại. Đạo thiên kiếp thứ ba đã sắp đánh xuống, nhìn sang ba người bọn họ vẫn an toàn chàng yên tâm phòng ngự.
– Oành!
Bốn đạo Thiên Lôi đánh xuống cùng một lúc, Hàn Tinh lần này có chuẩn bị sẵn Băng Thuẩn Tráo nên khi Lôi điện đánh xuống trúng Băng tráo, chàng chẳng khó nhọc hấp thụ hết. Nhìn ba người bọn họ tất cả đều chật vật nhưng không ai bị thương nặng ngồi xuống xếp bằng ổn định tinh thần.
– Ha ha, các người làm gì mà cả loạt đột phá tiến Nguyên Anh kỳ thế này.
Bốn người quay sang hướng tiếng nói đã thấy Triệu Kinh Nghiệp đại ca cười nói chạy tới.
– Đâu có gì, tiểu đệ chỉ thử cho ba vị này nghe một vài bản tiêu, không dè họ đồng thời đột phá Kim đan hậu kỳ tiến vào Ngyuên Anh kỳ, sau đó Thiên kiếp đánh xuống làm cho bốn người chúng ta chật vật như thế.
– Lần này chúng ta thật là hết lòng cám ơn Hàn đệ.
Lúc này ba người tinh thần đã ổn định thấy mình cả ba người đột thá thành Nguyên Anh kỳ thì cả mừng lại thấy Triệu đại trưởng lão chạy tới nói hai ngườì nói chuyện với nhau mới biết tiếng tiêu lúc nãy đưa mình vào ảo cảnh, khiến những áp bức gánh nặng trên người bỏ hẳn xuống rồi đột phá thành công nên lên lời cám ơn.
– Không có gì, đó là cơ duyên của các vị, nếu các vị không đạt đến kim đan đỉnh thì cũng chẳng thể đột phá dễ dàng như thế.
– Tiểu đệ có ít việc phải đi trước một bước. Chưởng môn đừng quên việc lúc nãy đệ nhờ, Một tiếng sau đệ sẽ dẫn hai thiếu niên đó đến đại sảnh. À chuyện hôm nay các huynh và tỷ tỷ cũng đừng đem ra nói ra ngoài, nếu không đệ sẽ gặp phiền đến chết.
– Nhất định rồi, Hàn đệ yên tâm đi.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!