Hồng Mông Linh Bảo
Chương 48
Chương 48 Linh Hồn nô lệ
Hôm sau mồng ba Tết Minh dùng ẩn thân thuật theo huớng Mộc Bài qua biên giới nước Cam(puchia) vào trong một trường đá gà nòi, đúng ra là nơi cờ bạc. Nơi này đã hội tụ đông đủ, ngưòi tham gia phần nhiều là người Việt, sau đó người Cam bốt, người Thái Lan, người Trung Hoa sinh sống ở Cam bốt. Vào cửa phải trả tiền vé 44.000 đồng, Minh vào trong đó đi xem một vòng rồi lén đưa Dì Hoa và quản gia Lã Trung ôm một con gà mơ ra. Việc ghép đá Minh giao hết cho lão quản gia, còn chàng và Dì Hoa đi chung quanh xem, thấy phần nhiều các sói đá gà cựa sắt, Minh chán nản than đây thuần túy đá gà cờ bạc, không phải nghệ thuật đá gà giải trí. Lần sau không cần đến đây nữa, chàng thầm nhủ.
Nửa giờ sau quản gia đã ghép đá mười triệu với một con gà tía chân vàng của một thanh niên trẻ tuổi. Minh quan sát thanh niên hơi thở thì đoán chắc hắn có tu luyện công pháp lạ, hơi thở không phải linh khí cũng không phải yêu khí hay ma khí mà chàng vốn đã kiến thức, chẳng lẽ đây là quỷ khí?. Thấy vậy Minh cản thận đề phòng song Lã Trung đã ghép đá với gà của hắn thì cứ theo dõi xem sao.
Vào hiệp thứ nhất chàng nhận ra con tía của đối thủ ra đòn quá khôn ngoan, đòn nào đánh cũng trúng, lại biết lựa đứng thời cơ mà đá. Con tía lại biết khôn ngoan đoán trước đòn thế của con mơ mà tránh né nên bị rất ít đòn. Trong hồ nhất con mơ đã lãnh hai đòn cáo thân uể oải. Sang hồ hai con mơ lại liên tục bị đòn cáo mấy đòn vào phao câu và cánh Minh càng lúc càng hoài nghi vội đem thần thức vào con tía xem xét, khi thần thức vừa chạm vào con tía liền bị dội ra thì biết con tía bị phong ấn. Chàng vội dùng ẩn thân thuật lại sát con tía giữ chặt nó vận chỉ công phá tầng phong ấn sau đó đem thần thức vào xem xét thì thấy một linh hồn đang sợ hãi kinh hoàng nói:
– Ngươi là ai làm sao vào đây được?
Minh lạnh hùng hỏi:
– Khoan biết ta là ai, trả lờì cho ta „Ngươi là ai mà linh hồn dám trốn ở trong con gà tía thao túng nó?“
Thấy hắn còn chần chừ thần thức chàng liền vây lấy linh hồn hắn bắt đem ra rồi nhốt vào Hắc Tháp sau đó ra khỏi sói gà. Mọi người đang xem đá gà chỉ thấy con tía bị khựng lại con mơ mổ được đầu đánh liên hoàn ba đòn vào mang tai, khi thả ra thì chỉ con cái xác gà.
Thanh niên chủ gà tía bỗng hét lên một tiếng lớn ngã lăn ra miệng máu tươi trào ra thều thào:
– Không thể nào? Sao có thể như thế được. Gà tía của ta vô địch mấy năm nay sao lại bại được.
Lã Trung nói:
– Cái gì vô địch mấy năm không đủ sao? Bắt đầu hôm nay gà mơ của ta thay thế chức vô địch sói này…Ha ha…
– Ngươi…
– Ngươi cái gì, thua thì chung tiền rồi cút đi còn lải nhải làm gì!
Lã Trung lãnh tiền thưởng thì Minh nói:
– Hôm nay thật là mất hứng gặp thứ quỷ này. Chúng ta sửa soạn rời khỏi đây.
Lã Trung và Dì Hoa ngạc nhiên thắc mắc thì Minh nhìn ra dấu đừng hỏi.
Thì ra phong ấn bị phá linh hồn trong đó tổn thương rồi bị bắt nhốt chủ nhân của nó tâm thần bị tổn thương nặng nề.
Minh nhằm lúc không ai để ý đem hai ngườì và con mơ vào trong Hồng Mông Linh Châu giới rồi ra khỏi trường gà đem thần thức theo dõi thanh niên kia.
Hai tiếng sau chiếc xe Toyota chở hắn đến một cung điện khá nguy nga trên một quả đồi, xe vừa tới dừng lại một đạo sĩ đã ra đón hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra?
– Sư tôn, Linh hồn phong ấn trong con gà tía bị người ta bắt mất, phong ấn cũng bị phá tan.
– Vậy thì nguy rồi, ngươi cả gan dám dẫn kẻ thù về nhà! Chết đi.
Thanh niên lập tức đổ vật nằm xuống đất hồn đã bị đạo sĩ thu đi.
Minh thấy trong cung điện lớn như vậy lại chỉ có hai thầy trò đạo sĩ. Thấy hắn giết đồ đệ xong định chạy trốn thì xông đến hét:
– Đứng lại! Đã làm bậy còn chạy đi đâu. Chịu chết đền tội đi thôi.
Đạo sĩ nghe được hai tiếng thì thấy không khí chung quanh biến đổi, áp lực như bị núi đè tức ngực khó thở, chân tay không còn nghe lời mình nữa.Lời cũng khó nói ra khỏi miệng hỏi:
– Ngươi là ai?
Bây ta hỏi ngươi chứ ngươi không được hỏi? Ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần thôi!
– Ngươi là ai, bao nhiêu linh hồn ngươi bắt nhốt ở đâu?
– Không biết!
– Ngoan cố, bây giờ cơ hội của ngươi đã hết.
Thấy đạo sĩ bất quá tu vi khoảng Trúc cơ kỳ Minh trực tiếp đem thần thức vào mi tâm đạo sĩ, đọc hết trí nhớ của hắn sau đó xoá hết. Thì ra hắn đúng là tu luyện quỷ công pháp từ hai mươi năm nay, mỗi lần cống hiến nộp một ngàn linh hồn bắt được ở Phàm giới cho Quỷ giới thì được thưởng quỷ đan để tăng cấp. Đến nay đã luyện đến Trúc cơ trung kỳ đã cống hiến ba lân tổng cộng 3000 linh hồn. Mỗi lần hắn giết người bắt được linh hồn liền đem nhốt vào hắc châu quỷ giới. Minh kinh hãi biết số linh hồn nhiều nhất lại là những linh hồn trẻ từ bào thai bị phá, khi các phụ nữ phá thai linh hồn trong bào thai liền bị đạo sĩ bắt thu vào hắc châu quỷ giới.Sư tôn hắn đang ở quỷ giới tu vi quỷ đan, điều hắn đến phàm giới làm công tác.Minh thấy hắn chỉ là tay sai của sư tôn và quỷ tông lại gây ra bao nhiêu tộc ác khiến bao nhiêu linh hồn anh thai vô tội làm vật hy sinh cho bọn quỷ thì thương tiếc vô cùng lửa giận bạo phát lập tức đem linh hồn đạo sĩ hủy diệt thành bụi, thì một viên hắc châu hiện ra trước mắt. Minh thu hắc châu và trữ vật túi vào trữ vật nhẫn của mình, lại đóng băng hai xác chết đem vào Hồng Mông Linh Châu giới, đang định trở về thì thấy toà cung điện lộng lẫy này không đã mất chủ, bỏ hoang cũng uổng nên tập trung tinh thần chuẩn bị, dọn sạch một khu đất bằng mấy trăm mẫu, những cây cối, đá, thú vật đang sinh sống bị chàng dời đi nơi khác. Sau đó ra ngồi tĩnh tọa trước quả đồi có cung điện, vườn thượng uyển, vườn hoa, cây cảnh tập trung hết tất cả tinh thần, Thánh Thai trong thức hải mở trừng đôi mắt, hai luồng ánh sáng trắng mờ xuyên qua mi tâm theo thần thức bao trùm quả đồi phía trước mặt chàng. Chàng liền nhận rõ ràng từ đáy quả đồi đến ngọn đồi, trong đó bao gồm cả cung điện, niệm một tiếng:
– „Thu“.
Trước mặt trời đất rung chuyển, trước mắt chỉ còn một mặt phẳng đất đỏ trăm mẫu trọc lóc không có một cây cỏ. Minh cảm thấy trong đầu „oong, ong“ mấy tiếng đầu óc quay cuồng, liền biết chân khí và linh hồn lực tiêu hao quá, độ vội ngồi yên vận chuyển chân khí bổ sung những tiêu hao và dưỡng thần tĩnh trí. Sau hai tiếng đồng hồ, chân khí bổ sung phần nào, tinh thần còn uể oải, chàng đành gọi Hỏa Vũ đến hỗ trợ, trong chốc lát chàng thấy trên bầu trời hai con từ phía đông chim hướng chàng bay đến, chàng nhận ra hai đúng là con Hỏa ưng thì nghĩ:
– Thì ra Hỏa Vũ đã tìm gặp được Hỏa Ưng, không biết bọn chúng có quan hệ gì với nhau không?
Hai con Hỏa ưng đều nhận chàng làm chủ, Hỏa Vũ nửa năm nay không gặp, không có gì thay đổi, còn Hỏa Ưng đã xa chàng ba năm rưỡi, vẫn còn tu vi nhất giai.
– Chủ nhân!
– Chúc mừng các ngươi, các ngươi gặp nhau lúc nào? Hỏa Ưng lâu rồi không gặp khỏe không?
Hai con chim biến thành hai con chim nhỏ đậu trên hai vai Minh.
Hỏa Vũ nói:
– Chủ nhân, đây là Hoả Vân là hôn thê của Vũ nhi, bị người hại mang đến Phàm giới, sau khi trốn thoát gặp chủ nhân.
– Tốt lắm, thì ra các ngươi có quan hệ phu thê.
– Hỏa Vân tu vi còn thấp ngươi phải bảo vệ nàng mới được. Mấy ngày nữa hai ngươi vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện, ta còn ít hoả ngư tặng nàng tăng lên tu vi.
– Tạ ơn chủ nhân.
– À, vừa rồi ta dùng sức tiêu hao quá nhiều, ngươi mau đưa ta về nhà.
Hỏa Vũ nghe vậy liền bay đến nơi đất trống trước mặt biến thành lớn, Minh không khách sáo nhảy lên lưng nó. Hỏa Vũ cất cánh lên cao tận mây trắng, Hỏa Vân bay theo biến thành lớn, hai ưng một người bay về Buôn Ma thuột.
Về đến nhà Hỏa Vũ hạ thấp xuống độ cao trăm mét Minh nói:
– Mau biến nhỏ lại theo ta xuống dưới.
Sau đó nhảy ra khỏi lưng Hỏa Vũ dùng ẩn thân thuật hạ xuống đất, nhìn chung quanh không ai để ý đến mình mới thu ẩn thân thuật, hai hỏa ưng bay đậu lên vai chàng. Mẹ chàng thấy hai con Hỏa Ưng thì ngạc nhiên hỏi:
– Sao bây giờ lại hai con, hôm con mất tích không biết nó đi đâu.
Minh cười bí mật nói:
– Bây giờ hai con sau này chắc còn nhiều nữa.
Sau đó đem Dì Hoa ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới nói:
– Mẹ, Dì Hoa từ hôm nay sẽ ở bên con, khi rảnh Dì cũng có thể giúp mẹ đôi ba công việc.
Dì Hoa và Lã Trung sau khi vào Hồng Mông Linh Châu giới mấy tiếng sau thấy bãi đất hoang trăm mẫu chợt biến thành bằng phẳng một lúcc sau thì thấy đất trời rung chuyển thì kinh hồn sợ hãi, khi đất hết rung chuyển thì đã thấy phía khu đất bằng phẳng đã có một quả đồi trong đó là một cung điện lộng lẫy tuyệt đẹp. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, một lúc bình tĩnh Lã Trung mới nói:
– Chủ nhân quả nhiên thần thông quảng đại, không biết thu thập cung điện nguy nga này ở đâu làm quang cảnh chung quanh thêm màu sắc đẹp hẳn lên.
– Thì ra Minh, không biết nó tu luyện đã đạt đến trình độ nào mà thần thông quả nhiên không tưởng tượng được.
Lã Trung vào cung điện xem xét, các phòng ốc đầy, khách sảnh to lớn có thể tổ chức tiệc hay hội chứa năm trăm cũng dư sức. Sau đó xem phòng ốc phía sau, lắc đầu cảm thán, thật là cao sang, trang đến xa xỉ.
– Thứ tốt này không biết chủ nhân kiếm ở đâu ra.
Dì Hoa vào trong cung điện xem thì thấy đồ đạc bàn ghế đầy đủ tiện nghi, nàng dọn dẹp những chỗ không vừa ý, chăm vuờn hoa tưới cây cảnh thấy rất vừa ý.
Có điều điện thì đầy đủ còn nước mới dùng một hai ngày thì cạn, đang định hỏi ý kiến lão Trung thì Minh đã đem nàng ra ngoài thì thấy mẹ Minh hai con Hỏa Ưng thì ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại hai con Hỏa Vũ giống nhau đến thế?
– Là hai vợ chồng Hỏa Vũ và Hỏa Vân.
– Dì Hoa muốn ở đây hay vào Hồng Mông Linh Châu giới?
– Ta muốn vào Hồng Mông Linh Châu giới, cháu chẳng nói ở đó còn nhiều việc cần hỗ trợ là gì?
– Đúng rồi, tùy Dì quyết định đi.
– Không biết đôi chân của Mẹ đã phục hồi hoàn toàn chưa?
– Phục hồi gần hoàn toàn, hôm qua ta thử luyện vài đường quyền cước thì thấy hơi ngượng kém xa khi xưa.
– Hay Mẹ nghỉ ngơi mấy ngày theo Dì Hoa hướng dẫn vào chỗ của con thư giãn, xem trong đó thế nào, nhiều khi nhờ đó có thể giúp mẹ thoải mái giúp mấy em mồ côi hiệu quả nhiều hơn.
Chờ mẹ đồng ý Minh đem hai người Hỏa Vũ Hỏa Vân vào Hồng Mông Linh Châu giới.
Chàng đưa linh hồn lúc trước trong con gà tía ra hạch hỏi:
– Ngươi là ai, sao lại bị người ta phong vào con gà nòi tía.
– Dạ tiểu nhân là Cao Hưng, vốn là một sư kê. Một hôm tiểu nhân đi làm nước thuê cho một trận gà ở xứ Cam thắng trận, trên đường đi về thì gặp một đạo sĩ chận đường, bắt tiểu nhân phục vụ bọn họ, tiểu nhân không chịu liền bị chúng giết chết sau đó bắt linh hồn tiểu nhân làm nô lệ, phong vào con gà tía, ra lệnh đánh chết gà đối thủ trong hai hiệp.
– Ngươi bị bắt làm chuyện này bao lâu?
– Bốn năm năm, đánh hai mươi mấy trận.
– Ngươi có ước nguyện gì không?
– Tiểu nhân muốn trở lại làm người.
– Được. Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta chăm sóc cho đàn gà nòi của ta.
– Nếu được vậy thì quá tốt! Tiểu nhân thích nhất trên đời là được chăm nuôi gà nòi.
Minh đem xác của thanh niên chủ con gà tía, phá tan băng rồi đem thần thức thúc đẩy chân khí máu huyết cho hoạt động trở lại sau đó đem linh hồn Cao Hưng vào thức hải qua Mi Tâm huyệt. Linh hồn Cao Hưng nhập vào thức hải thân xác mới liền khống chế điều khiển làm quen dần với thân xác mới này. Minh đem hắn giao cho Lã Trung dặn phải chăm sóc cho hắn, khi hắn khoẻ thì giao gà cho hắn chăm sóc.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!