Hồng Mông Linh Bảo
Chương 67
Chương 67 Dì Hoa nhận đệ tử
Triệu kinh Nghiệp mời Hàn Tinh về động phủ của lão nói chuyện.
– Vừa rồi chuyện gì xảy ra?
– Hai ngày qua, linh khí tụ hội quanh động phủ Hàn đệ dầy đặc, mãnh liệt tạo thành một cơn lốc dừng ở động phủ cao đến ngàn trượng, các đệ tử không an tâm nên lại xem chừng. Hàn đệ không biết gì à?
– Không! Lạ thật, tiểu đệ ở trong động tu luyện không biết gì cả.
– Còn tu bổ kiện tàn bảo, tiến hành tiện lợi chứ?
– Không sai biệt lắm, đã thành công mấy ngày nay.
Triệu Kinh Nghiệp nghe vậy giật mình vui mừng nhìn Hàn Tinh đầy vẻ chò mong. Hàn Tinh chậm trãi đem kiện kiện tiên tháp ra trao cho Kinh Nghiệp xem. Lão xem kỹ một lần rồi ra ngoài động bố trí ảo trận pháp đưa chân khí vào tiên tháp.
Tiên tháp bừng sáng lên biến thành lớn cao đến trăm thước, rộng khoảng ba chục mét vuông lơ lửng trước mắt hai người, hai người bước vào trong xem ngọn tháp có đến mười tầng, các tầng đều được ngăn ra nhiều phòng, bên trong trống rỗng không có một vật gì. Hai người tham quan một vòng Hàn Tinh thầm nhủ “Trong tháp to lớn như vậy, chứa vài chục ngàn người cũng không thành vấn đề.” Triệu Kinh Nghiệp thu tiên tháp lại nói:
– Để cho huynh báo tin mừng cho Mộc đại ca, chắc đại ca mừng rỡ đến ngay.
Hàn Tinh gật đầu không nói gì.
Quả nhiên hai người ngồi nói chuyện không được bao lâu Mộc đại ca ngự kiếm mà tới. Ba người chào hỏi rồi Triệu đại ca trao tiên tháp cho Mộc đại ca. Lão ngắm nghía một lát rồi lại ra ngoài động thử một hồi. Lần này Kinh Nghiệp và Hàn Tinh ở ngoài một mình Mộc đại ca vào trong tiên tháp tham quan xem xét.
– Thật là kỳ diệu, một kiện trung phẩm tiên khí bảo tháp. Lần này thật là cám ơn Hàn đệ, nếu không phải Hàn đệ kiện tiên bảo này vẫn vô dụng vất ở trong xó trữ vật nhẫn.
– Mộc đại ca quá lời, tiểu đệ tu bổ lần này cũng học hỏi thu thập được nhiều điều hữu ích.
Hàn Tinh vừa nói dứt Mộc đại ca trên tay đã xuất hiện một con vật nhỏ, hai người nhìn kỹ thì nhận ra đó là một con khỉ nhỏ chỉ bằng nắm tay, điểm đặc biệt là con khỉ mặt rất lanh lợi chứng tỏ là một con khỉ đã trưởng thành, bộ lông xanh đậm đen hơn như màu rêu.
– Đây là một con Thanh Thông Linh hầu, lần này ngu huynh chẳng biết lấy gì trả công Hàn đệ, chỉ có món này tạm trả công lần này Hàn đệ trợ giúp, Hàn đệ chớ có từ chối.
– Sao Mộc huynh lại đem món bảo vật vô giá này trả công, tiểu đệ thật là khó xử.
– Dù nó có quý đến đâu cũng không bằng kiện Tiên bảo tháp, nó chỉ là bốn cấp linh thú mà thôi không phải gì là vật vô giá gì đâu. Nếu Hàn đệ không chịu nhận thì càng làm ngu huynh khó xử hơn.
– Vậy tiểu đệ tuân mạng nhận nó.
Thanh Thông Linh hầu qua tay Hàn Tinh không phản ứng gì khác lạ chỉ dương mắt nhìn vào chàng. Thấy vậy Mộc đại ca ra lệnh nó:
– Từ hôm nay Hàn đệ là chủ của ngươi, ngươi phải trung thành đối xử với tân chủ nhân như đối với ta.
Thanh Thông Linh hầu gật đầu kêu chít chít mấy tiếng tỏ vẻ quyến luyến không muống dời chủ. Mộc đại ca trợn mắt nhìn nó nói:
– Ngươi không cần phải quyến luyến ta, ngươi theo Hàn đệ tương lai hưởng phúc còn nhiều hơn ở bên ta, mau nghe lời ta.
Hàn Tinh lấy tay nựng nó tỏ vẻ yêu mến thì thấy linh hầu gật đầu tỏ vẻ chịu thêo chàng.
– Không biết Linh hầu này dùng được những việc gì?
– À, chút nữa quên nói việc quan trọng cho Hàn đệ.
– Biệt tài thứ nhật của nó là nó biết cất rượu, thứ hai là tài ăn trộm nghe trộm, thứ ba hái tìm dị quả hái về, thứ tư là ra lệnh các loài hầu khác vì nó chính là vương giả trong loài hầu, vượn.
– Nó quý trọng đến thế mà Mộc huynh còn bỏ dứt nó được ư.
– Nó đối với ngu huynh tác dụng không nhiều lắm, song với Hàn đệ thì khác hẳn nên Hàn đệ đừng suy nghĩ gì nhiều.
– Cám ơn Mộc đại ca.
Ba người nói chuyện với nhau một hồi nữa, trao đổi truyền tin ngọc phù rồi chia tay. Hàn Tinh tính thời giờ ở Tu chân giới không còn nhiều nên ngày hôm sau tạm biệt Triệu Kinh Nghiệp rời khỏi Luyện bảo tông đi tìm Dì Hoa, khi đưa tin qua ngọc phù thì Dì đang ở Tây Thắng Châu khiến chàng ngạc nhiên vô cùng chàng nhớ địa chỉ rõ ràng rồi đem phi xa (từ nay gọi là Phi Xa) của Triệu tiền bối ra sử dụng chỉ trong nửa giờ đã đến nơi. Đây là một thị trấn nhỏ cách xa Thiên Ngung thành ba trăm dặm. Thiên Ngung thành là một thàn lớn nhất của Tây Thắng Châu hiện nay dân số đông đúc, phồn thịnh, đời sống yên ổn được gần trăm năm nay nhờ không có đại chiến.
Hàn Tinh đứng trước một tòa nhà đơn sơ dùng thần thức tìm kiếm thì thấy Dì Hoa đang ở trong đó với hai đứa nhỏ chín mười tuổi. Chàng bước thẳng vào nhà hô:
– Dì Hoa, khoẻ không sao lại lưu lạc đến đây?
– Hai đứa mau ra mắt Hàn Tinh thúc.
– Liễu Phong, Liễu Linh-Lan ra mắt Hàn thúc.
– Đây là hai đứa trẻ đáng thương mồ côi nhà ở đây bị lưu lạc đến Đông-Duyến châu, dì nhận Liễu Linh làm đệ tử và chỉ điểm Liễu Phong tu luyện căn bản công pháp. Liễu gia bị kẻ thù diệt tộc cách đây tám năm, hai đứa trẻ này may mắn lúc đó không có tại nhà nên thoát nạn, thấy ở đây nguy hiểm nên đã lưu lạc đến Khuynh-Hưng thành trong lúc nguy hiểm được Dì cứu rồi trở về đây xem lại nhà cửa.
– Vậy Dì định thế nào?
– Linh-Lan là đệ tử của Dì có thể theo Dì còn, Liễu Phong nếu được cháu thu nhận thì tốt nhất.
Liễu Phong vội quỳ xuống nói:
– Xin Hàn Thúc nhận Phong nhi làm đệ tử.
Hàn Tinh nhìn Liễu Phong cốt cách khá nhưng gặp biến cố diệt môn từ nhỏ, trong lòng chứa đầy dẫy oán thù nên không thể nhận được. Chàng biết rõ thói tục Tu chân giới có thù phải trả, mình lại không thích chém giết nên nghĩ chẳng lẽ mình lại đi dậy hắn đi trả thù.
– Ngươi đứng lên đi! Không được.
– Chuyện này không được Dì biết tình trạng của cháu mà, cháu chưa muốn nhận đệ tử. Chính cháu vẫn còn làm đệ tử người ta….
Dì Hoa thở dài nói:
– Nó bây giờ chưa có chỗ nào ở, tu vi cột trụ lại chưa có hay cứ để hai anh em nó bên Dì đi rồi tính sau. Còn căn nhà này cháu thu cất giữ dùm chúng nó vì nơi này không thể ở lâu dài được. Tuần trước nhà này bị người xâm chiếm, dì đã đuổi người ta đi tốn bao nhiêu công sức.
Hàn Tinh nghe vậy nhìn Di Hoa thì thấy tu vi đã thăng cấp Trúc cơ hậu kỳ liền nói:
– Chúc mừng Dì tu vi thăng cấp.
Chàng biết ngay Dì muốn chàng thu căn nhà vào Hồng Mông Linh Châu giới lưu giữ. Chàng thấy không có gì bất tiện nênn đồng ý hỏi:
– Còn Dì và hai đứa nó muốn đưa vào đó luôn không, cháu cũng phải bắt đầu trở về là vừa.
– Vậy cũng được
– Chuẩn bị chú ý!
– Hai đứa nhỏ thấy trời đất xoay chuyển một màn đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ, bên cạnh có hai anh em với sư tôn của Linh-Lan.
Dì Hoa trấn định chúng:
– Hai đứa đừng sợ, đây là nơi ta ở trước kia.
Chẳng mấy chốc lại thấy tiếng “ầm ầm” vang lên phía xa, cả ba nhìn theo thì đã thấy căn nhà của mình đã được chuyển đặt ngay phía trước. Ba người vui mừng vào nhà xem lại.
Phía ngoài Hàn Tinh đứng xem chỗ căn nhà thổ cư bị chàng dời vào Hồng Mông Linh Châu giới, ba trăm mét vuông đất biến thành một cái hố sâu ba mét.
Thấy việc đã xong chàng vào thành Thiên Ngung đi dạo một vòng rồi dùng phi xa trở về Đông-Duyến châu Ngọc-Huyền đan tông. Chàng báo tinh cho Tiêu Khắc ngày mai sẽ khởi hành quay về phàm giới rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới gặp hai anh em Khâu Trung Ngọc, Khâu Mai Linh.
Hai anh em ở trong Hồng Mông Linh Châu hơn một năm không những thương thế đã khỏi hẳn, tu vi nhờ trong Hồng Mông Linh Châu giới an bình linh khí đầy đủ nên tiến rất nhanh, một năm nay ngoài tu luyện cũng đi ra ngoài tiếp xúc dân cư ở đây nói toàn tiếng Việt, cuộc sống thanh đạm, hầu hết sống bằng nghề nông và tiểu thủ công.
– Hai ngươi thấy ở đây thế nào?
– Rất thanh bình. Hầu như không có tranh chấp.
Hàn Tinh gật đầu, lại hỏi:
– Các ngươi có dự định gì chưa?
Mai Linh nói ngay:
– Tiểu nữ như đã hứa ở bên chủ nhân.
Hàn Tinh vội ngăn lại nói:
– Ngươi đừng gọi ta là chủ nhân, ta giúp các ngươi vì việc nghĩa nên không muốn trả công gì cả.
– Vậy sao được, tiểu nữ cũng nhất định không thể mang ơn mà không trả. Nhất định làm tì nữ đi theo hầu hạ chủ nhân, còn đại ca xin đại trưởng lão giúp hắn gia nhập Ngọc-Huyền đan tông, không biết được không.
– Như vậy ngươi muốn phản Lạc Anh tông hay sao?
Thấy hai anh em suy nghĩ khó xử chàng lại nói:
– Nếu ngươi đầu nhập bổn tông chưa chắc kẻ thù không tìm tới. Ngươi bị bại lộ thân thế nguy cơ trùng trùng, vào tông môn nào cũng bị theo dõi, nên không nơi nào bảo đảm cả. Lạc Anh Tông đã không thể là chốn dung thân của các ngươi, nếu các ngươi đã muốn thì ta giúp cũng được, Mai Linh cô nương, cô cũng gia nhập bổn tông luôn đi, còn việc theo ta hầu hạ thì tuyệt đối không được.
– Mai Linh thấy chàng dứt khoát không chịu thu nhận mình thì buồn rầu không còn cách nào đành phải nghe theo.
Hàn Tinh thấy có thể giải quyết việc hai anh em họ Khâu thì nhẹ người nói:
– Hai ngươi ở đây chờ ta mấy ngày nữa.
– Dạ.
Hàn Tinh về cung điện đầu óc vẫn suy nghĩ tìm cách giúp hai anh em họ Khâu sao cho bọn kia không tìm ra họ. Chàng lục lọi các loại đan dược trong trí nhớ của lão Đàm không thấy có đan dược nào giúp ích cho việc này cả, chàng liền ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới hỏi Thanh Phong trưởng lão thì lão nói:
– Trong tàng thư các bổn tông có phương thuốc Biến Dung đan và Thu Liễm đan, hai đan dược này ít dùng đến nên không có dự trữ.
– Có phương thuốc là tốt rồi!
Chàng liền đến Tàng thư các xem, tàng thư các có ba tầng tám phần là sách luyện đan, chàng tìm nửa ngày mới thấy hai phương thuốc Biến Dung đan và Thu Liễm đan.
Chàng đưa hai phương thuốc Biến Dung đan và Thu Liễm đan cho một kim đan đệ tử đan sư nhờ luyện đan, ngày hôm sau thì lấy được mỗi loại mười viên. Chàng đưa cho hai anh em mỗi người mười viên mỗi loại năm viên nói họ dùng ngay, thấy quả nhiên có công hiệu thần kỳ mới yên tâm giao họ cho Lương Trác, một nguyên anh kỳ chuyên phụ trách cho các đệ tử.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!