Tiểu Binh truyền kỳ - Q.1 - Chương 3: Vô Danh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Tiểu Binh truyền kỳ


Q.1 - Chương 3: Vô Danh



“Đáng ghét, sao mình lại xui xẻo như vậy?” Đường Long vừa có được bữa cơm sau khi khó khăn lắm mới hoàn thành bài tập, vừa không ngừng oán thán“ những sĩ quan biến thái làm sao lại biết sử dụng những phương pháp huấn luyện thời cổ xưa? Thời đại bây giờ còn chú trong đến sức lực nữa à?

Cũng không thể trách Đường Long sao lại tức giận như thế, hắn đến căn cứ này đã được ba ngày, mỗi ngày đều phải luyện tập các bài tập thể lực như mang vật nặng chạy bộ, bơi , nằm ngửa ngồi dậy, hít đất, … Hơn nữa những bài luyện tập lại không dựa vào thể lực của Đường Long, người máy sau khi đề ra mục tiêu, nếu Đường Long làm không được thì bị đánh, ví dụ như hít đất, mỗi lần ra mệnh lệnh là một trăm cái, làm không được thì không có cơm ăn và bị xử đánh, Đường Long lấy làm ngạc nhiên là làm sao mình có thể sống đến bây giờ.

Phải biết vào thời đại này, ngoài những vận động viên thể dục có mức độ luyện tập mạnh ra, những binh sĩ bình thường đều không phải luyện tập thể lực. Bây giờ chỉ cần dùng ngón tay, động não thì có thể đánh trận được. Cần gì phải khổ như vậy?

Đường Long mỗi lần ăn cơm xong có một tiếng để nghỉ ngơi, xem ra nhừng người máy cũng hiểu được đạo lý ăn no xong không được vận động mạnh. Đường Long bây giờ đang lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này để tìm chút niềm vui.

“Ừ, nếu như ăn cơm xong mà có điếu thuốc hút thì còn gì sướng bằng” Đường Long lau miệng đứng lên than. Hắn chỉ nói vậy thôi, chứ hắn có biết hút thuốc đâu cơ chứ, vả lại bây giờ muốn học cũng không được, ai bảo căn cứ này chỉ có mình hắn là người.

“Aaa, không ngờ một binh nhì như mình lại có súng” . Đường Long ấn vào khẩu súng lase ở lưng quần, nét mặt có chút cứng đờ nhìn đại sảnh tối thui nói.

Cũng không biết làm sao, từ sau khi hắn phá thủng nhà ăn, điện trong nhà ăn lúc có lúc không. Sĩ quan huấn luyện người máy cũng không truy cứu vụ hắn làm thủng nhà ăn, ngược lại còn phân cho hắn khẩu súng, cũng may Đường Long có khẩu súng bên mình nên không còn sợ bóng tối nữa. Đương nhiên hắn cũng không dám tùy tiện lấy súng ra, hậu quả của ngày hôm qua bắn trúng sĩ quan huấn luyện, bây giờ nghĩ lại cảm thấy sờ sợ.

Đường Long nhìn quang cảnh tối đen đó, nghiến răng, đưa ngón tay vào chuẩn bị bóp cò. Đương nhiên là không lấy khẩu súng ra, cứ để tay ở lưng quần đi ra khỏi nhà ăn.

Hắn cũng không muốn rời khỏi nhà ăn sáng chưng, nhưng bây giờ không nhưng phòng của mình không có điện, ngay cả nhà ăn này cũng không biết lúc nào tắt điện, đóng cửa. Cánh của bị phá thủng đã được tự động sửa lại. Cả căn cứ này nơi có điện chỉ có phòng giải trí, nơi đó Đường Long đã ghé qua một lần, trò chơi lập thể nào cũng có. Cũng vì lý do đó, mà Đường Long mới dám băng qua đại sảnh tối thui đi đến phòng giải trí đó.

“Mẹ nó, lại biến rồi!” Đường Long tức giận chửi, hắn phát hiện mỗi lần dựa vào trí nhớ đi đến vốn dĩ là của vào phòng giải trí, đều biến đi không biết là đến nơi nào. Làm hắn phải đi tìm từng nơi, từng nơi của đại sảnh.

Đường Long cũng không biết căn phòng giải trí đó lại không thể cảm ứng có người đến mà mở cửa, mà nhất định phải dùng tay mở mới có thể đi vào. Chỉ có thể giải thích là do không có điện. Hắn có thể không biết tỉ lệ phát sinh sự cố điện năng của căn cứ quân sự này chỉ có 0.0001%, muốn sự cố điện năng xảy ra,chỉ có phá hủy căn cứ này mới có khả năng.

Đường Long vừa một tay cầm súng, tìm kiếm tỉ mỉ, vừa nói một mình lấy can đảm : “Thật không biết thằng ngốc nào thiết kế tay cầm mở cửa thấp thế này, làm ình mới ăn no xong phải vận động cơ bụng….aa, tìm thấy rồi.” Đường Long mò thấy điểm nhô lên, vui mừng la lên.

Lần trước lúc hắn tìm thấy phòng giải trí, thời gian nghỉ ngơi đã hết, bởi vì hắn phải mở cửa từng phòng, từng phòng một. Cho nên lần đó hắn đã bắn mấy phát vào tường, nhưng lại vì thiết bị tự động sửa, đành phải sau khi bắn thủng lấy những viên đạn bỏ đi của súng lase nhét vào. Như vậy thiết bị tự động sửa không làm mất dấu vết.

Đường Long vội vàng muốn phá kỷ lục trò chơi bắn súng hôm qua, lúc vừa mở của muốn xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kêu lên một tiếng “Mẹ ơi” thảm thiết, ngã xuống đất, bởi vì đứng trước cửa là một người đầu lâu có thể nhìn thấy xương cốt toàn thân.

Đường Long vừa sợ hãi quay lại, vừa lấy khẩu súng ở lưng quần ra, đưa tay nhắm, muốn nổ súng. Nhưng trong khoảnh khắc muốn bóp cò đó, hắn phát hiện trong mắt người đầu lâu đó sáng lên ánh sáng xanh. Đó là ánh sáng hắn rất quen thuộc, là ánh sáng mỗi tối nằm mơ đều bị dọa tỉnh giấc. cho nên trong đầu hắn có ý nghĩ hạ súng xuống, đồng thời lắp bắp nói: “Chào … chào… sếp” .

Người đầu lâu đó gật đầu, những chiếc răng trắng từ từ mở ra, một giọng nói không chút tình cảm nào vang lên: “Rất tốt, anh đã có thể khống chế dục vọng bắn súng rồi. hờ… nếu như lúc nãy anh bắn trúng tôi, không biết tội hai lần mưu sát cấp trên sẽ xử phạt như thế nào?” Nói đến đây ánh sáng xanh trong mắt người máy sáng lên.

Nhìn thấy ánh sáng xanh kỳ dị đó, Đường Long chỉ cảm thấy nổi da gà, vội vàng bò dậy đứng cung kính bất động một bên.

“ Đường Long, anh sợ thứ gì” sĩ quan huấn luyện người máy chắp tay sau lưng , những âm thanh va chạm vào nhau của bộ xương khiến Đường Long nổi hết da gà.

Tuy Đường Long không biết sĩ quan huấn luyện hỏi cái này để làm gì nhưng vẫn ưỡn ngực trả lời : “Thưa sếp, tôi sợ những sinh vật thân mềm! Còn … nữa chính là ma!” nói đến đây Đường Long liếc mắt nhìn người máy. Hắn bị sĩ quan huấn luyện sử dụng phương pháp huấn luyện biến thái siêu việt huấn luyện ba ngày, bây giờ đã biến những động tác đó thành phản xạ có điều kiện của bản thân mình.

“Ừm, động vật bò sát thân mềm và ma của hư cấu?” sĩ quan huấn luyện người máy đó khoanh tay trước ngực rất giống con người, đồng thời dùng cánh tay trắng xóa xoa cái cằm kim loại.

Đường Long hoàn toàn không chý ý đến chứng minh của người máy thông minh, bây giờ hắn không dám nhìn sĩ quan huấn luyện đó. Cho đến khi nghe thấy tiếng di chuyển cạch cạch của kim loại nặng từ bên cạnh hắn đi vào bóng tối, hắn mới mở mắt nhìn theo bộ xương kim loại lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.

Đương nhiên sau khi nhìn, Đường Long liền chạy vào phòng giải trí, hắn muốn thông qua chơi trò chơi để vứt bỏ cảm giác bất an.

Nhưng khi Đường Long vừa bắt đầu chơi thì ngoài cửa vang lên tiếng còi gấp gáp, đólà tiếng còi kết thúc giờ nghỉ ngơi. Đường Long không muốn rời khỏi máy trò chơi, khi đi đến cửa phát hiện ra đại sảnh không giống như lúc trước biến thành ban ngày, vẫn là một màu đen.

Cảm giác bất an ấy càng ngày càng mạnh, Đường Long chần chừ có đi ra hay không. Nguồn điện của phòng giải trí đột nhiên biến mất, cả bóng tối bao trùm căn cứ. khiến Đường Long sợ hãi nắm chặt khẩu súng.

Ngay lúc Đường Long hoang mang bất an, từ xa vang lên âm thanh cạch cạch. Vội vàng mở to mắt nhìn về bóng tối phía trước.

Không lâu sau, tiếng cạch cạch ngày càng gần, trước tiên Đường Long nhìn thấy mười ánh sáng xanh lay động, sau đó là năm bộ xương trắng thấp thoáng. Nhìn thấy cảnh tưỡng ghê sợ đó, khẩu súng trên tay Đường Long rơi đánh xoảng một tiếng. nhưng Đường Long không nhặt lên, bây giờ hắn đừng nói là động đậy, ngay cả động tác nhắm mắt đơn giản hắn cũng không thể thực hiện.

Đường Long như thế mở mở to nhìn năm sĩ quan huấn luyện người máy không mặc quân phục đi đến trước mặt hắn. người máy đứng dang hai chân, hai tay để phía sau, “Nghiêm”.

Nghe thấy câu mệnh lệnh, Đường Long theo phản xạ đứng nghiêm hành lễ “Chào sếp” sau đó học theo sĩ quan huấn luyện, hai tay để phía sau. Cho đến khi hoàn thành những động tác vô ý thức đó, Đường Long mới tỉnh lại. nhưng bây giờ Đường Long không rảnh để lo lắng.

“Bây giờ tuyên bố mục tiêu huấn luyện thời hạn ba tháng của binh nhì Đường Long: một: luyện tập can đảm; hai: luyện tập thể lực; ba luyện tập năng lực ẩn nấp. Có vấn đề gì thì hãy lập tức nói ra!” Câu nói này không biết là người máy nào nói ra, không thấy miệng của ai động đậy .

Đường Long nghe thấy câu nói này, nỗi sợ hãi không biết quẳng đi đâu, sự hiếu kỳ của hắn đã chiếm thế thượng phong, cho nên liền giơ tay lên hỏi : “Thưa sếp, thế nào là luyện tập can đảm?”

Không có ai trả lời hắn, khi Đường Long đang muốn hỏi, bốn bề tối đen liền thay đổi, thay đổi thành khu rừng rậm rạp âm u. Đường Long nghĩ, “Khung cảnh này ít nhất cũng khá hơn cảnh bóng tối”. Nhưng rất nhanh hắn lại ước gì mình trở lại khung cảnh tối thui.

Bởi vì ngoài cảnh vật âm u, xung quanh còn xuất hiện những thứ gì đó động đậy, Đường Long nhìn kỹ là những con rắn trơn bóng, con sâu róm , con bò cạp… những động vật bò sát thân mềm. Còn có những cương thi thối nát chỉ có thể nhìn thấy trên điện ảnh lập thể, những con côn trùng khiến người ta buồn nôn ấy lại bò đầy mình cương thi, vả lại mỗi lần bước đi thì không ngừng rơi xuống.

Không cần suy nghĩ, Đường Long nhìn thấy cảnh tượng ghê sợ này, dương nhiên là sợ hãi kêu lên. Sĩ quan liền cầm roi đánh. Đường Long bị đánh mấy roi, vẫn chưa trấn tĩnh lại được, cố gắng thụt vào tường, như muốn chui vào tường.

“Thân là quân nhân mà lại những thứ hư cấu này, nghe cho rõ đây! Trong vòng một tháng anh sẽ sống trong huàn cảnh như thế này, nhà ăn vẫn mở cửa và đóng cửa đúng giờ, nếu như trong giờ mở cửa mà không ăn cơm được, vậy thì anh phải chịu đói! Còn nữa anh chỉ có thể dùng vũ khí kim loại thô sơ để chống lại cảnh tượng tấn công anh. Nên biết đây là hệ thống được hư cấu cải tiến từ trò chơi “ sợ hãi”, nếu bị họ tấn công, những vết thương mà anh gặp sẽ là thật.

Cũng không biết được là những lời nói ấy do người máy nào nói, năm người đầu lâu bọn họ nói xong để lại một con dao rồi biến mất trong bóng tối.

Mặc dù thần trí của Đường Long biến mật nhanh, nhưng do những thứ ghê sợ đó không đến gần mình, cho nên vẫn cò sót lại một phần, đồng thời nghe thấy lời của sĩ quan, một người thích trò chơi điện tử như hắn đương nhiên biết đến trò chơi “Sợ hãi” này rồi. Trò chơi này là sản phẩm hệ thống thực tế giả định xuất hiện từ rất lâu, trực tiếp thông qua thần kinh xúc giác truyề thông tin lên não, khiến cho những cảnh tượng sản sinh có hiệu quả như thật.

Khi trò chơi này mới được đưa vào kiểm tra, có một trăm người tham gia kiểm tra, những người bị thần kinh thất thường đạt đến con số đáng sợ chín mươi người, hơn nữa một trăm người này toàn bộ bị hư cấu làm tổn thương biến thành những người tàn phế tâm lý , những phương pháp điều trị tâm lý mạnh cũng không thể trị khỏi. Tàn phế tâm lý là chỉ trong chò chơi nếu như bị quái vật chặt đứt cánh tay, đại não cho rằng cảm giác đó là thật, sẽ bỏ đi chức năng chỉ huy của cánh tay không bị thương tổn nào cả đó, khiến cho sau khi chơi trò chơi cánh tay này sẽ trở thành tàn phế.

Do cảm giác chân thực của trò chơi vượt quá sự thực, cho nên trò chơi này chưa hoàn thành thì bị bỏ đi. Sau đó được sử dụng để chế tạo máy bay, xe đua, .. trò chơi, cũng giống như hệ thống vượt quá sự thật khiến cho người chơi khi thất bại thì sẽ chết theo. Đương nhiên cũng có người lợi dụng hệ thống này để tạo ra trò chơi tình dục, đáng tiếc vẫn bị hệ thống khủng bố này khiến cho người chơi sức lực cạn kiệt mà chết. Hệ thồng hư cấu đồng dạng này cũng được cải tiến, biến thành trò chơi lập thể bình thường. Cuối cùng chính phủ ra lệnh cấm phát triển hệ thống thực tế hư cấu này, vì không những nguy hiểm mà còn khiến cho người chơi không thể phân biết được thế giới hiện thực và thế giới hư cấu. Vì thế hệ thống bị cấm này được gọi là hệ thống tử thần, và trò chơi “sợ hãi” chưa hoàn thành đuuợc gọi là trò chơi tử thần.

Đường Long không ngờ người máy lại tìm ra trò chơi tử thần, nếu như không cẩn thận, thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Khi con người đối diện với nỗi sợ hãi cực độ thì sẽ có hai loại biểu hiện: một loại là đánh mật bản thân, một loại là vượt qua bản thân.

Đường Long mặc dù đối diện với những thứ mà mình sợ nhất, nhưng hắn cũng biết rằng trong hệ thống này sợ hãi chỉ đem lại cái chết. giọng nói tồng hợp từ trên vọng xuống: “ chỉ còn mười giây trò chơi sẽ khởi động, mời người chơi chuẩn bị, mười, chín, tám, bảy… Đường Long liền lao vào về phía con dao bị những con rắn quấn quanh.

Hắn biết những sợi lông tơ trên người hắn dựng đứng lên, trong lòng cũng bị một cảm giác bao vây, đặc biệt là lúc sờ trúng động vật thân mềm trơn bóng, cảm giác thấy tóc trên da đầu bay ra. Nhưng đối diện với sự mê hoặc của sinh mệnh, những thứ này đáng gì?

Khi đếm đến một, Đường Long nhặt con dao lên, sau đó quay đầu bỏ chạy. Vì những vật thể bất động kia bắt đầu phát ra những âm thanh ghê sợ, đồng thời nhào về phía Đường Long.

“Năm người máy kim loại khốn kiếp! Ông xxx tổ tông ba mươi sáu đời của nhà ngươi! Một tháng sau ông không chặt các ngươi ra làm sắt vụn bán, ông không mang họ Đường!” Tiềng mắng chửi của Đường Long từ trong rừng vọng ra, đương nhiên còn kèm theo những tiềng kêu thảm, tiếng la hét: “Chết đi!”, “Giết”,” “Mẹ nó”.

Vào lúc Đường Long đối diện với mối nguy hiểm to lớn, ở hành tinh La Đức cách đấy hàng trăm triệu năm ánh sáng, trong một ngôi nhà ở một thành phố nào đó cũng có một người lo lắng bất an đang gọi điện thoại lập thể, đó là một người phụ nữ đẹp, chỉ thấy bà ấy lo lắng đợi điện thoại.

Một cái đầu lập thể của người đàn ông trung niên xuất hiện, ông ấy nhìn người phụ nữ, không nói tiếng nào, người phụ nữ đó lo lắng nói: “ Đã ba ngày rồi Đường Long không liên lạc với tôi, làm sao đây?”

“Ba ngày?” người đàn ông trung niên lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng liền nói: “Tôi nghĩ nó có thể không biết đang chơi ở đâu, chơi đến nỗi quên hết tất cả, cho nên mới quên gọi điện thoại về nhà thôi?”

“Không thể! Ông cũng biết Đường Long là đứa con ngoan, làm sao có thể ba ngày mà không liên lac với tôi. Nó …không lẽ đã xảy ra chuyện …” lúc người phụ nữ nói đến đây thì có chút nghẹn ngào.

Người đàn ông trung niên vội vàng an ủi nói: “Con của chúng ta thông minh như thế sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như có chuyện gì xảy ra, thì cảnh sát đã báo cho chúng ta rồi. …được rồi, chi bằng chúng ta báo cảnh sát vậy, Đường Long có chứng minh nhân dân, rất nhanh sẽ có thể tìm ra nó đang ở đâu.”

Người phụ nữ đó khuôn mặt đẫm lệ nghe thấy còn có cách xác định được sự an toàn của con, đương nhiên lập tức gọi điện thoại lập thể. Không lâu sau ở bên cạnh cái đầu của người đàn ông trung niên xuất hiện hình một nữ cảnh sát mặc quân phục, cô ấy mỉm cười nói: “Xin chào, đây là cục cảnh sát liên bang, có thể giúp đỡ gì cho bà?”

Người phụ nữ biết đó là người hư cấu, do máy tính tạo ra, cho nên không khách sáo nói: “con trai của chùng tôi mất tích rồi, số CMND của nó là LADEOmột25TANGLONG34một4053một22một”. Người phụ nữ sớm đã giúp con làm CMND nên đã thuộc lòng

“Vâng ạ, xin bà đợi một chút.” Nữ cảnh sát vẫn mỉm cười, cũng không thấy cô ấy có biểu hiện gì, chớp mắt liền nói “Điều tra ra rồi, Đường Long , nam, người khu 0125 hành tinh La Đức, sinh năm 3414 lịch vũ trụ. Ba ngày trước đã gia nhập vào quân đội liên bang của hành tinh Khải La, bây giờ đang tiền hành huấn luyện quân sự.”

“Cái gì?” người phụ nữ và hình người đàn ông trung niên đều lộ vẻ ngạc nhiên, không dám tin. Họ không ngờ rằng con trai mới đi có ba ngày mà đã trở thành quân nhân.

“Điều này không thể, điều này không thể. Nó làm sao có thể đi lính được chứ? Không thể nào….” người phụ nữ lắc đầu không dám tin. Người đàn ông trung niên có nghị lực khá hơn, rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại, ông ấy an ủi người phụ nữ: “Đi lính thì đi lính, dù gì thì bây giờ không có chiến tranh, nhiều nhất thì cũng đi nghĩa vụ ba năm, hơn nữa nó cả ngày không làm gì, sức khỏe lại yếu, đi lính có lẽ sẽ tốt cho nó sau này”

Người phụ nữ mới đầu không thể tiếp nhận được, cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, đối với bà ấy mà nói con trai không xảy thì bà đã yên tâm rồi. Vả lại như lời chồng nói, bây giờ là thời đại hòa bình, vào quân đội luyện tập cũng là chuyện tốt, dù sao lại không phải không thể đi thăm.

Cho nên bà lau nước mắt, hỏi người nữ cảnh sát: “Nó đang ở doanh trại nào?”

Nữ cảnh sát ngưng một chút rồi nói: “Xin lỗi, đây là bí mật quân sự, điều tra không được”

Người đàn ông trung niên đó ngẩn ra, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe qua doanh trại huấn luyện là bí mật quốc gia, nếu như mọi doanh trại đều bảo mật, những người nhà của các tân binh không kháng nghị mới lạ, cho nên ông hỏi: “Điều này không thể, cô hãy điều tra kỹ lại” mấy ngàn năm trước đã có thể tiến hành họp qua điện thoại, cho nên người đàn ông trung niên mặc dù ở một nơi khác nhưng vẫn có thể nói chuyện với nữ cảnh sát đó.

“Được” nữ cảnh sát nói xong, vẫn mỉm cười bất động, lần này cô ấy im lặng khá lâu. Hai vợ chồng tinh thần bất an nhìn nữ cảnh sát ấy.

Rất lâu, nữ cảnh sát lắc đầu: “Xin lỗi, độ bảo mật của doanh trai huấn luyện mà anh ta ở là cấp SS, ngay cả nguyên soái liên bang cũng không thể biết. Xin hỏi còn cần giúp đỡ gì nữa không?”

Người đàn ông há hốc mồm, ông ấy là một thương nhân rất có địa vị, cho nên ông ấy biết mật hiệu cơ mật của vũ khí quan trong nhất quốc gia chỉ mới đạt đến cấp S, mà bây giờ doanh trại huấn luyện của con trai mình lại là cấp SS, đó là doanh trại huấn luyện như thế nào. Trực giác nhạy bén của thương nhân khiến cho ông có cảm giác là con trai của mình đang lâm vào cảnh vô cùng nguy hiểm, cho nên ông liền ngăn cản vợ ông, làm như không có chuyện gì.

Người phụ nữ nhìn cô cảnh sát kia chưa nói rõ ràng thì đã biến mất, không kìm được vội nói: “Như thế là thế nào? Cái gì là cấp SS? Đường Long bây giờ đang ở đâu?”

Người đàn ông trung niên nghiem túc nói: “Không được hỏi nhiều như thế, đợi tôi về nhà sẽ giải thích cho bà nghe, bà nhớ rõ, sau này nếu có người hỏi Đường Long đi đâu, bà cứ nói là nó đi học xa. Bất kể đó là ai, bà đều phải trả lời như thế, bởi vì điều này có liên quan đến sự an toàn của Đường Long. Được rồi, bà ở nhà đợi tôi, tôi về liền”

Người phụ nữ nhìn vẻ mặt nghêm túc của chồng bất giác ngẩn người ra, bà ấy chưa bao giờ thấy ông ấy nghiêm túa như vậy, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì sự an toàn của con trai, bà ấy cũng gật đầu biểu thị là đã hiểu rõ”.

Mấy tiếng sau người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh người phụ nữ, sau giải thích cho bà ấy biết SS có ý nghĩa gì, người phụ nữ kinh ngạc, một thiếu niên tầm thường làm sao lại dính vào chuyện cấp SS cơ chứ?

Kỳ thực bố mẹ của Đường Long quá lo lắng thôi, lúc trước đã nói qua, hệ thống diện tử của liên bang là máy tính thông minh, bạn duy nhất của “ cô ấy” là năm người máy cùng tuổi với cô ấy.

Vài trăm năm trước khi điều tra ra sự tồn tại của trung đoàn 23, chút xíu nữa là bị phá hủy. “Cô ấy” vì bảo vệ cho bạn bè nên đã coi trung đoàn 23 là cơ mật cao nhất của quốc gia, bất kỳ ai cũng không thể điều tra ra được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN