Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 38


TIẾP CHƯƠNG 5
***
Sáng hôm sau, Bình có giấc ngủ dài sau bao ngày mệt mỏi. Chiều nay, Đặng Lê đã dắt Thiên Ngân qua nhà ngoại và có ý ở lại, mai mới về. Hắn cũng vui vẻ, tại tối nay, hắn cần hoàn thành xong bản thảo của bài báo. Bài báo mà lâu nay hắn theo đuổi. Một chuyên đề mà hết sức khó nhọc.
Sau bữa trưa, Bình đánh thêm một giấc sâu tới tận hơn 5h mới lòm còm ngồi dậy. Tâm tư như được trút gánh nặng. Hắn ngồi nhớ lại, buổi trưa Lâm có điện thoại cho biết là lão Bá Thanh đã ra đầu thú, nhưng khi lên trên hầm xe lửa thì tìm hài cốt không thấy. Hắn đã kể lại sự tình và cho biết bộ hài cốt đã được chôn cất tại khu vườn bên cạnh ngôi mộ bà Lan.
Hắn ngồi suy nghĩ mọi chuyện đã xảy ra một lúc sau mới ngồi dậy đi vào nhà tắm. Ngôi nhà giờ chỉ còn mình hắn. Yên tĩnh. Dòng nước mát từ chiếc vòi sen làm hắn thoải mái hẳn. Hắn ra sức tận hưởng cái cảm giác khoai khoái dễ chịu. Sau đó, hắn bước ra khỏi nhà tắm thì nghe tiếng chuông điện thoại vừa tắt.
Hắn bước tới với tay lấy chiếc di động lên xem thì không có cuộc gọi nhỡ nào. Hắn cảm thấy hơi kì lạ, rõ ràng hắn nghe tiếng chuông điện thoại đổ. Chẳng lẽ nhầm lẫn? Hắn nhầm thiệt rồi. Nghĩ vậy, hắn cười khẩy và đi thay đồ.
Sau khi qua loa bữa tối bằng gói mì tôm. Bình mở laptop và bắt đầu công việc. Những chuyện đã xảy ra, với câu chuyện lời nguyền, và hồn quỷ kì bí chắc chắn sẽ là một câu chuyện, một bài báo gây hứng thú cho độc giả.
Công việc vẫn tiếp tục, không gian trong căn nhà lúc này hết sức yên tĩnh. Nếu chú tâm một chút thì có thể nghe cả tiếng côn trùng bên ngoài rít vọng vào. Bất ngờ, hắn nghe như tiếng cánh cửa được đẩy ra kêu rít, cánh cửa chính bên ngoài phòng khách hắn đã khóa kĩ lúc nãy. Hắn dừng tay và ngồi im lắng nghe. Đèn điện bên ngoài hắn đã tắt, bên ngoài phòng khách vẫn tối đen. Chẳng lẽ vợ hắn về? Mà không đúng, hồi chiều vợ hắn thông báo lại là mai mới về. Vậy là ăn trộm vào nhà. Nghĩ vậy, hắn lón lén tiến sát cánh cửa phòng và hé nhìn ra phòng khách, vẫn tối đen. Hắn hơn rợn người vì một cách cửa của phòng khách đã mở toang, có ánh sáng bên ngoài hắt vào nhợt nhạt. Hắn căng mắt nhìn thật kĩ nhưng căn phòng trống trơn, không một bóng người. bên ngoài lác đác vài cơn gió hắt qua cửa vào trong nhà mang theo cái không khí ẩm ướt. Trời sắp mưa. Bên ngoài vần vũ những cuộn mây đen.
Hắn đứng chăm chú quan sát chừng mười phút, không thấy có gì bất thường. Hắn rời chỗ nấp đi ra bật điện phòng khách lên quan sát thêm lần nữa, vẫn không có gì. Ngoài trời dồn dập hơn những cơn gió lạnh ập vào căn phòng. Hắn tiến lại cách cửa và khóa trái lại. Hắn đứng tần ngần suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi quái lạ vì cánh cửa rõ ràng hồi nãy đã được khó trái, sao tự dưng lại mở tung ra được. Hắn chép miệng tắt điện phòng khách và đi vào phòng ngủ, nơi chiếc laptop đang còn mở.
Vừa tới cửa phòng ngủ, hắn giựt bắn người, khựng lại nơi ngưỡng cửa. Bên trong căn phòng có người. Một người đàn bà đang thay đồ. Mà đúng hơn là đang khỏa thân, người quay vào lục lọi trong tủ quần áo. Bóng đèn điện trên tường bất chợt chớp nháy rồi tắt hẳn. Trong phòng chỉ còn cái ánh sáng mờ nhạt của chiếc laptop đặt nơi chiếc bàn làm việc hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ.
-Ai vậy? sao cô vô đây? – Bình dè dặt hỏi.
-Em nè. – Giọng người đàn mà phát ra nhẹ tênh.
Bình nhận ra giọng nói vợ mình. Mà hắn cũng chết nhát quá, rõ ràng dáng vấp đó là vợ mình mà cũng không nhận ra. Có lẽ do tưởng có ai đột nhập vào nhà nên hắn không ngờ vợ mình về. Hắn thắc mắc:
-Sao em nói ở nhà ngoại, mai mới về. Giờ cũng khuya rồi. Về mà không nói anh tiếng nào.
Sau những lời có vẻ như trách nhẹ nhàng. Hắn quay lại bàn làm việc, nơi bài báo sắp hoàn thành. Vừa ngồi xuống ghế, hắn vừa có cảm giác đôi tay lòn qua vai. Vợ hắn trườn tới ôm hắn nhẹ nhàng từ sau lưng, mái tóc xõa xuống mặt hắn, bầu ngực căng âm ấp đằng sau gáy. Như bị kích thích, máu trong người hắn chảy mạnh hơn, tim đập nhanh hơn. Cũng đã một khoảng thời gian khá dài, vợ chồng chưa gần gũi. Lúc này, thân người trần truồng với những đường cong của người đàn bà làm ham muốn của hắn dồn dập.
Hắn đứng dậy. Quay lại ôm chầm lấy thân hình trần truồng, gợi cảm và đặt những nụ hôn lên môi vợ. Hắn cúi xuống quàng tay, ôm thóc thân hình bé bỏng và đặt lên giường… Cơn hoang lạc như không muốn dừng. Bất chợt hắn có cảm giác lành lạnh. Không phải hắn lạnh. Thân hình bé bỏng trong vòng tay hắn lạnh toát. Sao giờ này hắn mới nhận thấy? Hình như có ai phía sau hắn? Cảm giác ớn lạnh.
Hắn quay người lại thì giựt bắn người. Một quầng đen dày đặc, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo. Bóng đen với hai đóm hừng đỏ. Lất phất một khuôn mặt trắng bệt. Hắn hoảng hốt quay nhìn lại thân hình mà này giờ hắn giao hoan. Chiếc gối ôm. Hắn tái mặt lết người về phía đầu giường. Nỗi sợ hãi tột cùng. Những suy nghĩ diễn biến của mọi chuyện. Hắn cố suy nghĩ để tìm lời giải đáp như một bản năng tìm kiếm sự sống.
Chợt như hiểu ra điều gì đó. Hắn cố lôi cơ thể cứng đơ khỏi giường và lết lại phía chiếc laptop đang đặt trên bàn làm việc. Nhưng có một ma lực đè nặng lên người hắn, cổ hắn như bị siết lại. Đã không kịp nữa…
Lúc này đồng hồ điểm 12h. bên ngoài, cơn mưa đã nặng hạt hơn.
***
Hôm qua trải qua một giấc ngủ dài tới tận trưa, Dũng ăn cơm với ba mẹ một bữa, chiều đó, hắn xuống cơ quan trình diện.
Sáng nay, sau khi đến cơ quan hắn mới biết mình bỏ quên chiếc điện thoại di động ở nhà. Buổi trưa cũng chẳng về lấy được, tại vì hắn rời cơ quan cũng khá lâu nên cần phải nắm bắt lại tiến độ của công việc.
8h tối, Dũng mới về tới nhà. Hôm nay sau khi tan ca, hắn đã đi ra bãi biển. Hắn muốn quên đi mọi chuyện đã xảy ra và muốn thư thái hơn để trở về với công việc và cuộc sống thường nhật đã bị gián đoạn bấy lâu nay.
Dắt xe vào nhà khóa cửa cẩn thận. Hắn cởi phăng quần áo, ngực trần, quần cộc hắn lếch thếch váo phòng ngủ. Như sực nhớ điều gì, hắn ngồi dậy tìm chiếc điện thoại.
Có ba cuộc gọi nhỡ của Lâm, nữ cảnh sát huyện. Nghĩ đến Lâm, không phải hắn không có cảm giác gì. Từ cái lần đầu tiên gặp mặt tại nhà Bình, hắn đã có cảm giác yêu mến rồi. Lâm có một nét đẹp rất tự nhiên, cả thân xác và tâm hồn. Hắn ngồi nghĩ ngợi và nhận định. Nhưng không biết Lâm có chuyện gì mà liên lạc hắn. Hắn thầm trách vì bất cẩn bỏ quên điện thoại ở nhà. Không đắn đo, hắn bấm gọi lại. Điện thoại đổ chuông nhưng không thấy nhấc máy. Hắn gọi lại hai cuộc vẫn không có hồi âm.
Nghĩ Lâm bận nên hắn thôi gọi. Ngả người ra nằm bất động, mắt nhắm, mơ màng vào giấc ngủ. Bỗng giật mình. Điện thoại đổ chuông. Cuộc gọi đến từ Lâm.
Hắn buông máy, chết lặng. Bình đã chết. Tối qua. Hắn ngồi bất động trong màn đêm của căn phòng. Người đơ ra. Nỗi sợ hãi cứ lớn dần. Cặp mắt đờ đẫn. Đôi môi khô lại. Máu như ngừng chảy. Tim như ngừng đập. Hắn nghĩ đến cái chết sẽ đến với bản thân.
Như một bản năng, hắn bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện đã qua. Câu chuyện về cuốn nhật kí ma rồi những cái chết bất thường của lũ nhỏ, câu chuyện người đàn bà và bộ hài cốt xấu số của cô gái trong hầm xe lửa. Mọi chuyện, trong lúc nguy kịch như càng sáng tỏ và mạch lạc hơn. Gần đó, phía đầu giường một bóng đen ma quái vừa xuất hiện.
Dũng như bất động, ánh mắt không chớp.Ánh mắt hắn đơ ra nhìn bóng đen đặc quánh như trân trối. Dòng suy nghĩ vẫn không ngớt quay cuồng trong đầu. Bất chợt, hắn ngờ ngợ ra một điều. Khoảng thời gian ba ngày. Ba ngày trước, hắn đã có một hành động, đó là kể mọi chuyện về cuốn nhật kí cho Lâm nghe. Có lẽ đó là điều cấm kị.
Có lẽ, đó là sự câu kết với quỷ dữ. Đứng trước cái chết, cô ta đã mỉm cười. Một lời nguyền bị rách nham nhở. Đúng như vậy, có nhiều điều để người ta căm ghét và hận, nhưng cái gì là nguyên nhân sâu xa nhất. Khi còn sống cô gái ấy tất yếu đã chán ghét miệng đời thị phị. Cái dư luận đáng ghét của xã hội này đã đẩy những số phận vào tuyệt vọng. Phải chăng cô ta định cảnh báo với tất cả những con người một điều rằng : Ta không thích các ngươi bàn tán, thị phi những chuyện riêng tư của người khác. Nếu các người nói về ta, thì cái chết sẽ trực chờ ngươi chỉ trong ba ngày. Không có lối thoát cho những người nhiều chuyện.
Than ôi, một điều tưởng đơn giản nhưng rất mực khó khăn. Con người ta dễ ai không hiếu kì và lắm chuyện. Quỷ dữ là kẻ quỷ quyệt nắm bắt lấy tâm lí chung này mà gieo rắc sự chết. Muốn ngăn chặn chuyện này chỉ còn một cách là phải cố xóa sạch những gì còn liên quan đến chuyện này, những gì liên quan đến cuốn nhật kí và câu chuyện về hồn quỷ này. Đừng để mọi chuyện được lan truyền ra công chúng.
Dũng cố sức, bấm một cuộc gọi. Hắn muốn thông báo cho một người biết điều mà hắn vừa ngộ ra. Trong khi đó, cái bóng đen âm khí đã cận kề bên cạnh với đôi mắt đỏ rực, lất phất khuôn mặt quỷ trắng bệt. Một mùi âm khí xộc thẳng vào các giác quan của Dũng, cái âm thanh từ địa ngục nghe vang xa xăm. Trên tay Dũng, âm vang cuộc gọi chờ vọng ra từ điện thoại đều đặn, mồ hôi tay rỉ ra ướt cả màn hình. Hồi lâu, có tiếng trả lời bên kia, giọng của Lâm. Nhưng tuyệt nhiên…Không có hồi âm từ người gọi. ( HẾT )
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN