Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Điệu Nhảy Thầy Tu


Chương 11


Jarson Dark
Điệu Nhảy Thầy Tu
Chương 5

Một bức tranh khủng khiếp.
Thật hiện thực, mà bí hiểm, u ám và cũng tàn nhẫn độc ác trong một phương cách nào đó.
Vậy mà nó đã do chính tay chị vẽ nên.
Fedora Golon không hiểu được. Hai đầu gối chị mềm ra, người đàn bà đứng đó và run rẩy. Hai mắt đẫm lệ. Chị không biết liệu nên khóc hay nên la hét, chị chỉ nhìn thấy bức tranh mà người đàn ông kia vừa phơi bày ra trước mặt mình.
Nền tranh được vẽ trong màu tối. Bức tranh thể hiện một cánh cổng mở, một khung cửa màu xám được đỡ bằng hai cây cột lớn.
Đằng sau cánh cửa bắt đầu một hành lang u ám. Fedora đã rất cố gắng để thể hiện chiều sâu của hành lang lên nền tranh. Người xem có cảm giác như hành lang dẫn mãi về nơi vô tận hoặc xuống địa ngục.
Phần trước bức tranh chỉ ra những nhân vật đóng vai trò chính ở đây.
Các thầy tu!
Tất cả có năm thầy tu. Họ đều mặc những chiếc áo dài trùm đầu màu xám, tay cầm tay họ tạo thành một vòng tròn. Tư thế của họ giống như đang nhảy quanh chiếc bàn hình oval. Trên bàn tay có phủ một lớp khăn màu đỏ sậm.
Nhưng đó không phải là thứ khiến cho người đàn bà vừa cảm thấy thu hút vừa kinh hãi. Nỗi sợ của chị bắt nguồn từ những đồ vật đứng trên mặt bàn kia, những đồ vật mà chị hoàn toàn không vẽ.
Đó là một chiếc đế đựng và quả cầu bằng pha lê đỏ.
Chị biết cả hai thứ này. Chính vì chúng mà chị đã đi tới thành phố Paris. Chị đã đánh cắp những đồ vật này ở đó. Chiếc đế đựng và quả cầu pha lê là nguyên nhân chuyến đi và cũng là lý do khiến chị làm quen với một người đàn bà bí hiểm có tên là Tanith.
Chị đã mang cả hai thứ đó về đây, đã đưa chúng xuống tầng hầm này, và bây giờ thì chúng nhảy vào đứng giữa bức tranh.
Một hiện thực bí hiểm …
Bức tranh bây giờ trông thật sống động đến độ người đứng trước nó phải tính đến khả năng những thầy tu kia cũng sẽ bắt đầu chuyển động bất cứ lúc nào, họ chỉ tạm thời bị đờ ra trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Chỉ riêng dáng người của năm thầy tu đã cho thấy người vẽ chúng là một họa sĩ tài ba tới mức nào.
Không hề khoe khoang, Fedora quả thật có thể tự gọi mình là một nghệ sĩ tầm cỡ.
– Thế nào? – Chị nghe thấy giọng của người đàn ông râu rậm. – Em có thấy thích bức tranh không?
Fedora không nói thành lời. Người đàn bà lấy một hơi vài lần thật sâu, lắc đầu, rồi nhún vai.
– Em … em không rõ!
– Tất cả những thứ này là đồ thật.
– Anh đang nói về chuyện chiếc đế đựng và quả cầu pha lê? – Fedora hỏi lại.
– Chính xác!
– Nhưng tại sao lại như thế được? Em đâu có vẽ chúng. Làm sao chúng có thể nhảy vào bức tranh được?
– Chính ta đã làm chuyện đó!
Nữ họa sĩ đã chờ đợi câu trả lời này. Nhưng mặc dù vậy chị vẫn bị sốc, chị lắc đầu bởi không muốn tin.
– Đúng, em nghe đúng rồi đấy. – Gã đàn ông thì thào. – Đó là những vật thể thật mà em đã mang từ Paris về đây. Chúng rất hợp với bức tranh.
– Em không hiểu. – Nữ họa sĩ thì thào. – Em thật không hiểu được …
– Thôi, chấp nhận đi!
“Mình chẳng còn con đường nào khác hơn là phải chấp nhận”. – Fedora thầm nghĩ và khuôn mặt chị hằn lên một nếp nhăn đau khổ. Mọi việc đột ngột trở nên trầm trọng, xa lạ. Chị vẫn còn đứng trong ngôi nhà của mình, vậy mà đã mang cảm giác tồn tại trong một khoảng chân không. Nếu suy nghĩ ra đều thật điên khùng. Chị vẽ một bức tranh, một bức tranh mà thật ra chị không hề muốn vẽ. Thế rồi có những vật thể hết sức bình thường đột ngột nhảy vào trong tranh, những vật thể mà chính chị đã mang từ Paris về đây.
Bên cạnh tất cả những chuyện đó là một người đàn ông bí hiểm, người đã đột ngột nhảy vào cuộc đời chị, chiếm một vị trí mà lẽ ra chỉ dành riêng cho chồng chị. Người đàn ông và bức tranh này chắc phải có một mối liên quan trực tiếp với nhau. Chị đã trao thân cho người đàn ông đó, và mãi tới bây giờ Fedora mới ý thức được rằng thậm chí chị chưa hề biết tên anh ta.
Thêm một lần nữa, chị cảm nhận đôi bàn tay của người kia và bất chợt rùng mình. Những ngón tay không còn dừng lại trên đôi vai, chúng bây giờ đang ôm trọn lấy cánh tay chị, gây nên cảm giác chiếc váy chị đang mặc trên người hoàn toàn không tồn tại. Những ngón tay đang sờ soạng trên làn da trần.
Fedora không thể hướng khỏi bức tranh. Chị đã vẽ rất nhiều, nhưng không một bức tranh nào đẹp và hiện thực như bức tranh này. Nó nhắc cho người ta nhớ đến nét vẽ tài ba của những họa sĩ cổ thế kỷ thứ XVI, XVII, những người mà ngày hôm nay được các chuyên gia khẳng định rằng họ đã lột tả được phần hồn của sự vật, khiến các nhân vật trong tranh trông như đang sống.
– Giờ thì tác phẩm nghệ thuật của em đã hoàn haỏ! – Gã đàn ông thì thào vào vành tai bên phải của Fedora. – Em đã làm rất tốt.
– Điều đó có nghĩa là …?
– Ồ, rồi em sẽ thấy. Em đã lập nên công lớn. Nhất là việc em đã đi Paris và đưa những vật đó về đây, những thứ mà anh rất cần và cả họ cũng rất cần. Chiếc đế đựng và quả cầu pha lê.
– Ai cần những thứ đó? Họ là ai?
– Những thầy tu!
Fedora lắc đầu.
– Họ đâu có thể sử dụng chúng, kể cả chiếc đế đựng lẫn quả cầu. Đó không phải là người, đó chỉ là những hình được vẽ lên trên tranh …
– Đúng thế, người tình của ta. Nhưng em có chắc đó không phải là người không?
– Tại sao? Chính em …
Người đàn ông chỉ cười, nhưng trong một tích tắc sau đó, gã giật nảy người lên.
– Sao thế? – Fedora hỏi.
– Có kẻ thù!
– Tại sao?
Người đàn ông bước tách ra khỏi chị.
– Ta cảm nhận thấy như vậy! – Gã thì thào. – Ta cảm nhận rất rõ …
– Nhưng ai đến đây mới được chứ?
Kẻ kia cười lớn.
– Ai hả? Ta có thể nói rõ cho em biết, người tình của ta, nhưng thôi. Vụ giết người tại thành phố Paris đã bị chú ý. Người ta sẽ tìm ra dấu vết của em, và chính hắn đã tìm đến đây. Nhưng việc này chẳng giúp được gì cho hắn đâụ. – Fedora ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu người đàn ông nói gì. Chị đưa ánh mắt ra khỏi bức tranh và nhìn về phía con người mà chị thuần phục.
Gã đang đứng bên cánh cửa.
Chỉ trong một giây đồng hồ, thân hình gã đã biến đổi hoàn toàn. Đột ngột, có vô vàn ngọn lửa xanh nho nhỏ bốc lên trên cơ thể gã, vẽ lại thật rõ ràng từng đường nét. Thế rồi Fedora phát hiện ra một yếu tố khác. Một thân hình thứ hai.
Thân hình thứ hai này đặt chồng lên thân hình thứ nhất, nhưng không tồn tại thật sự, mà chỉ là một bóng mờ.
Nó nhảy nhót trên thân hình thứ nhất và là một bức tranh thật tởm lợm. Một khuôn mặt hình tam giác như khuôn mặt một con dê già, thêm vào đó là hai con mắt bốc lửa và một cái miệng rất rộng với hai hàm răng nhọn hoắt nhô ra.
Bộ mặt của quỷ Satan?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN