Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Điệu Nhảy Thầy Tu


Chương 12


Người đàn bà rùng mình và sa ngay vào một cơn sốc thứ hai khi hình ảnh của đứa con gái chị đột ngột hiện lên. Bức tranh đó đè chồng lên bức tranh năm tên thầy tu, Fedora nhìn thấy rất rõ cô con gái của chị đang ở trên bãi biển và máu chảy ra từ hai tay nó.
Thế rồi hình ảnh đó biến đi. Cả người đàn ông trông cũng thoắt bình thường trở lại khi anh ta nhìn vào mặt chị.
Người đàn bà lùi một bước về sau. Hai chân run rẩy, đầu gối như đã biến thành cao su, và khi đưa tay lên mặt, chị nhận thấy da mình ướt đẫm mồ hôi.
– Chuyện gì … Chuyện gì vậy? – Vất vả lắm chị mới lắp bắp nên lời.
– Gã đàn ông râu ria xồm xoàm cười lớn, đôi mắt gã sáng lên một cách kỳ dị.
– Pháp thuật. – Gã thở ra. – Pháp Thuật Đen …
Fedora không hiểu. Chị đứng đó, nắm chặt hại bàn tay thành nấm đấm.
Thêm một lần nữa, chị cố nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy. Chính là đứa con gái ruột của chị, một phần của gia đình chị, cái gia đình mà thật ra chị vẫn yêu thương. Trong giây phút này, người đàn bà thấy mình như một con hổ mẹ, sẵn sàng nhảy lên bảo vệ con mình. Chị lắc đầu dữ dội.
– Để cho nó yên! – Chị gào vào mặt người đàn ông. – Như thế là đủ rồi, anh hớp hồn tôi là đủ rồi! Lisa không dính dáng gì tới chuyện này. Việc này chỉ liên quan tới hai chúng ta!
– Ngu ngốc! – Gã đàn ông râu xồm lạnh lùng đáp lại. – Ngu ngốc! Cô tưởng là những kẻ khác đứng ngoài cuộc được sao? Không đâu, cô nhầm rồi! Nhầm một cách trầm trọng. Những gì ta đã định làm ta sẽ làm cho bằng được. Cô phải chấp nhận và phải hiểu điều đó. Ta không tự nguyện lùi bước đâu, không lùi một bước. Vòng tròn đã khép lại rồi, bởi chính cô đã mang hai vật thể kia từ Paris về đây, hai thứ ma ta còn thiếu.
– Nhưng tôi đâu có làm gì chị ấy …
– Cô không làm gì sao? – Kẻ kia chế giễu.
Fedora phẩy tay.
– Thôi được rồi, bỏ đi. Nói tiếp cũng chẳng có ích gì.
– Gã đàn ông không nghe lời chị nữa. Cơ thể gã đã căng lên, gã nhìn lên trên cao. Ánh mắt gã như đang khoan xoáy vào trần phòng.
– Anh sao vậy? – Fedora hỏi.
Câu trả lời được đưa ra bằng một kiểu cách mà người đàn bà không bao giờ lường tới. Đột ngột, mảnh đất dưới chân chị rung lên. Những chấn động lan truyền khắp ngôi nhà, làm rung chuyển cả những bức tường lẫn nền nhà. Nó giống như một cơn động đất nhỏ, và người đàn bà lảo đảo bước tới gần bức tường …
Đột ngột như khi nó xuất hiện, những chấn động thoắt biến đi.
Mọi vật trở lại binh thường.
Người đàn bà nhẹ nhõm thở ra, đồng thời lắng tai hướng lên trên, muốn xác định xem phía trên nhà có gì đổ vỡ hay không.
Bên trên yên tĩnh.
– Giờ thì chắc chúng đã ngạc nhiên đủ rồi. – Gã đàn ông nói, giơ hai tay xoa vào nhau.
– Ngạc nhiên về chuyện gì?
– Ngạc nhiên về những phản ứng mà việc chúng xuất hiện đã gây ra. – Gã giải thích. – Nhưng bây giờ thì em có thể đi lên trên, người tình của ta. Đi lên gặp con gái em và gặp gã đàn ông đó. Ném hắn ra ngoài! Nói với hắn rằng ở đây chẳng có ai chịu được hắn cả. Cứ tin vào anh. Lúc nào anh cũng sẵn sàng giúp em, Fedora. Anh luôn đứng bên cạnh em. Đừng bao giờ quên điều đó!
– Anh để cho em đi hả?
– Đúng!
– Thế còn bức tranh? Em muốn vẽ tiếp!
– Không! – Gã râu xồm đáp lại. – Em không cần vẽ tiếp!. Nó xong rồi!
Fedora ngạc nhiên.
– Chẳng lẽ từ giờ anh sẽ thôi không ra lệnh cho em vẽ tiếp nữa sao?
– Nếu anh đã nói là em không cần vẽ tiếp, thì có nghĩa là em không cần.
Fedora gật đầu. Người đàn ông vừa ám chỉ đến bức tranh của chị. Nghĩ tới đó, người đàn bà lại thoắt quên đi tất cả những chuyện khác và thì thào:
– Nó đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật thật sự.
– Đúng thế, một tác phẩm rất đặc biệt. – Gã râu xồm đáp.
Một nụ cười lướt qua đôi môi người đàn bà, nhưng nó đóng băng lại ngay trong tích tắc sau đó. Với vẻ kinh ngạc tột cùng, Fedora đứng sững nhìn bức tranh, giơ tay dụi mắt, nhưng hình ảnh không thay đổi.
Chị không nhìn lầm.
Những người thầy tu mà chị vẽ nên bây giờ không đứng yên nữa. Họ chuyển động, họ đang nhảy xung quanh chiếc bàn hình oval, tạo thành một vòng tròn ma quỷ.
Fedora thật không tin vào mắt mình. Chị đã tính đến nhiều khả năng, nhưng những gì đang nhìn thấy thật sự vượt khỏi giới hạn của trí tưởng tượng.
Người đàn bà thật sự không thể hiểu nổi, đã bao giờ những hình vẽ trong tranh trở thành người sống chưa?
Không thể được …
Năm thầy tu thật sự không đứng yên nữa. Họ nhảy xoay quanh về một hướng xung quanh cái bàn, giơ tay lên cao, hạ xuống thấp rồi mở miệng ra. Họ tiếp tục chuyển động trong câm lặng, nhưng theo một nhịp điệu nhất định, do một người nào đó ấn định.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN