Điệu Nhảy Thầy Tu
Chương 26
Năm tên thầy tu tấn công.
Cả năm tên đột ngột nhảy ào vào anh.
Chúng thậm chí vẫn nắm tay nhau. Trong khi thân thể Raymond rơi trở lại chiếc ghế sofa thì cả năm tên thầy tu cùng giơ cao cánh tay cầm vũ khí.
Raymond nhìn thấy trên đầu mình có năm lần Tử Thần đang bay, đang lóe sáng.
Và anh biết những giây phút cuối cùng của đời anh đã điểm.
Anh không lầm.
Năm lưỡi rìu đồng thời bổ xuống, tạo thành một món vũ khí khổng lồ, và chỉ một tích tắc sau, thế giới trong mắt Raymond bị che phủ trong làn sương mù màu máu …
Quỷ Satan lại thêm một lần nữa đạt được điều gã muốn. Giờ thì tất cả mọi việc ở đây đã nằm trong tay gã cùng năm tên thầy tu!
Đó là những giây phút hiếm hoi trong cuộc đời mà người ta chỉ có thể gọi bằng từ khủng khiếp.
Tôi biết, tôi không còn khả năng để tránh lưỡi rìu kia nữa, nhưng tôi vẫn cố.
Bằng một cách nào đó, tôi dịch được đầu sang một bên, thế rồi ngọn đòn đập tôi bật lùi trở lại.
Thi thể Lisa văng đi nhưng tôi không nhận thấy. Tôi cũng không thấy mình đã đánh mất thăng bằng, bay loạng choạng theo những bậc thang rồi cả thân mình đập xuống nền đất bên dưới.
Ngọn đòn chí tử đã khiến tôi đờ đẫn đi, nhưng chưa chết! Khi một con người lần đầu tiên trong đời cầm một cây rìu ném về phía kẻ khác, tức là một động tác chưa được luyện tập kỹ càng, rất có thể gã ta sẽ không giáng trúng đối phương bằng lưỡi rìu như ý định, mà chỉ bằng đoạn cán của món vũ khí đó.
Tôi đã gặp may, cây rìu giáng trúng tôi, nhưng không phải bằng lưỡi.
Mặc dù vậy, ngọn đòn cũng đã đủ mạnh.
Nó đẩy nạn nhân của mình ngã ngửa ra. Tôi nằm đó, tay chân dang rộng.
Cảm giác đau đớn gào rống trong đầu, dạ dày muốn trồi lên cao, và dù cố gắng bằng cách nào đi chăng nữa, tôi cũng không nhấc nổi mình lên.
May mà thị giác tôi vẫn còn hoạt động.
Tôi nhìn về phía trước.
Cả khu cầu thang bây giờ nằm trong tầm nhìn. Fedora vẫn chưa dịch chuyển.
Người đàn bà đứng trên bậc cầu thang cao nhất, nhìn xuống chỗ tôi.
Gương mặt chị ta không một nét chuyển động. Ánh sáng chiếu xuống làn da và tạo nên một vẻ mờ mờ kỳ quặc. Mái tóc thẫm màu trong như một vành khăn quấn, mở ra ở phía dưới.
Chị ta tưởng là tôi đã chết?
Không, chắc là không. Ngay trong vài giây đồng hồ sau đó, người đàn bà chứng minh là chị ta phán đoán tình huống rất chính xác. Chị ta cất bước.
– Quân giết người! – Chị ta nhảy về phía tôi. – Quân giết người khốn kiếp!
Những gì mà đã gây ra cho tao và con gái tao, tao sẽ trả lại cho mày. Mày sẽ chết dưới tay tao, dưới chính hai bàn tay này, tao đã định như thế và nhất quyết sẽ làm bằng được!
– Vừa nói những câu đó, người đàn bà vừa bước theo những bậc thang đi xuống.
Tôi muốn đáp lời, muốn giải thích với chị ta rằng tất cả những điều đó đều sai, rằng tôi không phải là người giết cô con gái của chị, mà là một kẻ khác, nhưng tôi không nói nên lời.
Mặc dù khuôn miệng tôi vẫn cử động được, nhưng chẳng có lấy một âm thanh nào thoát qua được bờ môi.
Tôi nằm câm lặng.
Người đàn bà bước xuống tiếp.
Như một nữ thần độc ác đòi trả thù, Fedora Golon theo cầu thang xuống dưới. Thỉnh thoảng, tà áo dài của chị ta lại kêu lên sột soạt theo những chuyển động hấp tấp. Nín thở, tôi nhìn thật rõ hai đầu gối hiện lên dưới lần vải theo từng nhịp bước.
Hiện tôi vẫn chưa thể làm gì.
Một tình huống thật khó khăn, hầu như không có đường thoát. Tôi phải tập trung vào hai yếu tố.
Đầu tiên, tôi phải tập trung vào Fedora, rồi sau đó phải tập trung vào chính mình bản thân mình, bởi tôi muốn vượt ra khỏi trạng thái tê liệt hiện thời. Nếu cứ đờ đẫn lâu thêm chút nữa, tôi quả thật sẽ nằm gọn trong bàn tay người đàn bà đang lên cơn giận dữ kia.
Còn ba bậc thang.
Fedora dừng lại ở bậc cầu thang thứ ba kể từ dưới lên, đứng ở đó một thoáng và xoay đầu về hướng phải.
Tôi không biết người đàn bà đó đang tìm cái gì, nhưng cũng hé mắt nhìn theo cùng hướng.
Rồi tôi nhận ra.
Ánh mắt của Fedora chiếu chính xác vào cây rìu đang nằm trên mặt đất, cây rìu mà chính bàn tay chị ta đã ném xuống đây.
Ra người đàn bà muốn dùng nó một lần thứ hai, rõ ràng là mọi tư thế đều ngả về hướng chị ta.
Có phải một nụ cười run giật, thấu hiểu, đang chập chờn lướt qua khóe miệng chị ta?
Đúng, tôi đã không nhìn lầm. Chị ta đang mỉm cười. Nụ cười thể hiện rõ vẻ vênh vang của kẻ chiến thắng và niềm vui trước những gì sắp xảy ra.
Niềm vui trước động tác giết người!
Người đàn bà giật nảy người lên, quả quyết bước qua hai bậc thang cầu thang, đặt chân xuống bậc cuối cùng. Thế rồi với bước đi sau đó, chị ta xuống dưới nền của tầng hầm.
Giờ thì chị ta cách tôi chẳng bao xa!
Fedora xoay người. Chị ta phải làm điều đó để đến với cây rìu giết chóc.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!