Thức Khuya Coi Ma - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Thức Khuya Coi Ma


Chương 2


– Hay là mình giả vờ tới nhà ổng thăm đi ?
– Thôi, hay là đợi họ đem xác ra nhà quàn đi.
Bất ngờ thằng Hùng quay lại nói lớn với tôi :
– Hey Minh, tao thách mày tới tìm thăm ông thầy đó.
Nảy giờ mãi ngồi nói chuyện với Lan, nên tôi chỉ nghe loáng thoáng cái tin giật gân này. Tôi quay lại hỏi :
– Tụi bây nói cái gì mà ồn ào vậy ?
– Ông WangLiu chết rồi. Mầy dám đi thăm xác của ổng không ?
Tự nhiên lúc đó tôi nổi máu anh hùng gật đầu liền (Có lẽ là tại muốn giựt le với em Lan) và tuyên bố một câu lạnh lùng:
– Tao sợ gì chớ, dù ổng có vô nghĩa địa tao cũng vô thăm.
Nói xong tôi liếc nhìn em Lan. Lan nhăn cái mặt lại sợ hãi. Còn bạn tôi thì lại được dịp nhao nhao :
– Không cần vô nghĩa địa đâu. Ba ngày nữa họ đưa vô nhà xác đó. Minh, mày dám vô đó thăm không ?
– Tao sợc cóc gì ?
– Nhưng mà mày phải đi một mình, à mà lấy gì làm chứng là mầy đi thăm xác ổng chứ ?
Bất chợt cả bọn im lặng nhìn tôi thách thức. Tôi đã “phóng lời thì phải theo lời”, nhìn lại chúng thách thức.
– Hay là mày lẻn vô nhà xác, lột chiếc nhẫn đá tím ông Wangliu đeo nơi ngón tay, đem về cho tụi tao coi làm bằng chứng đi…
Chuẩn Bị Ði Vào Nhà Xác…
– Phải có chiếc nhẫn đá tím của ông WangLiu hay đeo làm bằng chứng, mới tin được. Nếu không, ai biết mày vô thăm xác ông thầy lớp psychology !
Nghe lời đề nghị quá táo bạo, mọi người quay lại. Kẻ vừa nói chính là Tuấn. Nhận ra Tuấn tôi thấy nóng mặt liền. Thằng này muốn khích tôi mà. Nó là tình địch của tôi, vì cũng đang theo Lan. Tôi nhìn Tuấn lườm lườm không nói Tuấn không ngán nhìn lại tôi khinh khỉnh rồi nói :
– Mày có tiếng là “Minh Lì” mà sợ gì chớ ?
– Ừ đó, phải có chiếc nhẫn làm bằng chứng, đi lấy đi Minh. Lấy đi, tụi tao tôn mày làm đại ca, bao mày một chầu nhà hàng..
– Hay là sợ rồi, muốn rút lại lời nói không !
Cả đám bạn nhao nhao khích tôi. Tự nhiên máu nóng trong người tôi sôi lên, không thể để mất danh dự, không để bạn cười. Nhất là Lan, tôi là người hùng không sợ. Nghĩ vậy tôi liền đấm bàn nói lớn : – Ðược, tao sẽ đem chiếc nhẫn về cho tụi bây xem. Tao mà lấy không được thì không còn là Minh Lì nữa, tụi bây muốn gọi tao Minh gì cũng được. Tụi bây chờ ! Ba hôm sau tao sẽ đem chiếc nhẫn về đây.
Ðám bạn chợt im lặng nhìn tôi. Có ánh mắt thán phục, có anh mắt như nữa ngờ, nữa tin, cho rằng tôi dại. Còn Lan thì trong ánh mắt nàng đã nói rằng : “Anh đúng là Minh lì”. Lan đâu có biết rằng tôi làm vậy cũng chỉ vì muốn lấy lòng Lan.
Tối đó về nhà, tôi suy nghĩ dữ lắm, lòng có chút hối hận, sao mình dại dột vậy, sao lại bốc đồng nghe lời xúi dục của bạn. Lỡ lấy không được nhẫn rồi sao? Nhưng đã hứa thì phải làm. Tôi đắn đo trằn trọc khá lâu rồi ngủ hồi nào không hay…
Qua ngày hôm sau, một mình tôi lân la tìm đến nhà thầy Wangliu. Quả thật là ông đã chết. Từ ngoài ngỏ…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN