Thức Khuya Coi Ma - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Thức Khuya Coi Ma


Chương 7


Thức Khuya Coi Ma
Phần 4: Phải Chăng Là Ảo Giác?

Rõ ràng tôi vừa thấy ông Wangliu trong gương. Không thể nào ? Chính mắt tôi thấy xác ông mà. Hay là tôi bị ảo giác vì đầu óc quá căng thẳng ???? Tôi phải đi gặp Lan và đám bạn của tôi. Dù sao ngày mốt cũng là thời hạn ba ngày đưa nhẫn cho họ xem. Tôi liền trở về phòng ngủ, tìm một cái bao tay đeo vào và ra ăn sáng.
Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ lung lắm. Cháo gà mẹ tôi nấu tuyệt vời, vậy mà tôi ăn không thấy ngon. Cái bóng của ông Wangliu còn lỡn vỡn trong đầu tôi. Cha mẹ và em tôi nói loáng thoáng gì đó, tôi không nghe rõ… ” Sao mặt thằng Minh tái ngắt vậy bà “, ” Anh Minh đeo bao tay chi vậy ? “…
– Minh! Minh ! Con bị gì vậy, sao không múc cháo ăn ??
Nghe tiếng mẹ la, tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Sợ mọi người nghi, tôi nhìn chén, múc một muỗng cháo. Bất ngờ :
– OH MY GOD, Cái Gì Trong Chén Vậy ? Một… một… ngón tay trong chén cháo !
Tôi hất tung chén cháo ra giữa bàn, rồi ôm bụng ụa mửa. Mẹ tôi hốt hoảng nói với bố :
– Thằng Minh nó học nhiều quá bị bệnh rồi, ông dìu nó vô phòng nghỉ đi.
Tôi định thần nhìn kỷ lại, thì ra chỉ là cái cổ gà. Không đợi bố đỡ dậy, tôi chạy một mạch vô phòng và nói :
– Bố mẹ khỏi lo. Con không sao đâu, hơi bị cảm thôi.
Trong phòng tôi ngồi hít một hơi thở lấy bình tỉnh. Rỏ ràng tôi bị ám ảnh. Nhất định tôi không sợ nữa. Tôi cầm ống phôn gọi Lan và hết tất cả bạn bè, bắt họ ra gặp tôi tại một quán ăn. Ngày lễ không ai đi học, với lại tôi muốn chỉ cho họ xem chiếc nhẫn cho xong, để tôi còn tháo nó ra, quăng đi cho rồi. Ðêm dài lắm mộng, thiệt đúng không sai.
Dĩ nhiên là bạn bà tôi phục lăn. Lan thì khỏi nói, nàng là cô gái mới lớn, thích bạn trai mạnh khỏe, dám nói dám làm. Cả bọn họ ăn uống vui vẻ cười đùa, rồi mạnh ai nấy ra về vui vẻ. Chỉ có tôi là dại dột. Họ đâu biết tôi đã trải qua những giây phút kinh hoàng. Quả thật tôi dại, còn trách ai nữa chứ. Ðợi mọi người về hết tôi tháo bao tay ra coi lại bàn tay mình.
Tôi giật mình lo ngại, bàn tay tôi hình như có vẻ teo lại, và đen hơn. Tôi đưa cả hai tay lên so sánh. Rỏ ràng hai tay khác nhau. Tay trái tròn trịa, trắng trẻo, to hơn tay phải. Tôi sợ hải không biết phải làm sao. Ngón tay vẫn còn sưng, không lấy nhẫn ra liền được. Tôi đành phải chờ một hôm nữa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN