Tinh Giới (Dịch)
Sao Đá Quý (thượng)
Chương 24: Sao đá quý (thượng)
Trời đã tối, Lâm Thiên không thể không tìm một khách sạn trọ lại. Sau khi dặn tiểu nhị nếu hắn không kêu thì không được vào phòng, Lâm Thiên đóng cửa phòng trở về trong Tinh Giới.
“Tiểu Linh, ngươi nói ta có nên kiếm thứ gì phòng thân không? Vương Hạo, Lâm Uy, còn có tổ chức Sơn Khẩu có thể gây bất lợi cho ta, chuyện lần này cũng không biết là người bên nào làm nữa.”
Tiểu Linh vỗ cánh nói:
“Chủ nhân, qua tính toán, tỷ lệ Vương Hạo ra tay là 44,7%, tỷ lệ Lâm Uy ra tay là 35,5%, tỷ lệ tổ chức Sơn Khẩu ra tay là 19,8%.”
Lâm Thiên rất ngạc nhiên:
“Ta cảm thấy khả năng tên khốn Sơn Bản Thái Dương đó ra tay là cao hơn chứ, sao ngươi lại cho rằng khả năng hắn ra tay là thấp nhất?”
“Bởi vì nếu Sơn Bản Thái Dương ra tay, hẳn sẽ không có manh mối lưu lại, vì như vậy tương đương với việc nói với Chu gia, Tần gia, Tả gia, Tiêu gia, Mộ Dung gia… Là vụ nổ súng lần trước do tổ chức Sơn Khẩu làm. Mấy đại thế gia nội tình thâm hậu, nếu cùng tập hợp lại tới cửa gây phiền phức, tổ chức Sơn Khẩu cũng tuyệt đối không thể chống lại được, phải trả cái giá thảm trọng. Ngoài ra, Sơn Bản Thái Dương đã chạy về Nhật Bản, để ứng phó với trừng phạt của tổ chức, trong thời gian ngắn sợ rằng không có cơ hội ra tay với chủ nhân ngài, cho nên tỷ lệ của hắn là thấp nhất, là 19,8%. Đây là tính tới khả năng thế lực của Sơn Bản Thái Dương còn lưu lại ở Trung Quốc không tiếc tất cả mà ra tay.”
Tiểu Linh nói.
“Ngoài ra, nếu chủ nhân ngài ở trong đại học Hải Thiên, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhiều nhất là gặp một ít âm mưu kiểu như hôm qua thôi. Đại học Hải Thiên trong mười năm ngắn ngủi trở thành đại học số một số hai Trung Quốc, thế lực sau lưng làm sao không lớn được? Tổ chức dám giết người ở đại học Hải Thiên không nhiều. Chí ít thế lực xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu cũng phải tính toán lại phân lượng của mình.”
“Tiểu Linh, thế lực đằng sau đại học Hải Thiên là gì?”
Lâm Thiên hỏi.
Tiểu Linh nói:
“Chủ nhân, có một số thứ lúc này ngài không biết mới tốt, ngoài ra, chẳng lẽ chủ nhân ngài không cảm thấy tự mình moi ra bí mật đằng sau mới có cảm giác thành tựu nhất sao?”
“Vậy cũng đúng!”
Lâm Thiên gật đầu, ý niệm vừa động, ý thức đã lui khỏi Tinh Giới trở về trong thân thể.
“Ha ha, lão tam, thật bội phục ngươi quá rồi, xảy ra chuyện như vậy, không ngờ ngươi còn an an ổn ổn tu luyện!”
Tả Vân Phi thấy Lâm Thiên dậy, cười lớn nói:
“Chà chà, lão tam à, bây giờ ngươi là đại danh nhân của toàn trường rồi, danh khí so với ba người bọn ta còn lớn hơn nhiều, như mặt trời giữa trưa vậy!”
“Là tiếng xấu đồn xa sao?”
Lâm Thiên trợn trắng mắt, tự đi rửa mặt.
“Con nhỏ đó có báo cảnh sát không?”
Lâm Thiên rửa mặt xong hỏi. Tả Vân Phi cười hè hè:
“Không có không có, nếu có, bây giờ ngươi cũng không ở trong đây mà uống trà ở cục cảnh sát rồi. Lão tam, ngươi có muốn nhìn những bài post trên diễn đàn không?”
Lâm Thiên lắc đầu:
“Không xem, xem chỉ tổ bực mình!”
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cửa sổ kính phòng Lâm Thiên không ngờ lại bị một cục đá từ dưới ném lên đập vỡ, mà phía dưới còn truyền lại một tiếng rống lớn:
“Thằng khốn Lâm Thiên, mọi người gặp phải tiêu diệt!”
Tả Vân Phi đùng đùng nổi giận liền xông tới cửa sổ nhìn xuống dưới, nhưng phía dưới sinh viên đi đi lại lại, nhất thời hắn làm sao có thể xác định ai quăng đá.
“Con rùa nào ném đá, đứng ra cho lão tử! Đập cửa sổ nhà người ta, đây là chuyện con nít ba tuổi làm, một sinh viên đại học còn có tố chất như vậy!”
Tả Vân Phi tức giận nói.
Lâm Thiên cũng tới cạnh cửa sổ.
“Tiểu Linh, là ai vậy?”
“Chủ nhân, là thằng mặc áo đen quần jean đó!”
Tiểu Linh nói. Tuy vừa rồi không bật chức năng quét hình nhưng Tiểu Linh trải qua phán đoán đơn giản đã xác định được ai ra tay. Bởi vì trong 20 người ở dưới, trong đó có 11 người nhìn về phía nhóm Lâm Thiên, tám người còn lại nhìn về tên kia.
“Lão tứ, là tên mặc áo đen đó!”
Lâm Thiên nói.
“Mẹ nó, ta xuống đập chết nó!”
Tả Vân Phi nói.
“Không cần nữa, ngươi nhìn đây, tiểu Bạch và lão Ngụy tới rồi, ngươi gọi một tiếng là được.”
Lâm Thiên chỉ xuống dưới nói.
Lúc này Tả Vân Phi cũng nhìn thấy Tiêu Bạch và Ngụy Phong:
“Tiểu Bạch, lão Ngụy, mau tóm thằng khốn mặc áo đen, cửa kính phòng chúng ta bị hắn ném đá đập vỡ!”
Nghe giọng Tả Vân Phi, tên mặc áo đen co cẳng chạy nhưng tốc độ của hắn làm sao so được với Tiêu Bạch và Ngụy Phong, chạy chẳng qua hai mươi mét, đã bị Tiêu Bạch nắm cổ xách lên như con gà.
“Tên nhóc này xui rồi, nếu rơi vào tay ta, ta nhiều nhất tát mấy bạt tai, đánh rụng bảy, tám cái răng thôi. Rơi vào trong tay tiểu Bạch, xem chừng tay hắn bị tiểu Bạch phế rồi, tiểu Bạch ra tay, vậy không phải tàn nhẫn bình thường nha. Ta chưa từng giết ai, còn tiểu Bạch, trước khi vào đại học đã tới một quốc gia nội chiến châu Phi ở lại gần nửa năm, chậc chậc!”
Tả Vân Phi cười hè hè nói.
Quả nhiên, bên dưới lập tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết của nam sinh áo đen kia.
“Lão tứ, đại học Hải Thiên bối cảnh thâm hậu, tiểu Bạch làm vậy có chuyện gì không?”
Lâm Thiên lo lắng hỏi, Tả Vân Phi không để ý bĩu môi:
“Chỉ cần đừng gây ra án mạng, ngoài ra không tính là gì. Lão tam, sau này ngươi ra ngoài cũng cẩn thận chút, ngươi xem phòng này cũng có người ném đá rồi đó.”
“Kiếm người lắp kính chống đạn đi, chúng muốn đập thì cho đập!”
Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Không sai, bà nó, ta đi tìm người đây. Cửa này cũng phải thay lại, nghe nói có loại hợp kim mới ra, độ cứng rất cao mà trọng lượng không nặng lắm, tuy hơi mắc chút nhưng lắp vào bớt lo, sau này ai muốn tới đá cửa phòng bọn ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận xem chân có chịu nổi không.”
Tả Vân Phi sáng mắt lên. Hợp kim mới mà hắn nói cũng mới nghiên cứu chế tạo thành công, chỉ đưa vào thị trường một lượng nhỏ, giá cả cho dù so với vàng cũng không kém bao nhiêu, chẳng qua tiền không phải là thứ Tả Vân Phi đặt vào mắt.
“Lão tứ, ngươi lắp cho dứt khoát triệt để một chút, đại học Hải Thiên quy định cưỡng chế mỗi học sinh phải ở trong ký túc xá ít nhất một năm. Bọn ta tu luyện không thể để người khác quấy rầy, trang bị vật liệu cách âm cho tường luôn đi.”
Lâm Thiên nói.
“Chẳng qua phải nói trước, về chi phí, chúng ta chia đều.”
“Lão tam, cái này!”
Tả Vân Phi biết Lâm Thiên lúc này hẳn là có chút tiền, nhưng giá gốc những tài liệu đó cũng vượt quá mười triệu, đây còn chưa tính giá chế tạo, chút tiền này đối với bọn hắn và Tiêu Bạch đều không là gì, nhưng cho dù là Ngụy Phong có lẽ cũng không chịu nổi, càng khỏi nói tới Lâm Thiên.
“Lão tam, thứ khác chia đều, nhưng tiền cửa để ta trả, nếu không ngươi không coi ta là anh em rồi, hợp kim đó tuy hơi mắc nhưng sau này còn có thể thu hồi lại”
Lâm Thiên thấy Tả Vân Phi kiên trì, bèn gật đầu:
“Thì vậy đi!”
Lúc này Tiêu Bạch và Ngụy Phong cũng đi lên.
“Lão tam, lão tứ, bữa sáng của các ngươi.”
Ngụy Phong chia hai phần đồ ăn sáng cho Lâm Thiên và Tả Vân Phi.
“Lão Ngụy, ta thật cảm động quá!”
Tả Vân Phi nhận đồ ăn sáng, làm bộ rưng rưng nước mắt nói.
“Cút đi!”
Ngụy Phong tức giận mắng một tiếng.
“Bữa sáng mai ngươi phụ trách!”
Tả Vân Phi:
“…”
Lâm Thiên hỏi:
“Tiểu Bạch, chuyện vừa rồi xử lý thế nào rồi?”
“Tiểu Bạch hỏi hắn ném tay nào, hắn không nói, hậu quả của việc không nói là, vốn tiểu Bạch định đánh gãy xương một tay hắn, kết quả là đánh gãy cả hai tay hắn.”
Ngụy Phong lắc đầu.
“Đúng rồi, mai phải đi học rồi, chuẩn bị đi thôi, ngày đầu đi học đừng để vắng mặt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!