Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)
Vương Lão Gia đầu tư
Một trương bàn luận mưu bày
Khiến Vương công tử nơi này nổi danh.
Biểu diễn của Vương Lục thành công khiến cho hắn thành tiêu điểm của mọi người, trong lúc nhất thời nghị luận sôi nổi, chưa kết luận được, nhưng đều không ngoại lệ về việc hắn biểu hiện ra tạo thành kiêng kỵ cực sâu.
Biểu diễn của Vương Lục nếu là ở nơi khác, hơn nửa bị người mắng là bệnh thần kinh, nhưng ở Linh Khê Trấn dưới chân ngọn tiên sơn này, tấm vé cư trú kia liền tạo nên hiệu quả đặc biệt vi diệu.
“Các ngươi nói, chẳng lẽ này Vương Lục và Linh Kiếm Sơn bên trong có quan hệ?”
Loại tin đồn này đã lấy được tán đồng của một số người, cũng rất nhanh bởi vậy kéo dài xuống, suy đoán ra như là Vương Lục chính là con riêng của Thiên kiếm đường Trưởng lão. Loại hình suy luận làm người trố mắt ngoác mồm.
Phía sau quầy, bà chủ thờ ơ lạnh nhạt, một lát sau đó mới lấy âm thanh nhỏ bé không thể nhận ra cười cười: “Một đám ngu xuẩn!.”
Chỉ chốc lát sau lại lầm bầm lầu bầu: “Có lẽ không nên đem tiền nhà tăng lên gấp đôi đâu, không có cần thiết….”
Mà đúng vào lúc này, khách sạn truyền ra ngoài đến một trận tiếng kêu la: “Thiếu gia, Thiếu gia!”
Đại sảnh Như Gia khách sạn không lớn, nhưng bên trong đó Thiếu gia nhà người ngồi ít nhất cũng có mười mấy, mọi người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú chừng mười tuổi nương theo tiếng la một đường lảo đảo chạy vào.
Thấy thiếu niên, mọi người đều sáng ngời con mắt. Không phải thiếu niên có khuôn mặt hoàn mỹ kinh thế hãi tục, mà là trên người hắn mặc trường bào, rõ ràng là đồng nhất kiểu dáng cùng Vương Lục, chỉ là tính chất kém hơn không ít, không chừng người này là thư đồng.
Bản thân Vương Lục nhìn qua có chút vướng tay chân, nhưng thư đồng này trang phục liền dễ nhìn hơn nhiều. Thiết nghĩ muốn biết một chút biểu hiện chói mắt của đối thủ cạnh tranh này, đây chính là cơ hội.
“Vị tiểu huynh đệ này…”
Một vị hạ nhân biết điều tằng hắng một cái, hấp dẫn chú ý của thư đồng.
“Ngươi nhìn thấy thiếu gia nhà ta sao? Cùng ta không sai biệt lắm…”
“A, tiểu huynh đệ không ngại lại đây ngồi nói tường tận, nơi này người đến người đi, ta cũng không biết người ngươi nói là người nào a!”
Thư đồng thoáng chút sửng sốt, gật gật đầu.Nhưng hiển nhiên có người không muốn cho những con ông cháu cha này một cơ hội phàn đàm, bà chủ gõ gõ quầy hàng: “Thiếu gia nhà ngươi là gọi Vương Lục đúng không? Đã lên lầu, lầu hai tay trái phòng thứ 3, còn có, nhắc lại, đừng ở chỗ này lớn tiếng náo động.”
Thư đồng thoáng một chút sửng sốt, vội vã hướng về bà chủ nói cám ơn, sau đó liền chạy như bay lên lầu, bước chân đầy mừng rỡ.
“Thiếu gia, Thiếu gia ~! Ta đến rồi!”
Bà chủ giận tím mặt, vỗ một cái bàn trên quầy hàng: “Bảo ngươi đừng ầm ĩ ngươi không nghe sao!?”
Sau đó ở đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy một vò nữ nhi hồng từ phía sau quầy bay ra ngoài, đập lên chân thư đồng té xuống thang lầu. Tiểu thư đồng sợ đến suýt nữa quẩn khí, không dám tiếp tục lớn tiếng náo động, ảo não bước lên lầu.
Bất quá bà chủ hiển nhiên là chưa tiêu cơn tức giận, ánh mắt ở trong đại sảnh dò xét một vòng, rất nhanh từ trong đám người bắt được người nào đó là con quốc Thái Sư. “Uy, ngươi, chính là ngươi, cái tên bị ta đá bay kia, ngươi vừa nãy chôm của ta một vò nữ nhi hồng đúng không? Mau đem món nợ giải quyết, một ngàn lạng một vò, cảm tạ!!.”
Văn Bảo giật nảy cả mình: “Ta lúc nào nhìn được rượu nữ nhi hồng!?”
“Vừa nãy lúc ta ném ra ngoài đập vào ngươi này, làm sao, ngươi muốn lại lấy thêm một vò?”
Mắt thấy bà chủ đã một tay nhấc lên một vò vò rượu lớn có tới cao hơn hai thước, Văn Bảo sắc mặt ngơ ngác: “Ta kháo, ta nào có liên quan!”
Thu hồi tiền tài bất nghĩa, trên mặt bà chủ không có mấy phần sắc mặt vui mừng, ánh mắt lại một lần nữa đảo qua đại sảnh, dùng âm thanh rất nhiều người đều nghe thấy, bắt đầu than thở.
“Một đám vô dụng.”
——
Lầu hai, thư đồng tràn đầy phấn khởi mà đẩy cửa phòng thiếu gia ra: “Thiếu gia, ta đến rồi!”.
Vương Lục ở trước bàn đọc sách kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ồ, ngươi làm sao đến rồi!? Mau trở về!”. Thư đồng muốn khóc mà không ra nước mắt, đứng ở cửa, nhìn Thiếu gia trong phòng bằng đôi mắt đáng thương. Vương Lục cũng rất bất đắc dĩ: “Ta sớm đã không cho các người tới.”
Thư đồng vẻ mặt đau khổ: “Lão gia để cho ta tới đây, hắn nói một mình ngươi tới tham gia Thăng Tiên Đại Hội này rất không an toàn.”
“Người tới có khiến ta an toàn hơn không? Ngươi lại không họ Đỗ… Ai, lão ba luôn luôn hồ đồ, sớm dặn dò ngươi không nên theo hắn, bây giờ đồng thời hồ đồ.”
Thư đồng cường điệu: “Là lão gia để cho ta tới.”
Vương Lục thở dài: “Hắn để ngươi đến, ngươi có thể đánh gãy chân của mình xin nghỉ bệnh không nên tới được mà.”
Thư đồng: “Ta…”
“Không làm được thì đừng làm, lại đây uống tý sữa đậu nành ah…”. Vương Lục vừa nói, xem thư đồng một mặt khổ vô tội, không đành mà lắc lắc đầu, “Quên đi, vào đi.”
Thư đồng hoan hô một tiếng, cõng lấy túi đồ lỉnh kỉnh chạy vào phòng. Dù cho ngu dốt, nhưng làm bạn nhiều năm, hắn sớm biết Thiếu gia xưa nay đều là mạnh miệng nhẹ dạ.
——
Cũng không giống một đám con ông cháu cha tưởng tượng, thư đồng cùng Thiếu gia cũng không phải Vương Cung quý tộc, cũng không phải người trong Tiên đạo. Bọn hắn chỉ là một cặp chủ-đồng đến từ Thương Khê Châu Đại Minh quốc, Đông Đạo phủ Vũ Hầu, huyện Cẩu Nhĩ Sơn, nơi góc đông bắc Vương gia, thôn Phổ Thông Nông Dân. Thiếu gia họ Vương tên Lục, đây là con của Vương gia thôn thủ phủ Vương lão gia, tên này lúc trước chín tuổi từng tên là Vương Thổ Địa, khí tức tràn ngập hương Thổ tự nhiên, sau khi được đi học đem “Thổ Địa” đơn giản hoá thành “Lục”, mới miễn cưỡng có mấy phần mùi vị dương xuân bạch tuyết. (không hiểu lắm, tên hoa mỹ sao?)
Thư đồng cũng họ Vương, tại Vương gia thôn là con người bán dạo, một hồi tai bay vạ gió sau đó phụ mẫu đều mất, Vương lão gia hảo tâm đem hắn thu nhận giúp đỡ trong nhà, cùng Thiếu gia Vương Lục làm bạn thư đồng, vừa vặn bảy năm.
Bảy năm trôi qua, Thiếu gia trong mắt thư đồng trước sau là tràn ngập bí ẩn, đều là như vậy khó mà tin nổi, khiến cho người không thể lý giải. Hơn 2 năm trước lão gia tại Đông Đạo phủ phủ thành Hàn Tông Thư Quán, nhìn trên trời giáng xuống một vị tiên sinh, mời vị tiên sinh ấy chỉ đạo Thiếu gia đọc sách, vị kia lão giả mọc ra râu dê, có người nói dạy dỗ được hơn bảy, tám Tiến Sĩ, ở Đại Minh quốc cũng là nhân vật danh tiếng hiển hách, vào thôn không lâu liền vì Thiếu gia sửa lại tên, nhưng sau đó hắn chỉ dạy Thiếu gia hai năm, liền cảm khái thế gian quả thực có người sinh ra là trí giả, chính mình đã không còn gì để dạy, không dám nhận là thầy nữa, liền cáo từ rời đi.
Lão giả trước khi chia tay đánh giá Thiếu gia là Trạng Nguyên tài năng, ngày sau chắc chắn đứng trong hàng ngũ quan triều đình, Vương lão gia vô cùng mừng rỡ, Vương gia dòng độc đinh tiền đồ vô lượng, quang tông diệu tổ sắp tới có thể có hi vọng. Tuy rằng đau lòng tiền lương mười năm cho Lão giả, nhưng vẫn đưa nốt tám năm tiền lương còn lại cho người kia. Đáng tiếc trời không chiều ý người, Thiếu gia tuy là Thiên Tung tài năng, nhưng lại đối với thơ từ kinh nghĩa không hề hứng thú, không có ý làm quan, lão giả vừa đi, hắn liền đem sách đều chôn ở trong sân, bảo là muốn vì mấy trăm triệu năm sau, hậu nhân của mình được cung cấp nguồn lực, nói hưu nói vượn.
“Ăn thịt không nếm xương, xem thường kẻ mưu kế.”
Được rồi, Đại Minh quốc triều đình đều không được hắn đặt ở trong mắt , đến khi lão gia hỏi hắn muốn làm gì lúc này, hắn chỉ vẻn vẹn: “Tu tiên.”.
“Tu tiên!? “Vương lão gia cả kinh suýt bật ngửa. Tiên đạo có chỗ nào tốt! Tiên chính là thù đồ, đây là châm ngôn từ xưa tương truyền, hạng người phàm tục muốn bắt được Tiên đạo ảo diệu đó là nói nghe thì dễ! Chỉ cần là công phu nhập môn Tiên đạo dẫn khí nhập thể, liền để tuyệt đại đa số người thất vọng, không bắt được cánh cửa. Chỉ có những tên bắt được thiên đạo vận khí, trên người mang theo một ít tiên gia phúc duyên, mới có tư cách tu tiên, phần tư cách này tên là linh căn.
Cửu Châu đại lục người mang linh căn, vạn người chưa chắc có được một, trăm năm trở lại đây càng là khó gặp càng là hiếm có, người ta đồn phải tích mười đời công đức mới có thể đổi một cái Hạ phẩm linh căn, Vương lão gia một đời tích đức làm việc thiện, bây giờ đã là cao quý Vương gia thôn thủ phủ, nhưng tư cách có Phiêu Miểu Tiên đạo ước chừng còn kém bảy, tám thành công đức.
Nhưng nhi tử đã mở miệng, làm cha ngoại trừ mưu dốc hết sức lực đẩy hắn đi tới tiên lộ, còn có thể làm gì sao? Vương lão gia này một tháng không đụng đến trà, đêm không thể chợp mắt, gầy ròng rã 10 ký, rốt cục để hắn tìm được biện pháp.
Người phàm tục đều biết tu tiên rất khó, cũng may trời không tuyệt đường người, truyền thuyết thế gian có linh đan diệu dược, sau khi uống chính là phàm nhân cũng có thể thu được một tia Tiên duyên, cũng chính là mở ra linh căn. Đan dược này bây giờ dùng tiền bạc cũng mua được, Vương gia thôn đệ nhị phú hào Vương Đại Phú chính là trước sau bỏ ra mười vạn Tuyết Hoa Ngân, đem nhi tử Vương Tiểu Hổ đưa vào Thất Tinh Môn tu đạo.
Vương lão gia một đời tiết kiệm, tiếc rẻ tiền bạc, nhưng càng không nỡ để nhi tử thất vọng tiền liền đổ ra: Lục Hòa Đan, Thất Tinh thổ nạp pháp… Lão gia tử đem có năng lực vơ vét đến tài nguyên toàn bộ đặt tới trước mặt nhi tử.
Ai biết Vương Lục căn bản không thèm khát.
“Cha, ngài không hiểu tu tiên, những thứ đồ này vô dụng.”
Vương lão gia thổi râu mép trừng mắt: “Bỏ ra mấy vạn, có thể nào vô dụng?”
Vương Lục trầm mặc một hồi, cảm động gật gật đầu, nhưng mà ngày thứ hai đem chồng hàng này giảm bớt năm phần mười giá, bán cho Vương Đại Phú cùng Vương Tiểu Hổ sát vách cầu tiên như khát, xem như là cho cha một lần tâm ý.
Sau đó mấy tháng, Vương Lục lại không đề cập tới việc Tiên đạo, toàn gia vốn tưởng rằng sự tình đến đó kết thúc, Vương Lục đối với sự tu hành sợ là tâm phai nhạt, nhưng mà một tháng trước, tin tức Linh Kiếm Sơn Thăng Tiên Đại Hội truyền vào trong thôn, lần thứ hai liền nổi sóng.
“Cha, ta muốn đi Thăng Tiên Đại Hội, cho ta mượn điểm lộ phí.”
“Cái gì sinh tiên đại hội?”
“Không phải sinh tiên rồi, là đại hội Linh Kiếm Phái chiêu thu môn nhân.”
“Ngươi lại muốn tu tiên rồi!?”
“Ta vẫn cũng không từ bỏ a!”
Đối với niềm chấp nhất của con trai, Vương lão gia lựa chọn là tuyển nhập một cô tiểu thiếp, hết cách rồi, gia nghiệp to lớn xem ra là không trông cậy nổi Vương Lục, vậy cũng chỉ có thể sinh đứa khác.
Đương nhiên, đối với Vương Lục, Vương lão gia vẫn như cũ dành toàn lực chống đỡ, tiểu thư đồng khẩn trương, nhưng chậm sau ở Vương Lục sau một ngày, liền chạy tới Linh Kiếm Sơn, sau lưng lỉnh kỉnh túi trong đó ngân lượng các thứ giá trị không ít hơn hai mươi vạn, lấy sự giàu có của Vương gia, cũng là con số đủ để thương tổn gân động cốt.
Vì để cho Vương Lục có thể thuận lợi thành tiên, Vương lão gia nhưng lại đánh bạc, vì tình thâm, khiến cho tiểu thư đồng vừa là ước ao, vừa cảm động.
——
Trong phòng, Vương Lục nghi ngờ xem cái bao trên lưng thư đồng: “Đây là cái gì?”
Thư đồng cười hì hì, mở ra bao khỏa, tranh công tự chuyển ra một cái bình sứ: “Thiếu gia xem, Thượng phẩm Cần Sa!”
Vương Lục vỗ bàn đứng dậy: “Mẹ kiếp, lại là chồng rách nát này? Nhanh ném ra ngoài cho ta, nhìn liền phiền!”
Thư đồng kinh hãi: “Sao lại ném ra ngoài! Đây là lão gia trả giá cao mua a! Cùng lần trước không giống nhau, là Thượng phẩm, Thượng phẩm nha! Thiếu gia ngươi cũng biết, phàm nhân muốn tu tiên, cần phải dùng Thăng Tiên tán, sau bốn mươi lăm ngày ôn dưỡng ra linh căn, nhưng nếu dựa vào bình sứ này tiến trình liền có thể trên diện rộng rút ngắn, hơn nữa linh căn chất lượng càng ổn định, bây giờ cách Thăng Tiên Đại Hội chỉ có một tuần thời gian, chỉ có Thượng phẩm Cần Sa mới có thể để Thiếu gia ngươi kịp nắm giữ linh căn a! A, đúng rồi, nơi này còn có Thất Tinh thổ nạp pháp toàn bản, là lão gia từ Thất Tinh Môn…”
Vương Lục thở dài: “Được rồi, này Thất Tinh khí công cùng Đại Lực hoàn liền không cần lấy ra, mang đến rồi thì để đấy đi”.
Thư đồng sửng sốt đã lâu, lại một lần nữa biểu hiện vẻ mặt đưa đám: “Thiếu gia, nếu ngươi muốn tu tiên, tại sao lại không chịu ăn những đan dược này? Phàm nhân muốn tu tiên, cũng chỉ có con đường này a…”
Vương Lục thở dài: “Đúng đấy, ngươi nói là tại sao vậy chứ?”
Thư đồng ngoẹo cổ, nháy mắt, rất muốn nói chẳng lẽ không phải Thiếu gia ngươi tới giờ uống thuốc rồi? Nhưng khác biệt về thân phận chủ tớ, chung quy không dám nói ra, chỉ là tự nhiên dùng nước ấm pha với Cần Sa, nhất thời đầy phòng mùi thuốc. Thư đồng khen: “Không hổ là Thượng phẩm nha!”
Tiếp theo sau đó tràn ngập chờ mong mà nhìn Vương Lục. Ở trong thôn lúc trươc, tiểu thư đồng dùng chiêu này đùa Đại Hoàng trong sân hàng xóm, mười lần như một, chỉ là khi đó là dùng xương. ( Bố khỉ, ta lại nhớ đến Lão Hạc) :”)))
Kết quả Vương Lục quả nhiên mở miệng: “Vương Trung a…”
Thư đồng liền vội vàng gật đầu: “Thiếu gia ngài nói.”
“Phàm nhân tu tiên, xác thực chỉ có một con đường, nhưng ta lúc nào đã nói ta là phàm nhân?”
Lão gia nghĩ nặng tình thâm
Tu tiên nhi tử, một châm sự tình
Dốc hết vốn liến của mình
Mua đan bán dược, sự tình tu tiên.
Nào đâu cớ sự hiển nhiên
Con mình tiên thể, tu tiên đủ rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!