Bạn cùng bàn, tôi thích cậu! - Chương 2: Nhận lớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Bạn cùng bàn, tôi thích cậu!


Chương 2: Nhận lớp


Tôi men theo cầu thang mà đi lên lầu. Quả thực là tôi đã đoán đúng, trên này chính là sân thượng.

Vì trên cao nên gió khá lớn. Đứng từ đây, tôi có thể nhìn bao quát cả sân trường rộng thênh thang này. Gió mát khẽ luồn qua từng sợi tóc của tôi làm nó rối tung lên nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, cái tôi đang quan tâm chính là ngôi trường cũ. Không biết bây giờ mọi người đang học thế nào, Liễu Sa có lo lắng cho tôi hay không… Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn quay đầu tôi tạo thành một mớ bòng bong.

Đang mơ màng suy nghĩ, tôi chợt nhớ đến tình cảnh hỗn loạn lúc nãy. Tôi quay ra sau lưng, chẳng thấy một ai. Tôi thầm cười, Anh tôi đúng là cái thứ dại gái. Sao anh tôi không đuổi theo tôi mà lại ở lại với mụ Dư Khả kia? Không sợ tôi nhảy lầu à?

” Nhảy đi! ”

Tôi giật mình. Ai vừa nói vậy? Còn xúi tôi nhảy lầu nữa?

Tôi quay sang trái. Đó là một cậu con trai rất đẹp với kiểu tóc undercut hay còn gọi là ‘ ăn được cứt ‘. Cậu ta có đôi mắt nâu sâu thăm thẳm và bờ môi mỏng. Người ta thường nói, môi mỏng là bạc tình. Chắc người nào yêu phải cậu ta sẽ khổ lắm…

” Sao cậu đọc được suy nghĩ của tôi? Lại còn xúi bậy tôi? ” Tôi hỏi cậu ta, trong lòng thắc mắc về con người kỳ lạ này.

Cậu ta chỉ nhún vai rồi nói:

” Tôi chỉ là thấy cậu cứ nhìn chăm chăm xuống dưới kia nên tôi đoán vậy. Còn về việc xúi cậu nhảy lầu, tôi không hề xúi cậu mà chỉ giúp cậu khỏi đấu tranh tư tưởng thôi. ”

Tôi chăm chú nhìn cậu ta. Không ngờ trên đời lại có người đẹp trai đến vậy, nhưng cách ăn nói của cậu ta chứng tỏ rằng cậu ta không phải là người bình thường.

” Cậu chưa thấy trai đẹp bao giờ à? ”

Cậu ta hỏi tôi với giọng điệu khinh thường. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ. Cũng tại con mắt tôi háo sắc quá mà…

Tôi chẳng trả lời cậu ta mà chỉ dời ánh mắt của mình xuống dưới sân trường trống trơn. Đã vào giờ học rồi?

” Tôi về lớp! ” Cậu ta nói 3 từ cụt ngủn rồi quay lưng đi.

” Khoan đã! ” Tôi hoảng hốt gọi làm cậu ta dừng chân.

” Cậu có thể giúp tôi tìm lớp được không? Tôi mới vào trường sáng nay… ”

Cậu ta im lặng một lúc như để suy nghĩ rồi nói:

” Cậu học lớp nào? ”

” 11A2. ”

” Đi theo tôi. ”

Vậy là tôi cũng đi theo sau cậu ta. Cái bóng lưng cậu ta cao to đến nỗi có thể che kín cả tôi.

” Nhìn kìa! Đó chẳng phải là con nhỏ đi với anh Tuấn Khải lúc nãy sao? Bây giờ lại đi theo Gia Bảo, có lăng nhăng không chứ? ”

” Đúng là thứ con gái mất dạy! ”

Tôi nghe mấy câu nói này thì cũng hơi lạ tai. Họ nói tôi? Lăng nhăng? Mất dạy?

” Nè mấy bạn, mấy bạn ám chỉ ai thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải thì thầm thế? ” Tôi quay lại nói với bạn nữ kia.

” Tụi tôi nói cô đó! Đã quyến rũ được Tuấn Khải rồi mà cũng không tha cho Gia Bảo, cô có biết sĩ diện là gì không? ” Bạn nữ nhếch môi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Tôi buồn cười.

” Cho hỏi, bạn đang nói Tuấn Khải nào cơ? Hàn Tuấn Khải á? ”

” Còn ai nữa chứ? Cả trường có mỗi anh ấy là Tuấn Khải! ”

” Phụt… ” Tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.

Bạn nữ kia có vẻ không vui mà nhìn tôi.

” Cô cười cái gì? ”

Tôi cố lắm mới nhịn cười được để trả lời bạn kia.

” Xin lỗi, bạn à…cho phép được giải thích, Hàn Tuấn Khải là anh ruột của tôi, tôi là Hàn Bảo Thanh Nhi. ”

Bạn kia sau kia biết được thân phận của tôi thì đỏ mặt tía tai, bạn ấy chỉ vội xin lỗi mấy câu rồi mất hút.

Sau khi giải quyết vấn đề, tôi trở lại với việc đi tìm lớp học cùng cậu bạn mà theo tôi được biết là Gia Bảo.

” Gia Bảo, đó là tên của cậu à? ”

” Ừ. ” Cậu ta nhàn nhạt trả lời, hình như là chẳng muốn trả lời câu hỏi của tôi lắm nên tôi đành im lặng. Cậu ta có một điểm chung với tôi là trong họ tên có cùng chữ ” Bảo “.

Đi hết dãy hành lang dài, Gia Bảo bất chợt dừng chân làm tôi đâm sầm vào lưng cậu ta. Tôi té xuống nền nhà lạnh cóng, tay xoa xoa đầu, lưng cậu ta bằng thịt hay bằng đá mà cứng thế?

” Đến lớp rồi. ”

Tôi đứng dậy. Nhìn vào trong lớp, trong lớp nhìn ra phía chúng tôi.

” Anh, chị đứng đó làm gì? ” Cô giáo đang đứng trên bục giảng nhìn chúng tôi với ánh mắt không mấy vui vẻ.

” Thưa cô, em vào lớp trễ. ” Gia Bảo lễ phép nói, khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc.

” Lý do? ” Cô giáo đứng trên bục giảng vẫn kiên nhẫn hỏi.

” Là vì em giúp bạn này tìm lớp. ” Nói rồi, Gia Bảo kéo tôi lên trước mặt cậu ta.

Cô giáo nhìn chằm chằm vào tôi như để dò xét rồi gật đầu.

” Gia Bảo vào lớp đi. Còn chị, chị là học sinh mới à? ”

” Vâng. ”

” Mau vô đây giới thiệu. ”

Tôi nghe vậy thì cũng bước lên bục giảng rồi tự tin giới thiệu.

” Xin chào cả lớp, tôi tên là Hàn Bảo Thanh Nhi vừa mới chuyển về trường học sáng nay. Mong mọi người giúp đỡ! ”

Cả lớp vỗ tay rào rào thay lời chào với tôi. Sau đó thì tôi còn nghe được tiếng xì xầm của một số bạn nữ. Đại loại là…

” Nhỏ đó là em gái của Tuấn Khải đó! Đừng đụng vào nó! ”

” Ừ. Ngu gì mà đụng vào ổ kiến lửa. ”

” Nhìn nó cũng đẹp gái nhỉ? ”

” Đẹp nhờ son phấn đấy thôi… ”

Tôi nghe thế thì cũng chẳng rảnh đến nỗi cãi lại. Tôi thực chất là để mặt mộc đấy, không ai như các bạn trét đầy phấn trên mặt đâu. À mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là các bạn đã biết tôi là em gái của Tuấn Khải, chắc là nhờ bạn nữ lúc nãy loan tin. Chậc chậc, tốt lắm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN