Vĩnh Hằng Chúa Tể
: Mạc Siêu Phàm
Nam tử tóc vàng cười lạnh nhìn Lâm Dĩnh, hai chân chợt bước, một bước dài mấy trượng trong nháy mắt đã tiếp cận nàng.
Hắn nấm đấm biến thành màu vàng đậm, hiển nhiên là linh khí ngoại phóng đem nấm tay hắn phủ lấy.
“Hoàng Kim Phách Lịch”
Nấm đấm của nam tử tóc vàng đục ra một tầng kim ảnh, trực diện hướng phía Lâm Dĩnh tấn công.
Nam tử tóc vàng cường thế đấm ra một đấm,
Hoàng Kim Phách Lịch là Trung phẩm võ học, ở trong tay hắn phát huy ra lực lượng vượt quá 5000 cân, tu sĩ Thông Mạch kỳ tầm thường bị dính một đấm của hắn nhất định trọng thương.
Lâm Dĩnh đồng dạng phán đoán được uy lực Hoàng Kim Phích Lịch, nàng di động thân hình uyển chuyển nhảy về sau đồng thời kiếm ngọc quét ra một đạo linh khí lam nhạt, hình thành lên một tầng hộ thuẫn trong suốt.
“Bích Lam Kiếm Pháp”
Hạ phẩm võ học, phòng ngự kiếm pháp Bích Lam Kiếm Pháp, luyện thành đỉnh phong có thể hóa giải 5000 cân lực lượng.
Bất quá Bích Lam Kiếm Pháp Lâm Dĩnh chỉ luyện tới đại thành, hóa giải được hơn 3500 cân.
“Keng”
Phòng ngự hộ thuẫn bị đánh vỡ, kiếm ngọc của Lâm Dĩnh bắn ra ngoài, nàng nhẹ rên một tiếng, vừa ngẩng đầu đã thấy nấm đấm màu vàng xuất hiện trước người, huớng về bộ ngực đầy đặn của nàng mà đánh.
Bất quá ngay lúc Lâm Dĩnh tuyệt vọng không cách nào né tránh, chỉ nghe thanh âm hừ lạnh, một mũi kiếm phá không đâm ra ngăn cản nấm đấm màu vàng lại.
Sở Dương lạnh lùng đâm kiếm, thế công của nam tử tóc vàng trong nhất thời vỡ tan.
Hai người đồng thời rên khẽ, đại triển cước bộ lui về sau.
Khai Dương Phá luyện tới đại thành lực lượng trên dưới 3500 cân, trên cơ bản không thể ngăn cản Hoàng Kim Phích Lịch của nam tử áo vàng có điều ngay lúc trước Lâm Dĩnh thi triển phòng ngự hộ thuẫn đã kéo xuống hơn một ngàn cân lực lượng Hoàng Kim Phích Lịch, cho nên, Sở Dương thi triển Khai Dương Phá vừa vặn ngăn lại được một đấm này của nam tử tóc vàng.
Lâm Dĩnh nhìn thấy một màn mày, thần sắc nhất thời thả lỏng, nàng thật lòng cảm kích nhìn Sở Dương.
Sở Dương nhìn nàng gật đầu. Hắn thu kiếm về, cánh tay tê rần, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Nam tử này thực lực ít nhất đã là Thông Mạch kỳ trung cấp, hơn nữa tại trong cảnh giới căn cơ vững chắc vô cùng, tu sĩ Thông Mạch kỳ bình thường xa xa không bằng hắn.
Hắn hướng nam tử tóc vàng cười nhạt nói:
– Ra tay tàn nhẫn với một cô gái xinh đẹp như vậy. Ngươi đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào a.
Nam tử xoa nấm đấm, cười lạnh:
– Thất tình lục dục, chỉ là mộng ảo. Nàng có xinh đẹp đến mấy, trong mắt ta, cũng vô dụng.
Sở Dương nhíu mày, nam tử này tâm cảnh cực cao, tuổi còn trẻ đã có thực lực cao như vậy thì chính là tu hành cuồng nhân. Người như hắn, vô cùng khó đối phó.
– Bất quá nhìn ngươi không tệ. Tuy chỉ là Luyện Huyết kỳ đỉnh phong nhưng lực lượng đã có thể so sánh với tu sĩ Thông Mạch kỳ tầm thường.
Nam tử cười nhạt:
– Có điều hôm nay Phá Linh nhũ ta nhất định phải lấy. Ngươi và nàng, cản ta không được.
Sở Dương thân hình di động che trước người Lâm Dĩnh, trầm giọng nói:
– Ngươi làm như vậy không khỏi quá bá đạo đi.
Nam tử cười lớn, lắc đầu:
– Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực. Đạo lý này đơn giản như vậy lẽ nào ngươi không rõ.
Đối với lời này, Sở Dương không phản bác, trong lòng tự nhiên thừa nhận.
Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực. Thế giới này chính là tàn khốc như vậy.
Nam tử sắc mặt dần trở nên thâm trầm, trong tay lúc này đã xuất hiện một thanh thương dài hơn hai trượng, thân thể thô ráp quái dị, ở đỉnh thương một cái đầu ưng há miệng đem mũi thương ngoạm lấy vô cùng quái dị.
Nam tử nghiêng thương chếch đất, khí thế tăng mạnh, hắn lạnh giọng nói:
– Để ta tiễn các ngươi một đoạn.
Hắn vừa nói xong, đã mãnh liệt quét ra một thương, tức thì kim ảnh tầng tầng phá không lao đi, bầu trời ảo ảnh kim ưng lượn lờ đem hai người Sở Dương bao trùm.
“Kim Hoàng Uy”
Sở Dương thân hình di động, chắn trước người Lâm Dĩnh, kiếm bạc trên tay siết chặt.
Lâm Dĩnh nhìn bóng lưng to lớn của nam nhân trước mặt, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp lạ lẫm.
“Ngươi người này! Lại cậy mạnh rồi”
Nàng thở dài, bỗng nhiên lấy ra một miếng tiểu phù, chuẩn bị bóp nát.
“Hừ”
Bất quá ngay lúc này vang lên một tiếng hừ lạnh. Từ xa kiếm ảnh ngợp trời xuất hiện nháy mắt đem tầng tầng kim ảnh trùng trùng đè xuống, khí thế kinh khủng.
“Mạc Siêu Phàm. Ngươi xem Thánh Kiếm Tông ta không có người sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!