Vĩnh Hằng Chúa Tể
Thương hội Tinh Vân
Thánh Kiếm tông hùng cứ một phương Tây Bắc Phá Linh sơn mạch. Ở vùng này ngoài thế lức lớn như Thánh Kiếm tông còn có Tinh Vân thương hội, cũng là bá chủ một phương ở Phá Linh sơn mạch.
Tinh Vân thương hội trải dài khắp Phá Linh sơn mạch, hầu như tại bất cứ tòa thành thị lớn nào cũng có người của thương hội này.
Tòa thành Phong Lôi, Tinh Vân thương hội.
Đại sảnh Tinh Vân thương hội tấp nập bóng dáng tu sĩ đi lại, có thể đi vào chỗ này hầu hết đều là có tu vi Thông Mạch kỳ. Một số tu sĩ có linh quang trên người, ẩn hiện ánh sáng chói mắt, hiển nhiên cũng đã bước vào Linh Động cảnh, chính là hàng thật giá thật cường giả một phương.
Bọn họ đa phần là tu sĩ du mục, quanh năm kiếm sống bằng việc săn bắt yêu thú ở trong Phá Linh sơn mạch, thu thập tài liệu đem đến Tinh Vân thương hội quy đổi linh thạch, hoặc là mua sắm vũ khí, công pháp cấp thấp để đề cao thực lực bản thân.
Tinh Vân thương hội cao mười tầng, mỗi một tầng cung ứng một dạng khách nhân khác nhau.
Mà càng lên cao, số người càng thưa thớt, mà số ít những người này, hiển nhiên toàn là cường giả đỉnh cấp một phương.
Ở tầng thứ ba Tinh Vân thương hội, một cô gái áo đỏ vui vẻ liếc nhìn vị khác nhân trước mặt, trên mặt hiện ra nụ cười hòa nhã, khẽ gật đầu nhẹ nhàng nói:
– Thôi tiền bối, đây là tám viên linh thạch trung phẩm, mời ngài kiểm tra.
Nàng nói xong liền lấy ra một túi vải, bên trong chính là tám viên linh thạch trung phẩm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Haha, Tinh Vũ cô nương làm ăn ta làm sao dám nghi ngờ”
Lão giả họ Thôi híp mắt, gật đầu cười lớn liền tiếp nhận cái túi vải trong tay Tinh Vũ, khi cầm túi vải, không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay thô ráp có chút đụng chạm với tay của Tinh Vũ sau đó nhanh như chớp rút về.
Tinh Vũ trong lòng phát lạnh, bất quá chức nghiệp không cho phép nàng phát tác, chỉ là trong lòng có chút giận dữ. Nàng khẽ nhíu mày, gượng cười nói:
– Thôi tiền bối đi thong thả a.
Thôi Minh sảng khoái gật đầu, trong lòng nhảy nhót. Cô gái này không những xinh đẹp, mà làn da lại còn mịn màng vô cùng. Không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Phong Lôi thành. Lão nhớ tới một màn vừa rồi, không nhin được cười lớn.
Nhìn Thôi Minh rời đi, Tinh Vũ mới thu hồi vẻ mặt chức nghiệp. Nàng khoanh tay đứng tại đó, đường cong nóng bỏng mê người hoàn toàn lộ ra, bất quá nàng lúc này, đã trở nên vô cùng âm trầm, không còn vẻ hòa nhã như lúc đối diện Thôi Minh.
Nàng khẽ nghiêng đầu, thở dài một tiếng, sau đó liền thối lui vào trong phòng.
Tinh Vân thương hội to lớn vô cùng, tu sĩ tụ tập chí ít trên một vạn.
Sở Dương mặc áo bào đỏ chậm rãi đi vào tầng một Tinh Vân thương hội, nhìn cảnh người tấp nập, sắc mặt có chút ngạc nhiên. Hắn đi tới thế giới này một năm, đây chính là lần đầu tiếp xúc nhiều người như vậy, hơn nữa đám người này tu vi không ngờ đều là Thông Mạch kỳ. Tu sĩ Luyệt Huyết kỳ, chính là đang đứng lau dọn cửa sổ.
Hắn cười khổ một tiếng, chợt quay đầu nhìn Lâm Dĩnh bên cạnh, cười nói:
– Lâm cô nương, phiền cô dẫn đường a.
Lâm Dĩnh khẽ cười gật đầu, nói với hắn:
– Tinh Vân thương hội chia làm chín tầng, tầng đầu chính là dành cho tu sĩ Thông Mạch kỳ trở xuống. Đi ta dẫn ngươi đi.
Nàng vui vẻ dẫn đường, trong miệng lẩm bẩm:
– Cũng không biết là ngươi muốn giao dịch gì nữa. Bất quá ta lần này đền có một món đồ muốn mua về, không biết là có may mắn đem về tay hay không.
Nàng nói xong, ánh mắt mơ hồ hiện lên vẻ tiếc nuối.
Sở Dương con mắt tinh tường, nhìn ra thái độ của nàng. Bất quá hắn không phải người nhiều chuyện tự nhiên không hỏi nàng.
Bạch Ly nhìn hai người nói chuyện, cũng không tỏ vẻ gì. Chỉ là ánh mắt đảo quanh, phát hiện toàn bộ đều là tu sĩ Thông Mạch kỳ, có chút khinh thường dời mắt. Bất quá sau đó, nàng chợt cau mày, bởi vì nàng nhìn thấy đằng trước có một đám người nguyên khí mạnh mẽ vượt xa tu sĩ Thông Mạch kỳ, rõ ràng đều đã đạt tới Linh Động cảnh.
Trong đám người, một thanh niên trẻ tuổi vô cùng, dung mạo tuấn tú bức người, vậy mà đã đạt tới Linh Động cảnh trung kỳ.
Thấy được cảnh này, Bạch Ly không nhịn được nhíu mày. Đây chính là người của một thế lực đi ra ngoài, hơn nữa thế lực này chắc chắn không kém Thánh Kiếm tông.
Bởi vì ngoài thanh niên kia, tất cả người còn lại tu vi đều là Linh Động cảnh đỉnh phong.
Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Dương, thấy hắn và Lâm Dĩnh rời chân, liền chậm rãi theo sau. Bất quá ánh mắt, vẫn liếc nhìn đám người kia. Bởi vì lần này, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt thanh niên, vô cùng nóng rực nhìn nàng.
Bạch Ly trong lòng cười lạnh, hi vọng không phải đại khai sát giới.
…
Một tên trung niên mập mạp nhìn thấy người thanh niên và hai thiếu nữ bước tới, có chút sáng mắt lên đi tới trước mặt ba người, vẻ mặt tươi cười nói:
– Không biết ba vị là muốn giao dịch hay bán đồ đây a.
Hắn nhìn Bạch Ly và Lâm Dĩnh, ánh mắt vô cùng hâm mộ Sở Dương. Thanh niên này diễm phúc thật lớn, không ngờ lại được hai vị tuyệt thế mỹ nữ bồi bạn. Bất quá nhìn cách ăn mặc của ba người, trung niên tự nhiên không dám quá phận. Bọn họ ăn vận sạch sẽ, hơn nữa Lâm Dĩnh và Sở Dương cùng là mặc áo bào đỏ, hiển nhiên là đệ tử danh môn, thân phận không nhỏ.
Sở Dương nhìn Lâm Dĩnh, chậm rãi nói:
– Ta có một ít tài liệu muốn đổi thành linh thạch, hơn nữa cũng muốn đấu giá một món đồ.
Trung niên ánh mắt sáng lên, lập tức cười nói:
– Được, vậy mọi người đi theo ta.
Nói xong hắn liền dẫn đường, mà ba người Sở Dương cũng liền đi theo.
Lâm Dĩnh nhìn Sở Dương không nói, trong lòng không biết hắn muốn đấu giá vật gì. Lúc trước Sở Dương có hỏi nàng chuyện này, bất quá nàng chỉ là nghĩ hắn hỏi bừa, không ngờ lại là thật.
Một món đồ đem ra đấu giá, giá trị tự nhiên to lớn. Sở Dương chỉ là đệ tử Ngoại tông, không có khả năng có được vật gì giá trị cao, e là hắn từ đâu đó trong Phá Linh sơn mạch tìm được bảo vật nên muốn đem đi đấu giá.
Nhắc tới đấu giá, nàng lại thở dài, tay nhỏ sờ bên hông, có chút buồn bã cúi đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!