Vĩnh Hằng Chúa Tể
Ngươi nhìn thấy Tiên. Ta nhìn thấy Ma
Bỏ qua chuyện của Sở Dương. Lúc này khi mọi người nhìn thấy quyển sách cổ trên tay của Tinh Vũ, hầu như ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khác nhau. Bất quá hầu như ai cũng biết, đây tuyệt đối không phải là một quyển sách tầm thường. Nhất định là một môn võ học cao cấp, chí ít phải là Địa phẩm võ học.
Ở trên Phá Linh sơn mạch không thiếu những môn võ học có nguồn gốc thần bí, mà càng có lai lịch cổ đại, lại càng mạnh mẽ. Quyển sách cổ kia vừa nhìn liền đã thấy được sự cổ lão của nó. Bên ngoài quyển sách, bụi bặm phủ kín trên bề mặt, mơ hồ nhìn kỹ liền thấy mơ hồ một chữ bút tích không rõ ràng. Càng nhìn, càng có thể khiến cho người ta vọng tưởng, vọng tưởng tuyệt đỉnh võ học ngay ở trước mặt.
Sở Dương chăm chú nhìn quyển sách, càng nhìn hắn càng thấy nó quen mắt. Hoặc có thể nói là hoàn toàn giống với mấy quyển sách mà hắn cất giữ ở Trái Đất. Vẻ cổ kỹ lạ lẫm không làm hắn nhận ra sự quen thuộc này, nhưng mà vết chữ mờ bị bụi bặm che lắp kia lại quá quen mắt.
Ở Trái đất, hắn có mấy chục quyển sách cổ như vậy, mà sau khi cầm về nhà, tất nhiên sẽ mở nó ra xem. Ở bên trong, hoàn toàn không có lấy một chữ cái nào. Nhưng mà ở ngoài bìa sách lại có viết chữ.
Bên trên lớp bụi mờ đó, có ghi một chữ vô cùng nghuệch ngoạc.
“Tiên”
Tất cả đều là một chữ, Tiên.
Ở trên quyển sách trên tay cô gái Tinh Vũ kia, hắn có thể nhìn ra không phải là chữ này, nhưng nhất định là cùng một loại với quyển sách kia.
Hắn nhất định không nhớ lằm, dù sao đi lữ hành nghiên cứu cổ đại bí ẩn, Tiên ma thần thoại cổ sử hắn đều đọc qua. Lần đó bắt gặp một chữ Tiên này, nội tâm của hắn như bị lôi âm phóng đại vui sướng. Một chữ Tiên, làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của hắn về thế giới mà hắn đang sinh sống.
Một chữ Tiên này, đối với hắn hoàn toàn là chí bảo.
Cũng là nguyên do này, lúc hắn đi đến thế giới này, đối mặt với tu sĩ mạnh mẽ cũng không hoàn toàn sợ hãi.
Còn nhờ lần đó gặp Mộ Vũ, lúc này ngất đi, còn thấy được ở trong sa mạc có một đạo ánh sáng phi thường lạ lẫm cắt ngang bầu trời, đem tầm mắt của hắn làm trở nên mơ hồ, mới triệt để mất đi ý thức.
Đám người Mộ Vũ, có hay không liên quan đến đạo ánh sáng đó, hắn hoàn toàn không biết. Chỉ biết là, sau khi đi vào Thánh Kiếm tông, bị ép buộc trở thành đệ tử của tông môn này, hắn bộc lộ ra thiên phú vô cùng kinh người. Mà cũng trong khoảng thời gian này, hắn đi vào Nội tông tu luyện.
…
“Bạch Ly, lấy nhãn lực của cô, có thể nhìn ra nét chữ trên bìa sách cổ kia là ghi chữ gì không?”
Sở Dương trầm giọng nói. Lấy nhãn lực của hắn hoàn toàn không nhìn rõ ràng được nét chữ trên bìa sách cổ, nhưng mà Bạch Ly lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ, tự nhiên sẽ nhìn ra được.
Bạch Ly nghi hoặc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì. Có điều bản thân nàng cũng đối với quyển sách này có chút tò mòn, nên liền nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt hơi cau lại, chăm chú nhìn xuống.
Cổ đại xa xăm, mơ hồ không thấy, chính diện thanh thiên, rành rọt rõ ràng.
Không biết vì cái gì, một đoạn thời gian trôi qua, Bạch Ly mới chuyển động tầm mắt, nhìn Sở Dương, nàng nghiêm túc nói:
– Ta nhìn được một nữ, nét chữ vô cùng nghuệch ngoạc, ngươi muốn biết hay không.
Bạch Ly cười nhẹ, trong mắt hiện lên một chút ít kỳ lạ.
– Không cần giả thần giả quỷ, ta cũng không phải là trẻ con, nghe một chữ cũng bị dọa.
Sở Dương bình thản nói. Nhưng mà xem thái độ của Bạch Ly, rõ ràng là có chuyện thần bí. Nhưng mà hắn có mười phân2 nắm chắc bên trên quyển sách chính là ghi một chữ Tiên, nên đối với lời nói của nàng, sắc mặt hoàn toàn không có chút gì biến hóa.
“Ta nhìn thấy, một chữ Ma”
…
“Quyển sách này rất có thể là một môn Địa phẩm võ học, hơn nữa càng là phẩm chất từ trung giai trở lên. Nếu không nàng ta cũng không cất nó lâu đến như vậy, bây giờ mới đem ra”
Lâm Thần thản nhiên cười nói.
Bất quá hắn không để ý vẻ mặt của Lâm Vũ Nguyệt đã có chút bất mãn. Nhìn túi tiền của mình đã bị tiêu hao đi một phần to, nàng hờn dỗi nhìn Lâm Thần, quệt miệng nói:
– Nhàm nhàn muốn chết đi được, không được, lần này để cho muội ra giá, muội muốn dùng tiền đè chết đám nam nhân kia.
Nguyên nhân túi tiền bị tiêu hao một phần to, chính là bởi vì đám nam nhân kia. Lâm Vũ Nguyệt híp mắt cười lạnh một cái, liền khẽ nói:
– Muội còn có 120 viên linh thạch trung phẩm, không biết có đè chết bọn họ được hay không.
Nói tới đây, nàng bỗng dưng cho tay vào áo lấy ra một cái túi, ánh mắt hiện ra tia xảo quyệt, lại nói:
– Lại nói ở đây còn có 300 linh thạch trung phẩm, cũng không biết có thể đè chết bọn họ hay không.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!