Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 101: Vu tộc đại vu Bồng Mông ở đây
Dịch giả: quantl
Nam Lạc không biết mình nên hối hay nên hận, nhưng bất luận là hối hay hận đều vô ích. Từ khi Bắc Linh rời đi là hắn vẫn cứ liều mạng cố gắng thoát khỏi Thái Âm Bi.
Thế nhưng ngoại trừ thân thể ra thì Thái Âm Bi giống như đã hoàn toàn dung hợp với linh hồn và nguyên thần của hắn.
Nếu có thể cắt nửa linh hồn mà thoát được ra ngoài thì hắn sẽ chẳng do dự chút nào. Giống như những gì mà lúc Bắc Linh rời đi đã nói, Đế Tuấn tính toán lớn như vậy, sâu như thế nào có thể khiến người nhập cuộc thoát ra.
Con tiểu hồng điểu tên Yêu Yêu kia đã rất lâu rồi không nhìn thấy đại vương Bắc Linh của mình, khi xưa nàng thường tắm trong linh hồ dưới ánh trăng, sau đó có một nhóm người vô tình xông vào khiến cho linh hồ gần như trở thành cấm địa.
Tuy ngay từ ngày đầu Nam Lạc tới, Bắc Linh đã triệu tập mọi người nói đây mới là đại vương nhưng tất cả vẫn cứ e ngại bắc Linh, gặp nàng vẫn cứ gọi là đại vương. Bất quá từ khi Nam Lạc tuân thủ lời hứa truyền cho nó một thiên khẩu quyết tu luyện thì hình tượng của hắn trong lòng Yêu Yêu đã trở nên to lớn vô cùng.
Nam Lạc chỉ truyền cho nó một thiên khẩu quyết mà không thu nó làm đồng tử của Lạc Linh động hà huống chi nó còn là chim, cũng chẳng đủ tiêu chuẩn. Vì thế mà từ khi có được khẩu quyết nó liền ở lỳ trong tổ cùng tu luyện với con tiểu thanh điểu kia.
Lúc này nó cảm giác có chút đột phá liên lập tức ra ngoài đi dạo. Phi hành trong núi có cảm giác vô cùng thoải mái những đôi mắt khinh thường nó khi xưa giờ đều hừng hực ngọn lửa đố kỵ và ao ước. Cho nên nó càng thêm đắc ý, đôi cánh đỏ lửa bay trong gió càng thêm tự nhiên, thanh âm càng thêm thanh thuý.
Đột nhiên nó nhìn thấy một con chim khách lén lút bay trong rừng cây, còn tại sao lại lén lút thì đó hoàn toàn là do cảm giác của nó mà thôi. Bất quá đó chẳng phải là quan trọng, trong núi này chim khai linh chẳng phải ít có thêm một con chim khách cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Tuy nhiên, con chim khách này nàng đã từng gặp. Quá khứ tiểu hồng điểu và con chim khách này đã từng thi xem ai bay nhanh hơn, ai hót to hơn, tuy từng có thắng bại nhưng vẫn khiến Yêu Yêu cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất là chim khách không phải người của núi này, đúng hơn không phải là yêu quái của Lạc Linh Sơn. Mà là của Táng Hồn Sơn, Kim Sa Đại Vương bị Nam Lạc dùng một kiếm chém chết chính là yêu trong núi đó.
“Vừa nhìn bộ dạng lén lén lút lút của nó đã biết nhất định làm chuyện xấu” Đang định bay qua quát mắng thì lại thấy một đoá Ngũ Thải Tường Vân từ xa bay tới.
Tường vân bay không nhanh nhưng rất ổn định nhìn có vẻ tiên khí dạt dào.
Tiểu Hồng Điểu lập tức đi tới bởi trên tường vân có một nữ tử đang đứng. Váy màu xanh da trời, tóc búi cao, ngoài ra từ trên xuống dưới không còn một đồ trang sức nào nữa.
Nếu là nữ từ khác tiểu hồng điểu còn muốn tránh xa cho đỡ phiền phức. Nhưng nữ tử này thì khác hẳn bởi vì thiên khẩu quyết của nó là nhờ nàng ban cho.
Người tới là Tuyền Âm, từ khi Nam Lạc dẫn nàng tới cứu ca ca nàng là Tuyền Thạch tới nay đã hơn mười năm. Tuy nhiên mỗi đêm cảnh tĩnh lại nhớ tới cảnh mình trần trụi xuất hiện trước mắt Nam Lạc thì mặt lại trở nên nóng bỏng, tim cũng đập cực nhanh nên nàng chưa bao giờ có ý trở vào trong núi.
Thế nhưng lần này nàng không thể không tới, tuy nàng nỗ lực tu luyện nhưng có một sô thứ không phải chỉ bằng nỗ lực là có thể làm được cho dù nỗ lực là cơ sở của tất cả.
Nàng có một chất nữ, chính là con gái của Tuyền Thạch, lớn lên xinh đẹp, khí chất ngọt ngào. Không biết vì sao lại bị một người của vu tộc nhìn thấy, mở miệng đòi kết hôn làm vợ.
Chất nữ của Tuyền Âm khóc nói không đồng ý, Tuyền Âm lấy lý do chất nữ còn nhỏ từ chối nhưng đối phương chỉ cười cười, không nhiều lời. Chỉ đấm Tuyền Âm một quyền, Tuyền Âm được Nam Lạc truyền thụ, cũng khổ tu mười năm, thực lực đã tới mức phản hư nhưng lại kém xa gã Vu tộc này, chỉ một quyền đã khiến nàng văng ra xa, chấn thương phế phủ, miệng phun tiên huyết.
Chất nữ lúc này khóc lớn, nói nguyện gả cho người kia.
Tuyền Âm không biết vì sao lại nói mình có một trưởng bối ẩn tu, hôn sự của hài tử nàng không thể làm chủ, bởi vì sắp phải đưa tới chỗ trưởng bối tu hành trong núi.
Gã vu tộc cười ha hả nói: “Ngươi đi vào trong núi chỉ cần nói Vu Tộc Đại Vu Bồng Mông ở đây, hắn nhất định đồng ý còn nhanh hơn các ngươi. Ta chờ ngươi một ngày, nếu sau một ngày ngươi không về ta sẽ dẫn người đi, ha ha…”
Tiểu hồng điểu Yêu Yêu nhãn lực vô cùng tốt, liền nhìn ra khuôn mặt Tuyền Âm đầy u sầu lập tức vừa dẫn đường vừa nói đại vương mình thần thông quảng đại như thế nào, dù có trắc trở gì thì chỉ cần đại vương xuất thủ nhất định sẽ giải quyết được.
Tuyền Âm chỉ nghe nhưng trong lòng lại có chút hối hận vì chút xung động mà lôi lý do đó ra. Nếu như nói trước kia Kim Sa đại vương là một viên đá lớn thì Vu Tộc lại là một ngọn núi, Đại Vu thì càng là núi lớn trong núi lớn.
Việc này chẳng thể so với Kim Sa được, tạm không nói tới việc thắng hay không bởi dù có thắng cũng không thể đắc tội vì trên Đại Vu còn có Tổ Vu.
Dọc đường đi Tuyền Âm chỉ nghĩ tới điều này, càng nghĩ càng hối hận thầm nghĩ nếu lúc đó nàng tàn nhẫn hơn một chút, khiến chất nữ theo gã rời đi là được.
Tiểu hồng điểu Yêu Yêu dừng lại trước Lạc Linh động, không đi vào cùng Tuyền Âm, đây chính là chỗ khôn ngoan của nó, bất luận có việc gì phiền phức là kiên quyết tránh xa.
Một lần nữa tiến vào Lạc Linh động, tâm tình Tuyền Âm vẫn phức tạp vô cùng, nhìn thấy nơi này không khác gì mười năm trước, nhìn Nam Lạc ngồi ngay ngắn trên giường ngọc tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Trong không trung truyền tới lời của Nam Lạc: “Ha ha, tu vi của ngươi đã tới Luyện Thần Phản Hư, tiến cảnh vô cùng nhanh, nhất định đã rất cố gắng. Nhìn vẻ mặt của ngươi có chút u sầu, có phải tộc đã gặp chuyện gì trắc trở không?”
Tuyền Âm nhìn Nam Lạc ngồi ngay ngắn bất động nhưng thanh âm truyền từ hư không tới, trong lòng thầm nghi hoặc nhưng lại cho rằng đó là pháp thuật của hắn. Vì vậy liền kể chuyện Vu Tộc bức hôn ra.
Hư không tĩnh lặng nhất thời không nghe được lời đáp của Nam lạc, Tuyền Âm cho rằng Nam Lạc kiêng kỵ Vu Tộc đang định bảo rằng chất nữ đã đáp ứng hôn sự thì trong không trung lại truyền tới thanh âm của hắn, chỉ là thanh âm lúc trước mang vẻ ôn hoà thì giờ mang theo một chút lạnh lẽo.
“Gã vu tộc kia có phải đã động thủ không, ngươi nói tỉ mỉ cho ta một lần nghe đi”
Tuyền Âm nhìn Nam Lạc ngồi ngay ngắn không chút biểu tình trên giường ngọc, dừng một chút rồi lại kể tỉ mỉ một lần nữa.
Không gian yên ắng một lúc rồi
“Ta tu hành có chút sai lầm, tạm thời không thể rời khỏi nơi này cùng ngươi đi gặp Bồng Mông…”
Nghe tới đó trong lòng Tuyền Âm dâng lên cảm giác vừa may mắn vừa thất vọng. May mắn là Nam Lạc không thể đi, vậy thì sẽ không đắc tội Đại Vu, cũng sẽ không gặp nguy hiểm về sinh mạng. Thất vọng là Nam Lạc vừa nghe tới Đại Vu thì lại viện lý do nói rằng không thể đi
“Bất quá, ngươi có thể nói một câu cho Bồng Mông rằng Nhân tộc Nam Lạc ở đây”
Lời của Nam Lạc vừa vang lên lập tức khiến lòng Tuyền Âm sôi sục, thanh âm này không lớn, lại kiên định giống như mười năm trước cùng mình đi gặp Kim Sa Đại Vương. Trong đó tựa hồ còn có một cảm giác vô cùng tự tin, điều này khiến cho Tuyền Âm không biết có nên tin tưởng hay không vì Đại Vu có danh rất lớn.
Còn một vài lời muốn nói nhưng Bồng Mông nói chỉ chờ một ngày nên khiến nàng vô cùng thấp thỏm, điều khiển ngũ thải tường vân do Nam Lạc luyện chế ra nhằm hướng Triêu Vụ tộc bay đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!