Phù Thiên Ký
Chương 23: Người Đầu Tiên
Dõi mắt nhìn vào khoảng không, trong lòng Lăng Tố bỗng dâng lên chút gì đó chua xót. Cứ thế, nàng đứng trầm mặc thật lâu, mãi đến khi…
“Thập tam trưởng lão…”. – Trần Bân ngập ngừng lên tiếng.
Lăng Tố xoay người lại, chợt hỏi: “Đại hội đã tiến hành tới đâu rồi?”.
“Hồi trưởng lão, vừa có kết quả vòng thứ nhất trong số ba vòng thi dành cho đệ tử ngoại môn, đang chuẩn bị công bố”.
“Vậy thì công bố đi. Từ giờ ta sẽ thay mặt ngũ trưởng lão chủ trì đại hội”.
Thấy Trần Bân có chút khó xử, Lăng Tố mới bảo:
“Ta là trưởng lão thứ mười ba của bản tông, có đủ tư cách để thay mặt phong chủ”.
“Trưởng lão hiểu lầm, đệ tử tuyệt không dám có ý đó, chỉ là…”.
Như hiểu được suy nghĩ của Trần Bân, Lăng Tố trấn an: “Ngươi yên tâm, tuy không bì được với ngũ trưởng lão nhưng để đánh giá đan dược từ tam phẩm linh đan trở xuống thì trình độ của ta vẫn đủ”.
“Nếu vậy thì mọi việc xin nghe theo trưởng lão”.
Nhẹ gật đầu, Lăng Tố dời ánh mắt sang người Vương Chi hiện vẫn còn đang đứng run rẩy, lần nữa lấy ra đóa hoa sen màu xanh giúp hắn hóa giải hàn khí còn tồn đọng bên trong cơ thể.
Được giải cứu, trong lòng Vương Chi hết sức cảm kích. Hắn cúi đầu với vị thập tam trưởng lão trước mặt, nói:
“Trưởng lão, cảm…”.
“Không cần”. – Lăng Tố lạnh nhạt cắt ngang, cũng không quay lại nhìn Vương Chi mà bước về phía hàng ghế trên thềm cao, dường như chẳng hề muốn nghe hắn nói thêm gì cả.
Mặc dù thái độ của nàng rất lãnh đạm nhưng Vương Chi không để trong lòng, càng không có ý trách móc. Nói thế nào thì đối phương cũng là trưởng lão của tông môn, thân phận và địa vị cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, chẳng để ý đến một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi như hắn là chuyện rất đỗi bình thường; huống hồ vừa rồi người ta còn giúp hắn giải trừ hàn khí…
Nhớ đến cỗ hàn khí kia, Vương Chi bất giác lại rùng mình. Căn cứ vào những gì xảy ra, hắn khẳng định nó là do vị phong chủ nọ dẫn phát; tuy nhiên hắn không hề nghĩ rằng nàng cố ý nhằm vào mình. Hắn thấy bản thân chỉ là một đệ tử cấp thấp, nói trắng ra là một con giun con dế bé tẹo trong mắt những đại nhân vật như nàng mà thôi, chẳng có lý do gì để nàng phải cố ý như thế cả. Hơn nữa hắn và nàng chỉ mới gặp nhau lần đầu, đừng nói oán thù mà ngay cả thất lễ với đối phương hắn còn chưa từng. Hắn cảm thấy vị phong chủ kia hẳn là do tu luyện gặp vấn đề hoặc là mắc phải bệnh gì đó, trùng hợp khi nãy lại bất ngờ tái phát nên mới không khống chế được bản thân mà dẫn phát cỗ hàn khí đáng sợ nọ; còn về phần mình, Vương Chi cho đó là do xui xẻo vì đang đứng đối diện với đối phương mà thôi.
Những ý nghĩ ấy đến bất chợt rồi cũng ra đi trong thoáng chốc; tới khi Vương Chi nhìn lại thì thập tam trưởng lão, tức Lăng Tố đã đi được một đoạn, còn tám vị đệ tử hạch tâm cũng đang bắt đầu nối gót theo sau. Đúng lúc này, Vương Chi đột nhiên hướng về một vị đệ tử hạch tâm phía sau cùng, gọi:
“Sư tỷ”.
Nguyễn Oánh dừng bước chân, quay đầu nhìn lại với ánh mắt nghi hoặc.
Chẳng để nàng nghi hoặc quá lâu, Vương Chi lần nữa lên tiếng:
“Sư tỷ, đan dược của ta… không biết… không biết có thông qua hay không?”.
Ánh mắt vốn đang nghi hoặc của Nguyễn Oánh bỗng thay đổi khác thường. Nàng khó chịu, đáp: “Rất hoàn mỹ, thông qua”.
Nói xong, Nguyễn Oánh liền nhanh chóng bước đi, bộ dáng như rất không muốn cùng ai đó bắt chuyện.
Trông theo thân ảnh mảnh mai của nàng, Vương Chi đưa ngón tay gãi gãi lên mặt, vô thức tự nói:
“Vậy là Thiên Thủy Đan và ba vạn hạ phẩm linh thạch vẫn còn, thật là làm ta sợ muốn chết”.
Đang đi, bước chân Nguyễn Oánh tức thì khựng lại. Những lời vừa rồi nàng đều nghe được. Với Vương Chi, những lời nọ có lẽ là rất thành thật; thế nhưng với nàng thì… Phải biết rằng mấy người đệ tử hạch tâm các nàng đã đánh cược với phong chủ, nếu như Vương Chi giành được vị trí quán quân, đạt được Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch thì cũng đồng nghĩa các nàng bị thua cược. Mà thua cược thì sao? Sẽ mất tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch! Và trong số tám mươi vạn ấy thì có mười vạn là của Nguyễn Oánh nàng!
Tâm tình buồn bực, Nguyễn Oánh quay lại, buột miệng buông ra một câu:
“Ta mong ngươi bị linh thạch đè chết đi”.
Nghe vậy, ngón tay đang gãi trên mặt của Vương Chi liền dừng lại. Hắn hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt thiếu tự nhiên, cũng chẳng biết nghĩ thế nào lại lẩm bẩm: “Bị linh thạch đè chết cũng đáng”.
Ngay tức khắc, một đôi mắt nhìn trừng trừng vào Vương Chi.
…
Dưới sự chủ trì của Lăng Tố, vòng thi thứ hai nhanh chóng được tiến hành. Đan dược yêu cầu luyện chế lần này là Thanh Linh Đan, vẫn là một loại phàm đan cao cấp với công dụng là hóa giải các loại độc tố đơn giản. Khác với vòng trước chỉ cung cấp một phần tài liệu vừa đủ để luyện chế một lô Hồi Khí Đan, ở vòng thứ hai lại cung cấp đến hai phần tài liệu. Như vậy có thể thấy được so với Hồi Khí Đan thì Thanh Linh Đan khó luyện chế hơn nhiều.
Người khác thế nào thì không biết, nhưng với Vương Chi mà nói thì Hồi Khí Đan hay là Thanh Linh Đan đều chẳng sai biệt lắm. Hắn không thấy có gì khó khăn cả, hai loại đan dược ấy Lăng Mị kia đều đã chỉ điểm cho hắn.
Và cũng giống như vòng thứ nhất, lần này hắn vẫn hoàn thành phần thi của mình khá sớm, tất nhiên đan dược luyện ra cũng có phẩm chất rất tốt.
“Hai phần tài liệu thì ta chỉ mới luyện một phần, vẫn còn một phần…”.
Vương Chi nhìn mớ tài liệu còn lại trên bàn một lúc, sau đó hắn đột nhiên rời khỏi vị trí của mình, đi thẳng tới trước mặt Lăng Tố.
“Trưởng lão”. – Vương Chi lên tiếng.
Trông bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi của hắn, chẳng những Lăng Tố mà mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh cũng đồng dạng cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi có gì muốn nói sao?”. – Lăng Tố mở miệng.
“Trưởng lão, ta… phần tài liệu còn thừa, có thể cho ta không?”.
Lăng Tố im lặng. Đám người Trần Bân, Nguyễn Oánh im lặng.
Đây là vấn đề của hắn sao? Chỉ như vậy? Vì một ít tài liệu còn thừa mà đến gặp trưởng lão hỏi?
“Sao sét không đánh xuống đầu hắn đi”. – Đó là mong muốn của Nguyễn Oánh lúc này.
Vương Chi hiển nhiên không thể biết được mong muốn của nàng. Hắn chỉ hơi thắc mắc là tại sao thập tam trưởng lão và mấy vị đệ tử hạch tâm kia lại nhìn mình chằm chằm như vậy. Hôm nay hắn đã bắt gặp cái nhìn ấy mấy lần rồi.
Cái này là sao chứ? Tài liệu kia chẳng phải chuẩn bị cho bọn hắn thực hiện phần thi của mình hay sao. Đan dược thì hắn đã luyện xong rồi, phần thi cũng hoàn thành rồi, số tài liệu dư ra lẽ nào phải nộp lại? Như thế cũng không khỏi quá hẹp hòi đi.
Giữa lúc Vương Chi đang thầm than ngắn than dài thì giọng Lăng Tố truyền đến:
“Trước nay chưa từng có đệ tử nào đánh chủ ý tới tài liệu luyện đan dành cho thi đấu cả. Ngươi là người đầu tiên đánh chủ ý lên nó, hơn nữa lại còn đường hoàng hướng một vị trưởng lão hỏi xin như vậy”.
P/s: Kể từ hôm nay đổi bút danh thành Levi Trinh cho gần gũi. (Tẫn Ly có hàm nghĩa không được may mắn).
Số từ: 1572
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!