Phù Thiên Ký - Chương 49: Gặp lại tiểu tuyết linh xà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Phù Thiên Ký


Chương 49: Gặp lại tiểu tuyết linh xà



Bộ dạng của Vương Chi hiện tại thật sự là rất dễ khiến người ta mủi lòng, nhất là đối với những cô gái tốt bụng như Hoàng Nữ Tú Anh. Nàng đúng là không nỡ nhìn hắn như thế.

“Thôi thì giúp hắn che giấu một lần”.

Nghĩ vậy, nàng định lên tiếng trấn an Vương Chi thì có hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện, là Lăng Mị và Lăng Tố. Và thế là lời chưa kịp ra đến miệng thì nàng đành nuốt trở vào, chỉ còn biết nhìn Vương Chi bằng ánh mắt áy náy.

Cảm giác của Vương Chi lúc này thế nào ư?

Hắn không biết. Đầu óc hắn trống rỗng rồi, chẳng suy nghĩ được gì nữa, thậm chí khi Lăng Mị và Lăng Tố tiến đến hắn cũng không chào hỏi một tiếng.

“Ồ, cá nướng sao?”. – Vẫn với chiếc khăn che mặt màu đen thường lệ, Lăng Mị nhìn vào mấy xiên cá cắm trên bãi cỏ, lên tiếng. Chẳng thèm để ý tới vẻ mặt khác thường của Vương Chi, nàng hỏi: “Vương Chi, cá của ngươi sao?”.

Vương Chi gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu, hai mắt không dám nhìn lên. Cử chỉ của hắn có thể nói là rất kỳ quặc, ấy vậy mà Lăng Mị lại làm như nó là việc rất bình thường. Chỉ vào một xiên cá, nàng hỏi Vương Chi:

“Ta có thể ăn nó không?”.

Vương Chi lại lần nữa gật đầu rồi lắc đầu. Tất nhiên, Lăng Mị vốn dĩ chưa từng bận tâm hay mong đợi một câu trả lời từ hắn. Nàng thản nhiên thò tay cầm lên một xiên cá, kê lên miệng và… cắn. Trái với vẻ thản nhiên của nàng, đứng bên cạnh, Lăng Tố hết sức ngơ ngác. Những con cá kia sao mà trông quen thuộc quá, hình như là cá nàng nuôi thì phải… Thế nhưng hiện giờ nó đã bị… đã bị…

Càng nhìn thảm trạng của chúng, tâm tình Lăng Tố càng chùng xuống hẳn. Như một phản ứng tự nhiên, nàng chuyển ánh mắt lên người Vương Chi. Không cần hỏi cũng biết hắn chính là thủ phạm đã thảm sát bầy cá của nàng.

Bắt gặp ánh mắt tức giận của Lăng Tố, Vương Chi liền lập tức cúi đầu né tránh.

Xong rồi!

Trong lòng Vương Chi đang rất hối hận. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ động tới hồ nước kia nữa, thậm chí dù không luyện được Lưu Tinh Chỉ thì hắn cũng cam lòng. Đáng tiếc… đáng tiếc đó chỉ là nếu như, điều vốn chẳng thể nào thành sự thật được. Lúc này hắn rất muốn hướng Lăng Tố nói một lời xin lỗi hay cái gì đó tương tự, nhưng… hắn không nói ra được. Hết lần này tới lần khác, lời vừa ra tới miệng thì hắn lại nuốt trở vào, cứ như vậy cho đến tận khi cùng Lăng Mị rời đi…

“Vương Chi, để tiện cho việc tu luyện của ngươi, ta đã khai mở một động phủ kế bên Động Lăng Ba, bây giờ ngươi có thể về phòng lấy đồ đạc rồi chuyển luôn tới đó”. – Trên con đường nhỏ, Lăng Mị vừa đi vừa nói, đối tượng thì hiển nhiên là Vương Chi. Tuy nhiên, dường như lời nói của Lăng Mị chẳng khiến cho Vương Chi để ý lắm. Chỉ thấy sau khi nghe xong, hắn chỉ cúi đầu “Ừ” một tiếng lấy lệ rồi thôi, thậm chí ngay cả mặt mũi Lăng Mị hắn cũng không buồn liếc qua một lần.

Hắn khinh thường nàng ư? Không. Thái độ của hắn chẳng quan hệ gì đến nàng cả. Hết thảy đều là bởi Lăng Tố. Thật sự thì trong đầu hắn đang có rất nhiều câu hỏi. Ví như: Lăng Tố có vì mấy con cá kia mà ghét bỏ hắn luôn không? Hắn có còn được gặp lại nàng không? Làm cách nào để khiến nàng hết giận?… Toàn là những câu hỏi và… chẳng có lấy một câu trả lời.

Hắn cứ liên tục lặp đi lặp lại những câu hỏi ấy trong đầu. Chúng đã chiếm lấy tâm trí hắn, đến nỗi ngay cả việc Lăng Mị đã biến mất tự lúc nào hắn cũng không hề hay biết. Hắn như một kẻ mất hồn, cứ bước và bước, mãi tới khi về đến phòng mình. Thật lạ là hắn vẫn có thể về được.

“Két”.

Mở cửa phòng, Vương Chi tiến vào trong với gương mặt đờ đẫn. Sau vài bước chân ngắn ngủi, hắn đã đến bên chiếc giường quen thuộc. Ngay khi hắn vừa ngồi xuống thì dị biến chợt phát sinh: một vật gì đó lao vào tấn công hắn.

“A a a!”.

Cú đớp quá bất ngờ này khiến cho Vương Chi hét toáng lên. Theo bản năng sinh tồn, hắn lập tức đưa tay bắt lấy thứ vừa tấn công mình. Đó là một con rắn nhỏ, màu trắng…

Là tiểu Tuyết Linh Xà.

“Rắn con?”.

“Khè khè…”.

Tiểu Tuyết Linh Xà liên tục kêu lên những tiếng tức giận. Nó đang cảm thấy rất ấm ức. Nó đã bị Vương Chi bỏ mặc suốt cả tháng trời rồi; suốt quãng thời gian ấy hắn chưa một lần về coi thử nó ra sao, chưa một lần… Đi theo một tên vô lương tâm như vậy, nó có thể không ấm ức được sao?

Từ cái ngày ở Hỏa Vân Sơn Mạch kia, sau khi lựa chọn theo Vương Chi thì nó đã xem hắn như người thân của mình, ấy vậy mà hắn lại nhẫn tâm bỏ mặc nó một mình bò qua bò lại trong căn phòng chật hẹp này suốt cả tháng trời…

Cũng chẳng biết có phải nỗi lòng của tiểu Tuyết Linh Xà đã được Vương Chi thấu hiểu hay không, chỉ thấy hắn lên tiếng vỗ về:

“Rắn con, yên nào yên nào… Ta không phải cố ý bỏ mặc ngươi đâu. Ta cũng không biết là tại sao mình lại quên béng ngươi nữa”.

“Khè khè…”.

“Được rồi được rồi… Đừng tức giận nữa. Chắc là ngươi đói rồi phải không? Nào, tay nè, cắn một miếng đi”.

Phập!

Hít hà!

Vài phút sau.

“Ngươi đúng là quỷ hút máu mà. Nếu ta không phải là tu sĩ thì chắc đã bị ngươi hút cạn máu mà chết rồi”.

Nắm tiểu Tuyết Linh Xà đã no nê lên, Vương Chi đem nó lật qua lật lại một đỗi rồi nhận xét: “Vẫn chẳng lớn lên được chút nào”.

Hắn nghi hoặc: “Mặc dù tốc độ trưởng thành của Tuyết Linh Xà hơi chậm một xíu, thế nhưng đã nuôi ngươi lâu như vậy rồi thì ít ra cũng phải có thay đổi chứ, đằng này…”.

“Ê, rắn con. Hay là ngươi bị bệnh còi xương hoặc teo cơ gì đấy nhỉ?”.

“Khè khè…”.

“Rồi rồi. Ngươi không bị còi xương cũng không bị teo cơ được chưa…”.

Cảm thấy chưa đủ, Vương Chi bổ sung thêm: “Chắc là ngươi bị suy dinh dưỡng”.

Phập!

“A a a!”.

Hôm sau, khu vực gần Động Lăng Ba.

Vương Chi vừa đến đây không lâu, đang định đi về phía Động Lăng Ba thì phát hiện một thân ảnh quen thuộc đáp xuống ngay trước mặt mình.

“Bái kiến sư phụ”. – Vương Chi hơi khom người, hướng Lăng Mị lên tiếng.

“Ồ”. Dường như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, nàng dán mắt vào ngực Vương Chi, bảo hắn: “Vương Chi, lấy con rắn con kia ra cho ta mượn một lát”.

“Vâng”. – Nhẹ gật đầu, Vương Chi thò tay vào nắm cổ tiểu Tuyết Linh Xà đang cố lẩn trốn ra. Đưa qua cho Lăng Mị, hắn dặn: “Sư phụ, nó còn nhỏ, người nhẹ tay một chút”.

Nhẹ tay?

Ánh mắt Lăng Mị không kiềm được liếc xuống cánh tay đang nắm cổ tiểu Tuyết Linh Xà kia, thầm nói: “Câu này nên để ta nói với tiểu tử ngươi a”.

Đá câu nói của Vương Chi qua một bên, nàng đưa tay ra tiếp nhận tiểu Tuyết Linh Xà, dĩ nhiên là so với Vương Chi thì động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Khè khè…”.

Tiểu Tuyết Linh Xà hình như không thích Lăng Mị lắm. Nó liên tục giãy giụa muốn thoát ra khỏi tay nàng. Thấy thế, Lăng Mị cau mày, cất giọng lãnh đạm:

“Nằm yên”.

Câu nói của nàng mặc dù rất ngắn gọn nhưng lại phát huy tác dụng một cách kỳ lạ. Tiểu Tuyết Linh Xà vừa nghe xong thì liền nằm im thin thít, đừng nói giãy giụa mà đến cả một cái thè lưỡi ra nó cũng không dám.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Vương Chi không khỏi âm thầm bội phục thủ đoạn của sư phụ mình. Ý nghĩ trong đầu hắn hiện giờ là:

“Vẫn thường nghe nói ‘Ác nhân tất có ác nhân trị’, quả không sai”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN