Phù Thiên Ký
Chương 62: Sư phụ, xin nhận của ta một lạy
Ngay lập tức, Vương Chi ném chiếc lọ đi, hai mắt trợn trừng nhìn Lăng Mị:
“Sư phụ, người… người…!!”.
Vương Chi thật chẳng còn biết nói gì nữa. Hắn không ngờ sau khi đã bắt mình đi làm khổ sai mà sư phụ còn chưa chịu buông tha, lại nỡ lòng dùng độc dược hại hắn. Sư phụ của hắn là loại người lấy việc ngược đãi đệ tử làm niềm vui ư?
Nếu như lúc này Lăng Mị có thể nghe ra suy nghĩ trong lòng Vương Chi thì khẳng định nàng sẽ rất vui vẻ mà bảo hắn thế này: “Ngươi sai rồi, ta không thích ngược đãi đệ tử, ta chỉ thích ngược đãi ngươi thôi”.
Đó là nếu, còn hiện tại đâu này?
Nàng đang tức giận. Vì Vương Chi hiểu lầm ý tốt của nàng ư? Không, là vì hắn đã đem lòng tốt của nàng vứt xuống đất. Chiếc lọ nhỏ kia là vật gần đây nàng vừa mới đi “vay mượn” được, tuy không phải rất trân quý nhưng cũng là đồ có giá cả ngàn linh thạch, ấy vậy mà lại bị hắn…
Nhìn chất lỏng màu tím đã chảy gần hết ra đất, Lăng Mị thấy mình như bị người ta thẳng tay tạt cho một gáo nước lạnh, đáng nói hơn là đối phương lại còn bày ra bộ dáng như thể vừa bị nàng hãm hại. Cái này… thiên lý ở đâu chứ?
Thiên lý… thiên lý… phải do mình đòi lại!
Trong khi Vương Chi còn chưa hết tức giận vì cho rằng mình bị sư phụ đầu độc thì Lăng Mị đã hành động. Nhanh như chớp, cánh tay nàng giơ lên, tiếp đó là một cục gạch màu xám xanh đập xuống đầu Vương Chi.
“Cốp!”.
“A a a!”.
“Sư phụ ngươi…”.
“Ngươi cái cục đá!”. – Lăng Mị cắt ngang lời Vương Chi – “Ta có lòng tốt đem linh dịch cho ngươi, ngươi không dùng thì thôi chứ, lại đành đem nó vứt xuống đất…”.
Nàng nói tiếp, giọng chưa hết tức giận: “Vương Chi, ngươi có biết bình linh dịch này đáng giá bao nhiêu không? Cả ngàn linh thạch đấy!”.
Linh dịch? Vương Chi bất giác liếc xuống chiếc lọ nằm lăn lóc dưới đất, buột miệng hỏi: “Không phải độc dược sao?”.
“Độc dược? Nó là độc dược thì ngươi còn lành lặn đứng đây hả?”.
Được Lăng Mị nhắc nhở, Vương Chi mới lần nữa chú ý đến tình trạng cơ thể mình. Đầu tiên là luồng khí lạnh lẽo kia, ừm, đã giảm đi nhiều; tiếp theo là hai tay…
Này…
Nhìn hai cánh tay mình, Vương Chi nhất thời bị làm cho kinh ngạc. Nó… đã gần như trở lại bình thường. Chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng lúc nãy nó vẫn còn sưng vù lên kia mà…
“Thế nào? Bây giờ ngươi còn nghĩ nó là độc dược không?”. Thấy vẫn chưa đủ, Lăng Mị bồi thêm một câu: “Nếu muốn hành hạ ngươi thì ta cần gì độc dược cho tốn kém, chỉ cần vài cây kim châm là đủ để ngươi chết lên chết xuống rồi”.
Tới lúc này thì Vương Chi đã biết là mình trách lầm sư phụ. Nàng cũng không có hại hắn mà thực sự là muốn giúp hắn trị liệu. Tuy nhiên, biết thì biết nhưng trong lòng hắn chẳng thấy áy náy chút nào cả, xin lỗi thì lại càng viễn vong. Nếu nói hắn có lỗi thì cái lỗi ấy cũng đã bị cục gạch kia thanh trừ sạch sẽ rồi. Trên đầu hắn hiện giờ vẫn còn nguyên một cục u to tướng đây này.
Chẳng muốn tiếp chuyện với nàng nữa, Vương Chi lên tiếng cáo từ:
“Sư phụ, nếu không có chuyện gì nữa thì ta về động phủ đây”.
“Trời còn sớm, ở đây nói chuyện phiếm với ta một chút đi”.
Vương Chi lập tức lắc đầu từ chối:
“Ta mệt rồi. Ta muốn về ngủ”.
Lăng Mị nghe xong thì quay đầu sang hướng khác, không nói gì. Thấy thế, nghĩ là nàng chấp thuận, Vương Chi đưa chân tiến về phía động phủ của mình. Chỉ là còn chưa đi được mấy bước thì tiếng Lăng Mị lại cất lên:
“Nếu ngươi không muốn khi đang ngủ thì đột nhiên bị mấy con độc trùng chui vào cơ thể thì cứ tự nhiên”.
Đe dọa. Đây rõ ràng là trần trụi đe dọa!
Bất đắc dĩ, Vương Chi phải quay đầu lại. Hắn thật sự không muốn bị mấy con độc trùng nào đó chui vào người, ai chứ sư phụ của hắn thì việc gì cũng có thể làm đấy.
“Sao thiên lôi không đánh cho nàng mấy cái chứ”.
Sau khi thầm nói một câu như vậy, với nét mặt nhăn nhó, Vương Chi mở miệng:
“Sư phụ, rốt cuộc người muốn ta làm gì đây?”.
“Cũng chẳng có gì to tát”. Nhẹ vươn vai một cái, Lăng Mị bảo: “Ừm, chỉ là muốn ngươi nướng mấy con cá thôi”.
“Nướng cá?”.
Vương Chi hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ sư phụ lại kêu mình làm việc này. Tuy nhiên, sau một thoáng nghĩ ngợi, nhất là nhớ đến bộ dáng ăn rất nhiệt tình mấy xiên cá nướng của nàng tại Đạm Tình Cư thì hắn đã phần nào hiểu được.
“Xem ra ngoài bản tính bất lương, ích kỷ, lười biếng thì sư phụ còn là một kẻ tham ăn a”. – Đó là kết luận mà Vương Chi dành cho sư phụ mình. Có thể nói hình tượng của nàng trong lòng hắn là một cái gì đấy vô cùng vô cùng xấu xí. Một cái gì đấy đen sì và sâu hoắm. Tóm lại thì nó là một hình tượng cực kỳ khó phai.
Lăng Mị đương nhiên chẳng thể nào biết được bản thân đã để lại một ấn tượng sâu sắc đến thế trong lòng đệ tử mình. Sau khi ngó nghiêng một hồi, nàng kéo Vương Chi tới chỗ một hòn đá bằng phẳng, ngồi xuống rồi bảo:
“Vương Chi, ngươi đi nhặt một ít cành khô về đây”.
“Nhặt cành khô làm gì?”.
Lăng Mị nhìn Vương Chi như nhìn một kẻ ngốc: “Nướng cá không cần phải nhóm lửa sao?”.
…
Lát sau.
Khi lửa đã được nhóm lên, Vương Chi mới chìa tay hướng Lăng Mị đòi:
“Đưa đây”.
“Đưa cái gì?”. – Nhất thời chưa hiểu được, Lăng Mị hỏi lại.
Thế là Vương Chi liền ném cho nàng một ánh mắt thương hại, lắc đầu nói:
“Nướng cá không cần phải có nguyên liệu sao?”.
Nghe xong, Lăng Mị tức thì trừng mắt nhìn Vương Chi. Rõ ràng là hắn vừa dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với nàng.
“Được, tên tiểu tử ngươi khá lắm. Cả sư phụ mà ngươi cũng dám chơi”.
Thầm “khen” một câu, Lăng Mị phẩy tay lấy ra mấy con cá, ném cho Vương Chi:
“Nướng đi”.
Một, hai, ba,…
Năm – đó là số cá mà Lăng Mị lấy ra. Vương Chi thấy những con cá này rất lạ. Chúng chỉ to bằng một bàn tay, có ba mắt, hai đuôi, nhưng khiến người chú ý nhất là vảy của chúng: phát ra những tia sáng màu xanh lấp lánh.
“Đây là cá gì nhỉ?”. – Vương Chi tự hỏi. Hắn thật tình chưa từng nghe qua trên đời có loại cá nào như vầy. Tất nhiên là việc này chẳng có gì bất thường cả. Ở tu đạo giới chưa bao giờ thiếu những thứ kỳ lạ.
“Sư phụ”. – Vương Chi hướng Lăng Mị thắc mắc – “Đây là cá gì vậy?”.
“Thanh Thiên Ngư”. – Lăng Mị đáp gọn.
“Ta không biết nó”. – Vương Chi thành thật lắc đầu. Kế đó thì hỏi: “Sư phụ, ăn nó có tác dụng gì không?”.
“Có, ăn xong sẽ giúp no bụng”.
Lăng Mị không trả lời thẳng, chỉ bảo: “Một con Thanh Thiên Ngư có giá trị ngang với một viên lục phẩm linh đan cao cấp nhất đấy”.
“Bịch”.
Mấy con cá trên tay Vương Chi tức thì rơi xuống đất.
Một con có giá… ngang với một viên lục phẩm linh đan cao cấp nhất? Vậy mà sư phụ đem ra nướng năm con một lượt chỉ để ăn cho no bụng?
Này… Cái này…
Ông trời ơi! Quá… Quá điên cuồng rồi!!
Vương Chi nhìn sư phụ mình bằng ánh mắt kính ngưỡng, bất ngờ dập đầu: “Sư phụ, xin nhận của ta một lạy”.
Lạy ta?
Lăng Mị nhất thời bị hành động đột ngột này của Vương Chi làm cho bối rối. Tuy nhiên nó cũng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi, và khi khoảnh khắc ấy qua đi, tâm tình Lăng Mị một lần nữa biến đổi: nàng giận.
Thế là trong lúc Vương Chi còn đang cúi đầu sát đất, chân Lăng Mị từ từ giơ chân lên…
“Binh!” một phát, cả người Vương Chi bị đá văng một đoạn dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!