Phù Thiên Ký
Chương 101: Kiếp trước của Vương Chi (6)
Theo thời gian trôi, cảnh vật cũng dần thay đổi, và nắng thì liên tục ngã màu. Đậm rồi nhạt, chói chang rồi nhè nhẹ, nóng bức rồi êm dịu,…, hết thảy y như muốn nói rằng: Nắng đang già đi. Nhưng vậy thì sao? Ai sẽ để ý chứ. Thời gian ư? Không. Thời gian là thứ vô cảm. Nó chỉ như những con sóng chẳng bao giờ thôi vỗ, chẳng bao giờ dừng lại. Và cứ thế, nắng chết dần trong lặng lẽ…
Không còn nắng, bầu trời trở nên u tối, dẫu cho muôn vạn vì sao có chiếu xuống đi nữa. Ánh trăng ư? Có đấy, nhưng không đủ để xua đi bóng tối; việc duy nhất nó có thể làm là dẫn lối cho những sinh linh nhỏ bé trên mặt đất, ví như thành viên nhà Dreamess. Họ đã thức giấc và đang bắt đầu cho một đêm mới bằng một bữa tối. Marlene, Theresa, Marlon, Rus…. Không, Rusalka không có mặt.
Ngồi ở đầu hẹp của chiếc bàn dài hơn bốn mét chứa thức ăn cùng những chai rượu màu đỏ, Marlon nhìn thoáng qua Marlene và Theresa đang ngồi phía bên tay phải mình, cất giọng ôn hòa: “Chúng ta dùng bữa thôi”.
“Marlon, chắc là Rusalka đang xuống, chúng ta nên đợi thêm chút nữa đi”. – Marlene đề nghị.
“Marlene, Rusalka thừa biết nhà Dreamess sẽ bắt đầu bữa tối khi nào”.
“Nhưng đây là buổi ra mắt chính thức của em và Theresa; Rusalka đang ở đây, nếu vắng mặt cô ấy thì không hay lắm”.
“Em không cần phải bận tâm nhiều như vậy đâu Marlene. Anh mới là chủ nhân của nhà Dreamess chứ không phải Rusalka”.
“Và bố sẽ lại tống cổ con ra khỏi nhà nếu con dám chống lại ý muốn của bố phải không?”. – Đó là tiếng của Rusalka, cô đã đến.
Nhanh chóng bước xuống cầu thang, Rusalka đi tới bàn ăn và tự kéo cho mình chiếc ghế.
“Ta tưởng là con sẽ không đến”. – Marlon nói.
“Đây là buổi ra mắt của tân phu nhân và tân tiểu thư nhà Dreamess, sao con có thể vắng mặt được chứ”. Quay sang Marlene phía đối diện, Rusalka tiếp lời: “Phải không, phu nhân Cooper?”.
“Cô Rusalka, từ khi bước vào ngôi biệt thự này thì tôi đã không còn mang họ Cooper nữa. Hiện giờ, cũng như cô, tôi là một thành viên của nhà Dreamess và tôi rất vinh dự cũng như sẵn sàng cống hiến vì nó”.
“Ồ, từ bỏ cả dòng họ của mình sao… Hẳn là cô Marlene phải yêu bố tôi lắm nhỉ?”.
“Đủ rồi, Rusalka”. – Marlon buộc phải lên tiếng để dừng Rusalka lại. Ông biết nếu còn im lặng thì đứa con gái này của mình sẽ nói ra những câu “gai góc” hơn nữa.
Dùng ngón tay vẽ lên bàn vài đường mất trật tự, Rusalka nói: “Bố có vẻ không thích những lời thành thật của con lắm. Tốt thôi, con sẽ chuyển sang một vấn đề khác”. Giọng cô nghiêm túc lên hẳn: “Con muốn giới thiệu một người, chính xác thì là một con người”.
Câu nói tưởng chừng như đơn giản ấy của Rusalka lại ngay lập tức khiến cho Marlon thay đổi sắc mặt, còn hơn cả khi cô tỏ thái độ “gai góc” với Marlene. Trong thế giới của ma cà rồng, “giới thiệu” một con người trước những thành viên của gia đình hoàn toàn không phải là một việc có thể làm tùy tiện. Nó mang một ý nghĩa rất đặc biệt.
“Một con người?” – Marlon hỏi – “Con chắc là mình chưa uống giọt rượu nào đó chứ?”.
“Con rất tỉnh táo và con thừa biết mình đang nói về cái gì, thưa bố”.
“Ta cá là Orson và Louna sẽ rất kinh ngạc về chuyện này”. Thấy Rusalka chẳng tỏ vẻ gì, Marlon tiếp tục: “Đó là ai và con người ấy sẽ trở thành gì?”.
Trước sự chờ đợi của Marlon cũng như ánh mắt tò mò của Marlene và Theresa, Rusalka nói ra dự định: “Anh ta sẽ là kẻ hầu cận của con”.
Nghe xong đáp án, thần sắc Marlon rốt cuộc cũng bình thường trở lại. Trước đó, ông đã lo là Rusalka sẽ đi xa hơn thế nữa, dù biết rõ con gái mình rất căm ghét con người. Rusalka giống như một con ngựa hoang, cô không thích sự ràng buộc và luôn tự do trong cách sống và lối nghĩ. Không nguyên tắc cũng chẳng kế hoạch, cô chỉ làm mọi thứ theo ý muốn của bản thân, đôi khi đầy ngẫu hứng. Marlon có thể là bố cô, có thể đã cùng cô sống hàng trăm năm dưới một mái nhà nhưng ông không cách nào có thể hiểu cũng như đoán được những suy nghĩ và dự định của cô. Vì vậy, dù ngạc nhiên nhưng ông lại không có nhiều thắc mắc lắm khi nghe cô nói sẽ giới thiệu một con người; và nếu con người kia chỉ là một kẻ hầu cận thì lại càng chẳng có gì khiến ông phải bận lòng cả, rất nhiều con người đã trở thành kẻ hầu cận của ma cà rồng.
“Hãy mang con người ấy đến”. – Marlon bảo – “Hẳn là kẻ đó phải có gì đặc biệt lắm mới được con lựa chọn”.
“Bố nói đúng, đó là một con người rất đặc biệt”. – Rusalka đáp. Kế đấy, ánh mắt cô hướng ra cửa phòng – nơi một người vừa xuất hiện: “Và giờ thì anh ta đã đến”.
Theo ánh mắt cô, Marlon nhìn qua thì thấy đó là một chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu hạt dẻ cắt gọn, khá cao và có vẻ lịch thiệp trong bộ com-lê đen đặc hữu của người hầu nhà Dreamess. Thú thật thì ngoài khuôn mặt ưa nhìn thì anh ta chẳng có điểm gì đặc biệt cả; tất nhiên, vốn dĩ Marlon cũng không mong chờ một thứ dị thường nào ở diện mạo, những gì ông quan tâm là thứ bên trong. Ấy vậy mà ngay khi chứng kiến diện mạo kia, đôi mắt ông đã phải nhướng lên đầy sửng sốt. Mặc dù nó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để Rusalka nhìn rõ toàn bộ, tuy nhiên cô lại không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm.
“Hãy lại đây, Abito”. – Cô nhìn người vừa đến và gọi.
Đợi cho Abito đến bên cạnh, Rusalka ngồi trên ghế, nhìn Marlon và nói: “Cậu ta là Abito, người mà con muốn giới thiệu với mọi người”.
Phối hợp cùng với lời giới thiệu của Rusalka, Abito nhẹ cúi đầu như một lời chào lịch sự dành cho Marlon. Tiếc là nó chẳng được đáp lại. Nét mặt Marlon không tốt lắm, đúng hơn là nó khá tệ. Chuyển ánh mắt từ người Abito sang Rusalka, ông yêu cầu: “Rusalka, ta chắc là chúng ta cần một cuộc gặp riêng. Hãy đến phòng ta, bây giờ”. Nói xong, ông lập tức đứng dậy và rời khỏi phòng ăn, thậm chí còn không nhìn qua Marlene và Theresa dù một chút. Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra. Nhưng… nó là gì mới được? Marlene và Theresa không biết, Abito thì lại càng không; người duy nhất biết tất cả là Rusalka thì dường như lại chẳng có ý định giải thích. Thay vì giải thích thì cô lại trở thành người giới thiệu.
Hướng về Marlene, cô bảo: “Abito, cô gái xinh đẹp này là Marlene, người vợ thứ ba của bố ta”. Tiếp đó, cô đưa tay về phía Theresa: “Còn cô bé này là Theresa, con gái của Marlene”.
“Tôi là Abito, rất vinh dự được gặp phu nhân và tiểu thư”. – Abito đặt tay phải lên ngực, cúi chào một cách lịch sự.
“Chào cậu”. – Marlene đáp lại với giọng bình thản. Về phần Theresa, cô bé chỉ thoáng nhìn qua Abito rồi trở về với sự im lặng.
Cuộc chào hỏi đã diễn ra như thế, một sự khởi đầu không quá tệ mà cũng chẳng có gì thú vị. Và dĩ nhiên, trong mắt Rusalka thì nó lại càng tẻ nhạt.
“Được rồi, ta nghĩ là mình phải rời khỏi đây rồi”. – Cô nói – “Abito, hãy thay ta kết thúc bữa tối, ta đoán là ngươi vẫn chưa ăn gì đúng không”.
Đó là một yêu cầu và nó có phần không thích hợp, Abito cảm thấy như vậy. Anh chỉ là một người hầu của nhà Dreamess, việc ngồi ăn cùng bàn với phu nhân và tiểu thư là điều anh chưa từng nghĩ đến, nhất là sau khi tiếp thu những bài học từ quản gia Lohan. Một cách chân thành, anh hướng ánh mắt về Rusalka: “Tiểu thư Rusalka, tôi cảm thấy…”.
“Ta không muốn nghe một lời từ chối”. – Rusalka ngắt lời anh. Kế đến, mặc kệ cảm thụ của Abito, cô đem chai rượu cùng chiếc ly trước mặt dời đi, nhìn vào gương mặt yêu kiều của Marlene, nói: “Marlene, cậu ta không thích rượu; ta mong cô chắc chắn rằng sẽ không để cậu ta chạm hay ngửi nó dù chỉ một chút. Cậu ta chưa sẵn sàng để biết đến nó”.
Những lời của Rusalka khiến Marlene bị bất ngờ, tuy không nhiều lắm. Cô đáp lại (sau khi thoáng liếc qua Abito): “Tôi sẽ cư xử với cậu ta một cách nhã nhặn nhất có thể”.
“Ta tin là cô không cần một lời cảm ơn từ ta đâu nhỉ?”. Nở một nụ cười nhẹ, Rusalka tiếp tục: “Rượu của nhà Dreamess luôn là loại tốt nhất, hãy tận hưởng nó khi cô còn có thể. Chúc ngon miệng, cô Marlene”.
…
Rusalka đã rời đi, trong phòng hiện giờ chỉ còn lại ba người: Marlene, Theresa và Abito – những kẻ vừa chuyển đến đây không lâu. Với vùng đất Einland này, họ giống nhau: đều là những người lạ; tuy nhiên, về thân phận và địa vị thì họ lại hoàn toàn khác biệt và đó là lý do vì sao họ được đối đãi khác nhau. Abito nhận thức rất rõ điều ấy, kể cả khi anh chẳng ưa gì nó. Anh có thể vẽ ra hàng trăm giấc mơ và hàng ngàn câu chuyện, nó quá dễ đối với anh – một nhà văn. Nhưng trái đất có hai cực và cuộc sống thì luôn có hai mặt. Nếu anh vẽ ra được một giấc mơ thì có nghĩa rằng nó đã từng bị tan vỡ ở đâu đó ngoài kia. Anh thích những giấc mơ nhưng sẽ không mù quáng chạy theo chúng. Có đôi khi con người ta chỉ nên sống và làm tốt bổn phận của mình sẽ tốt hơn là theo đuổi một thứ quá xa vời. Ví như sao trên trời, đừng mãi nhìn nó; dù nó có đẹp đẽ đến đâu đi chăng nữa thì ta cũng chẳng bao giờ chạm tới được. Mà giả sử có thể chạm tới được thì sao? Thứ nhất: nó quá lớn để nắm giữ, thứ hai: nó không đẹp như ta tưởng và thứ ba: có nhiều thứ ta đã bỏ lỡ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!