( Đam mỹ ) Thẳng hay cong đều không quan trọng.
Chương 5: Thân phận
– Đỗ Bằng, gửi thông tin một người cho tôi.
– Ai?
– Trợ lý mới.
Tấm lưng trần bên kia đại dương chán ghét oán thán xoay người.
– Chú nghĩ anh rảnh quá hả? . Trợ lý mới của chú thì nhà họ Phạm đã nghiên cứu qua tám cửa rồi còn cần anh làm gì?
Khác hẳn với vẻ mặt lêu lổng, cũng khác hẳn với mái tóc hai màu nửa đen nửa vàng chải keo ngược trên đầu kia, khuôn mặt trầm tĩnh, đôi mắt rồng kéo một đường híp lại, sắc giọng:
– Người này, rất thú vị.
– Biết rồi, mai tính.
Đỗ Bằng chán ghét phủ chăn qua đầu, tay lần mò sờ soạng xuống dưới cậu nhỏ của kẻ nằm trong lòng. Mái tóc vàng ngoại quốc hơi dao động, sau đó thì chỉ còn lại tiếng rên nhỏ vụn chôn vùi trong chăn.
———
Ba của Đỗ Bằng, cũng chính là anh ruột của mẹ cậu, người này hơn cậu 7 tuổi.
Nói thế nào thì, chung một thế giới thứ ba vẫn là có nhiều điều để nói với nhau, và đương nhiên, cái lớn nhất để hướng đến, chính là tham vọng không dấu diếm dưới đáy mắt kia . Thế nên nếu cùng bắt tay nhau, chẳng phải đôi đường đều thuận sao? . Cũng là một trong số ít những người mà Kelvin cậu bắt buộc phải đặt niềm tin tưởng.
Gọi là bắt buộc, bởi lẽ, một đôi khi trong cuộc sống này, không mạo hiểm – không thành công.
Mẹ của cậu, Đỗ Lê Na, là con gái thứ trong gia đình họ Đỗ, cũng là một gia đình khá giả có tiếng tăm cùng thời với nhà họ Phạm xưa , bà có hôn ước với ba cậu, nhưng khi vừa có thai được 2 tháng, còn chưa kịp cưới hỏi gì, ông nội và ba cậu đã mất ngay trong một vụ tai nạn.
Sau đó, mẹ cậu sinh đôi được một trai một gái. Chị gái song sinh của cậu tên là LyNa Phạm.
Về ngoại hình, cũng có đôi chút giống nhau , cả hai đều mang đặc trưng sống mũi cao và đôi viền môi rất rõ ràng của bố.
Thế nhưng,
Cũng không hiểu vì cái gì, mà mẹ của cậu hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của cậu, từ nhỏ đã gửi cho bà nội nuôi lớn, mỗi một mùa hè khi đón cậu sang Canada chơi, đều tỏ ra cực kỳ miễn cưỡng.
Và thậm chí, đã xảy ra quá nhiều điều .. mà chính đến bây giờ cậu vẫn không tưởng nổi, sự sợ hãi này, e rằng sẽ đeo bám cậu mãi mãi, cho tới khi chết đi.
Từ mùa hè năm đó, cậu gần như một năm chỉ gặp qua bà có vài lần hời hợt.
Kelvin cười khổ.
Cùng là con một mẹ một cha sinh ra, chị gái cậu muốn tình thương đều có tình thương, muốn ôm hôn mẹ đều được. Nhưng cứ mỗi khi cậu tiến lại gần, đôi mày nhíu chặt tỏ rõ sự chán ghét ấy, lại khiến đôi chân bé con dừng lại.
Cậu thèm lắm, vòng tay kia.
Cậu cũng muốn được mẹ bế vào lòng. Cũng muốn được như chị gái mình ..
Nhưng , đều không có.
Mỗi một buổi tối đứng trước cửa phòng ngủ đó, nhìn vào mẹ nô đùa chơi với người chị gái song sinh, cậu ôm bộ mô hình nhỏ mới mua thèm thuồng. Cậu muốn được mẹ khen cậu biết lắp mô hình đẹp, cậu cũng muốn mẹ hát vài câu tiếng Pháp du dương như dỗ chị ngủ kia. Cậu đứng ở đó, ngón chân bặm lại dưới nền gạch lạnh lẽo.
Tất cả đáp lại, chỉ là một cái kéo tay của người hầu gái .
Cậu chủ, mời cậu về phòng.
Thành ra sau này, người hát ru cho cậu lại là chất giọng khàn khàn của bác Phó,
Người khen cậu lắp mô hình đẹp, cũng là bác Phó.
Người cung kiêng cậu trên đầu nhong nhong, cũng là bác Phó.
Bà cậu quá bận, cậu không hiểu hết được. Dẫu có thương nhưng thời gian dành cho cậu đều quy đổi bằng tiền . Cậu chưa từng thiếu bất cứ một thứ gì. Năm 18 tuổi đã có du thuyền riêng.
Thật chẳng may, giờ cậu đã quá lớn, lại cao hơn bác Phó một cái đầu.
Cũng thực chẳng may, con người ta rút cuộc cũng phải lớn lên, cái gì hiểu được, cái gì biết được, lại toàn là sự tính toán đến phủ đen cả một tầng suy nghĩ.
=====
– Cốc cốc.
– Cốc cốc.
Hai lần như thế vang lên,
Kelvin mới giật mình từ trong những suy nghĩ hỗn độn mà trở ra , vẻ nhởn nhơ một lần nữa lại xuất hiện khi cánh cửa phòng vừa mở rộng.
Gia Huy vẫn đứng đó, cất tiếng:
– Cậu Kelvin. Hiện tại đã là 12h. 14h chiều nay chúng ta phải tới công ty Nông Phú.
– Nông Phú? Không đi.
– Cậu Kelvin. Mời cậu xuống dùng bữa.
– Bảo bê lên đây.
– Mời cậu xuống dùng bữa.
Kelvin bắt lấy gương mặt Gia Huy, đỡ lên.
Chuẩn xác vẫn là gương mặt này, thế nhưng hôm qua đôi má đều vì cồn mà ửng đỏ, còn hôm nay lại trắng nhách thế này. Bèn ngứa ruột mà trêu ghẹo một phen:
– Sao nhìn anh cứ quen quen?
Gia Huy bình tĩnh gỡ tay người đang đỡ cằm của mình xuống, thản nhiên nói dối :
– Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu.
– À…
Kelvin cười cợt:
– Cũng đúng, nói thế nào thì chú cũng quá già.
Gia Huy không một chút biểu hiện, vẻ mặt tuyệt đối là đã rèn qua rất nhiều sự khích bác lớn nhỏ :
– Mời cậu xuống dùng bữa.
Kelvin khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa :
– Đích thân anh bê lên cho tôi.
– ??!!!!
Gia Huy hơi siết vài đầu ngón tay, cúi xuống một chút:
– Vâng.
Bóng dáng người rời đi.
Kelvin không hiểu sao trong lòng cực kỳ dễ chịu, có chút lạnh nhạt, có chút cứng đầu.
Gia Huy, để xem. Tôi chỉnh anh thế nào?!
———–
Hiển nhiên, bữa trưa đó, một kẻ thậm chí còn không đụng đũa , trừng lên :
– Anh gọi cái này là đồ ăn sao?
– Xuống bếp, nói nhà bếp mang món Tây lên. Đồ ăn Việt tôi vẫn chưa thích ứng!
– Vâng.
Gia Huy bê lại phần ăn từ trên chiếc bàn đá cẩm thạch sáng bóng,
Phòng Kelvin rộng như tòa lâu đài nhỏ, phòng tắm, phòng khách, phòng sách, phòng trà và cả phòng ăn riêng đều được bài trí vô cùng hài hòa. Một người sống căn bản đi cũng lười đi hết khắp các gian.
Thức ăn một lần nữa đưa lên.
Kelvin chỉ tay vào miếng thịt bò :
– Cắt ra.
Gia Huy cúi tới, cẩn thận cầm lấy dao nĩa, không một tiếng dư thừa, cắt miếng bò bít tết thành những miếng nhỏ.
Kelvin trong phút giây người kia cúi xuống, mái tóc lòa xòa hơi rủ, đầu chóp mũi nhỏ xinh ẩn hiện trước mặt, phủ qua một làn tóc tơ, thực sự đứng tim.
Quả nhiên, bác Phó có thể là nhanh nhạy, nhưng cũng đã già, lại không hiểu tý phong tình về thế giới thứ ba nào kia. Đối với Gia Huy này cho mặc một bộ quần áo màu già chát, lại đeo thêm cặp kính phiền hà nhằm “ tăng tuổi thọ”.
Nếu sáng nay cậu không giãy nảy lên một mực đòi đổi người, có lẽ không làm hài lòng được vị quản gia thương mến kia.
– Mời cậu dùng bữa.
Gia Huy cắt xong liền cũng ngẩng đầu lên , lại chỉ nhận được cái bĩu môi của người trước mặt :
– Đây gọi là cắt thịt bò sao?
– ???!!!
– Miếng to miếng nhỏ không ra cái gì,
– ???!!!
– Đổi món!
Gia Huy thực sự có chút tái mặt. Thực ra thì món Tây cậu đặc biệt không thích nên cũng chưa mấy khi ăn qua. Nhưng những miếng thịt trước mặt cắt đều tăm tắp. Nói lấy lý do vì miếng to miếng nhỏ thì quả thực chẳng ra làm sao.
Chi bằng, nói thẳng ra người trước mặt thực sự ghét cái ngoại hình này của cậu, nhìn sao cũng nuốt không trôi?
Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 13h.
Nếu còn không ăn nhanh thì chắc chắn là không kịp.
Gia Huy đành lên tiếng:
– Cậu Kelvin. Chuyện này là do tôi sơ xuất. Rất xin lỗi cậu, nhưng hiện tại đã là 13h. Nếu như cậu không dùng bữa ngay chúng ta sẽ không kịp tới cuộc họp bên Nông Phú.
Nói như thế, Gia Huy đã nhún mình tới bảy phần.
Nghe rằng bất cứ một ai cũng phải hiểu được lý lẽ.
Thế nhưng con người trước mặt hoàn toàn không để lời cậu vào tai. Đôi tay khoanh vòng trước ngực, khóe miệng “ Xừ” một tiếng :
– Ai nói với anh rằng tôi sẽ đi ?
– Cái Nông Phú gì đó tôi không có hứng. Cứ bảo bên đó hủy đi,bữa nào thích tiện thì tôi sẽ tới.
– ?!!!!!!!!
Gia Huy nhìn những miếng thịt bò gọn gàng trước mặt, lại nhìn một màn thái độ ngông nghênh này, thực sự có chút ngứa tay. Trị mấy tên nhóc cứng đầu trong trường võ vốn dĩ là sở trường của cậu, thế nhưng rút cuộc vẫn kìm lại được :
– Mời cậu nhanh chóng dùng bữa. Cuộc họp này không thể hủy được, các bộ phận đều đã được thông báo. Đúng 13h30 phút chúng ta xuất phát.
– Đút cho tôi ăn.
– ???!!!!!
Gia Huy bị một câu chặn họng, trên khuôn miệng kia thực sự không dấu được chút kinh ngạc.
Kelvin cực kỳ nhởn nhơ, thực sự thì cũng đói, muốn ăn cho xong chuyện, thế nhưng gương mặt cứng nhắc với cặp kính chẳng có gì ăn khớp kia thực ghẹo gan.
Đơn giản mà phun ra như thế.
Cũng không ngờ người kia như vậy mà hết sức nhịn xuống, bàn tay thực sự phải dùng mấy phần sức mới có thể đưa tới chiếc nĩa.
Cảm giác khi cậu vừa hé mở viền môi ra ngậm lấy chút thịt bò.
Hương vị, quả không tệ.
==============//===============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!