CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON
Chương 93 - Chương 92
Dụ Thiên Tuyết hoảng hồn giật nảy mình, cả người đều bị anh giam cầm từ phía sau lưng, trái tim của cô nhảy loạn thình thịch, tựa hồ cũng có thể đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà…..Ở chỗ này? Nhà Nam Cung? ! Cô không muốn!
Hai bàn tay nhỏ bé vội vàng bắt lấy hai bàn tay đang gây sóng gió trên ngực mình, sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, đôi mắt trong trẻo lộ vẻ khẩn trương cực độ: “Không được! Nam Cung Kình Hiên, anh…..Anh chú ý một chút! Không nên loạn phát tình bừa bãi! !”
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở dốc phả ra hơi nóng hầm hập, hôn hít gò má trắng nõn đã ửng hồng của cô, lười biếng liếc qua người giúp việc nói: “Ra ngoài, cấm đi vào, lầu hai này không cần các người ở đây, nghe rõ chưa?”
Gương mặt của người giúp việc nhanh chóng đỏ lên, chợt tỉnh ngộ gấp rút cầm lấy drap trải giường đã thay và những vật dụng khác: “Dạ, tôi…..Tôi đi ra ngoài, thiếu gia!” Nói xong quay người chạy trối chết ra ngoài.
“Nam Cung Kình Hiên, anh dẫn tôi về đây chính là vì để làm việc này hay sao? !” Dụ Thiên Tuyết xấu hổ và giận tới cực điểm, đôi mắt long lanh trong suốt, cố gắng tránh né khát vọng nóng bỏng cơ hồ như thiêu đốt của anh.
“Em có ý kiến?” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, đưa tay kéo áo sơ mi của cô, một bên vai của cô lộ ra, hơi thở nóng bỏng phả ra triền miên kịch liệt: “Thời điểm tôi muốn em đương nhiên là dẫn em về chỗ của tôi, chẳng lẽ em muốn ở bên ngoài, hửm?”
“…..” Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, không biết vì sao khi đôi môi của anh lướt trên da thịt lại có cảm giác mãnh liệt như thế, đầu óc cô ong ong tác hưởng, toàn bộ lời nói cũng bị bức bách trở vào bụng một chữ cũng không phát ra được, tay cô nắm chặt drap giường run giọng nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh chậm một chút được không? Căn bản là tôi chưa thích ứng làm phụ nữ của anh phải như thế nào, anh cho tôi chút thời gian có được hay không? Nếu như anh có nhu cầu hẳn là có rất nhiều người có thể thỏa mãn anh, tôi…..Kỹ thuật của tôi không được giỏi anh đi tìm người khác đi!”
Cô đỏ mặt khẩn cầu, trong mắt là sự sợ hãi, cô chưa từng quên hai đêm kia bị anh chiếm hữu có bao nhiêu là đau nhức, cảm giác xé rách như xỏ xuyên qua thần trí của cô, toàn thân đều như bị nghiền ép đau buốt, nước sôi lửa bỏng, vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nam Cung Kình Hiên nghe cô nói xong quả thật muốn nổi điên, gương mặt tuấn tuấn nghẹn hồng, chính là bị câu sau cùng của cô làm cho cười gằn, một tay kéo cô quay qua đối mặt với mình, hai tay anh chống trên giường, hơi thở nóng như lửa vẩy vào chóp mũi cô: “A…..Em không biết phụ nữ thông minh chính là ngoan ngoãn nằm trên giường rồi tách chân ra thôi sao! Em không cần kỹ thuật, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay tôi muốn cho em biết có phải lần nào cũng là bị tôi cưỡng bách hoan ái hay không, hôm nay tôi sẽ làm cho em chủ động, em chờ đó mà coi!”
Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết có nông nông sâu sâu kinh hãi, lại bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, giọng nói trong trẻo từng chữ rõ ràng: “Anh đừng nằm mơ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tự nguyện qua, có phải cưỡng bách hay không chính anh rõ nhất, không cần tôi nhắc nhở! Tại bữa tiệc ngày đó, nếu không phải anh ép buộc mang tôi về đây, tôi tuyệt nhiên cũng sẽ không có dây dưa cùng anh! Thời điểm đó anh thế nào không suy nghĩ một chút coi tôi có tình nguyện hay không? ! Có phải rất đau hay không? ! Cái tên khốn kiếp này!”
Cô nói xong liền kích động, nhớ tới ngày đó say rượu bị anh đưa về nhà Nam Cung, điên cuồng tàn sát giày vò cả đêm, cô sợ đến toàn thân run rẩy, trong mắt là lửa giận và sự oán hận, nước mắt dâng trào kịch liệt.
Lại một lần nữa bị đâm đau, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô chằm chằm, gương mặt tuấn tú đỏ lên không phản bác được, thở gấp lạnh lùng buông cô ra, tức giận nói: “Với phụ nữ bướng bỉnh như em thì không cần phải rõ ràng! Tóm lại bây giờ lăn đi tắm cho sạch sẽ, tôi không thích đụng chạm phụ nữ bẩn thỉu dơ dáy! Còn nữa…..Đừng có quên lần này là em vì Dụ Thiên Nhu mà chính miệng đáp ứng tôi đó, bán không nổi cũng khỏi cần nói điều kiện với tôi! Hừ!”
Bàn tay anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khinh miệt mà hờ hững thoáng nở nụ cười, rồi lại lạnh lùng buông cô ra.
“…..”Dụ Thiên Tuyết ngã trên giường, tay vịn hộc tủ ở đầu giường để ổn định thân thể, cô cắn chặt môi, chua xót mãnh liệt dâng lên trong lòng, không sai, cô đã đáp ứng rồi, đó là cách duy nhất để cô có thể cho Tiểu Nhu ra nước ngoài! Ừ, Dụ Thiên Tuyết, mày đã bán, mày đã sớm bán thân còn ở đây giả bộ trong trắng trinh khiết cái gì nữa? !
Giống như bị một bạt tay hung hăng tát lên gò má, đầu óc của Dụ Thiên Thiên ong ong tác hưởng, lau nước mắt đứng lên đi về phía phòng tắm, đây chính là con đường cô đã lựa chọn, coi như có quỳ gối cũng phải đi cho đến cùng!
Tiếng nước chảy rắc rắc, không lớn, lại đủ để trêu chọc khiêu khích thần kinh người khác.
Nam Cung Kình Hiên tựa người vào đầu giường nhìn tài liệu, nhưng từ đầu đã không đọc nổi, quăng tài liệu sang một bên, mặt lạnh lùng đi qua vặn tay nắm cửa, lại phát hiện cô gái đáng chết kia vậy mà đã khóa cửa từ bên trong!
Hừ!
Đôi mắt sâu xa của anh rõ ràng cháy bỏng, tóc trên trán anh anh ánh sáng, bước thối lui quay về, chờ lát nữa cô ra ngoài sẽ dọn dẹp cô!
Mãi cho tới khi tắm xong, Dụ Thiên Tuyết mới phát hiện trừ khăn tắm để cô quấn người ra thì cái gì cũng không có, vừa mới đắm chìm trong khổ sở vậy nên quên mất không mang theo đồ ngủ vào! Hơn nữa hiện tại cô vẫn đi chân không trong phòng tắm, cả người tỏa ra hơi nước và thơm ngát sữa tắm, không còn cách nào, chỉ có thể lấy khăn tắm quấn kín thân thể.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho anh đi vào? Tên khốn kia hình như đã đuổi hết toàn bộ người giúp việc đi rồi!
Dụ Thiên Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng khẽ nguyền rủa, đi tới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, nắm chặt khăn tắm nhìn về hướng giường ngủ, hít một hơi nói với người đàn ông cường tráng: “Tôi không có quần áo, anh có thể cho người đi lấy một hai bộ giúp tôi được không? Bất cứ quần áo gì cũng được!”
Nam Cung Kình Hiên ngước lên, đôi mắt anh đen bóng như một cái hồ sâu thẳm thẳm không thấy đáy.
“Tắm sạch rồi?” Anh ưu nhã đứng dậy, kiêu căng nhìn cô chăm chú, chậm rãi đi về phía cô.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi gật đầu một cái, nhìn anh càng lúc càng đến gần thì động tác bắt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!